Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Socola Thiên Nga (1)

Phiên bản Dịch · 1042 chữ

Chương 20: Socola Thiên Nga (1)

Tiểu Hà Tình lắc đầu: “Không vui.” Cô cúi đầu, hai tay xoắn lại với nhau: “Tớ vẫn muốn cậu mỗi ngày bắt nạt tớ… Tớ chỉ muốn để cậu bắt nạt tớ mà thôi…”

Lâm Chính Nhiên không vội trả lời, lại búng một cái lên đầu cô. Tiểu Hà Tình lập tức ôm đầu.

“Cậu đúng là có vấn đề trong đầu! Không giống người bình thường mà!” Hắn tỏ vẻ khó chịu, tựa lưng vào đầu giường: “Dù sao tôi cũng xem như là thầy của cậu rồi, lại còn là thanh mai trúc mã của cậu nữa. Nhớ kỹ, sau khi chuyển trường, đừng làm mất mặt tôi đấy, cũng đừng để người khác bắt nạt đấy.”

Tiểu Hà Tình gật đầu: “Tớ không bị bắt nạt đâu. Bây giờ không có mấy tên con trai có thể đánh bại được tớ đâu, tớ mạnh lắm đấy…”

“Tôi biết cậu khỏe, nhưng tính tình của cậu mới là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến cậu bị bắt nạt đấy. Sau này nếu có ai gây sự, cậu nên tức giận thì cứ tức giận. Tôi biết cậu không bao giờ gây sự với người khác, nên chỉ cần tự bảo vệ mình là được rồi.”

Tiểu Hà Tình đang gật đầu thì lại muốn khóc.

Dù cô không thông minh, nhưng qua từng năm tháng, cô đã sớm hiểu rõ vì sao hồi còn ở nhà trẻ, Lâm Chính Nhiên luôn để cô làm những chuyện xấu như thế.

Chỉ là những giọt nước mắt ấy nhanh chóng bị ánh mắt sắc bén của hắn dọa trở lại.

Rồi hắn hỏi: “Vậy chuyện thứ hai là gì thế?”

Tiểu Hà Tình đáp: “Bà ngoại tớ biết chuyện tớ học Taekwondo. Trước đây tớ đã nói với bà rằng, năm nay tớ muốn giành một chức vô địch cho bà xem. Nhưng nếu chuyển trường, tớ sẽ không kịp làm điều đó. Vậy nên tớ muốn trong tháng này, cậu hãy dạy tớ nhiều hơn nữa, để tớ thử xem có thể giành được chức vô địch sớm hay không. Ngoài ra, nếu đoạt chức vô địch, huấn luyện viên nói tớ có thể tùy ý chọn một phần thưởng. Tớ cũng muốn lấy phần thưởng đó nữa.”

Lâm Chính Nhiên không cần suy nghĩ lâu, liền đồng ý: “Được. Cậu sắp phải đi rồi, chút việc này tôi có thể giúp được. Đúng lúc gần đây tôi có chút cảm ngộ, giúp cậu giành chức vô địch sẽ dễ như trở bàn tay thôi.”

Không ngờ những kiến thức mới hắn học được lại hữu dụng nhanh đến vậy. Nếu không có hiệu ứng tốc độ học tập gấp đôi này, việc giúp Tiểu Hà Tình giành chức vô địch sớm nửa năm quả thật sẽ rất khó khăn.

Tiểu Hà Tình nghe hắn đồng ý, không chút nghi ngờ. Vì một khi hắn đã nhận lời, chưa bao giờ hắn không làm được.

【Hà Tiên Tử nhận được thư triệu hồi về tông môn. Trước khi rời đi, cô không chỉ hỏi về mối quan hệ của ngài với Giang cô nương mà còn nhờ ngài dốc sức truyền thụ thêm một số chiêu thức quyền ý. Dù lần này không chắc ngài nhận được lợi ích gì không, nhưng cậu vẫn quyết định dốc lòng giúp đỡ cô ấy.】

Giang cô nương… Đúng là kỳ lạ mà.

Sau buổi trò chuyện trong phòng ngày hôm đó, Lâm Chính Nhiên đã cố gắng dành nhiều thời gian hơn trong tháng cuối để dạy Tiểu Hà Tình luyện Taekwondo.

Mỗi buổi chiều sau giờ học, hoặc giờ nghỉ trưa, thậm chí cả cuối tuần, hai người hầu như luôn ở bên nhau.

Lâm Chính Nhiên tận tâm chỉ dạy, còn phân tích tất cả những đối thủ trong võ quán có khả năng đánh thắng Tiểu Hà Tình.

Tiểu Hà Tình cũng nghiêm túc lắng nghe và học hỏi, không dám lơ là chút nào.

 

Cuối cùng, sau một thời gian quan sát kỹ lưỡng, Lâm Chính Nhiên phát hiện ra kẻ địch duy nhất mà Tiểu Hà Tình không thể chiến thắng chỉ có một người thôi.

Đó là một đứa trẻ mập mạp tên là Tiểu Long.

Tiểu Long có khuôn mặt tròn trịa phúng phính, chiều cao vượt trội. Mặc dù mới đăng ký học Taekwondo trong năm nay, nhưng nhờ vào ưu thế bẩm sinh, cậu ta đã dễ dàng áp đảo tất cả các tiền bối của mình.

Với cánh tay nhỏ bé, đôi chân mảnh khảnh của Tiểu Hà Tình, việc chiến thắng Tiểu Long là điều không thể nào.

Lâm Chính Nhiên hỏi cô: “Trước đây cậu đã từng đấu với Tiểu Long chưa vậy?”

Tiểu Hà Tình gật đầu: “Đánh hai lần rồi. Lần đầu tiên, hắn ném tớ xuống đất một cái, làm tớ choáng luôn.”

“Thế lần thứ hai thì sao?”

“Lần thứ hai cũng thế, chỉ một cái ném là tớ bị đập xuống đất rồi choáng luôn.”

Lâm Chính Nhiên cạn lời: “Vậy cậu nghĩ mình có thể thắng được hắn không?”

“Không thắng được.” Tiểu Hà Tình trả lời thật lòng, nhưng cái giá phải trả là một cú cốc mạnh lên đầu.

Tiểu Hà Tình ôm đầu, mắt tròn xoe nhìn hắn.

Lâm Chính Nhiên hỏi lại lần nữa: “Tôi hỏi lại, cậu nghĩ mình có thể thắng được hắn hay không?!”

Tiểu Hà Tình cúi đầu như một đứa trẻ vừa mắc lỗi, ôm lấy đầu rồi gật gật: “Có thể thắng.”

“Rất tốt!” Lâm Chính Nhiên bật cười: “Cậu xem, chẳng phải cậu rất tự tin vào bản thân sao? Thật ra, trẻ con đánh nhau, thân hình chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là tâm lý! Chỉ cần cậu không sợ cậu ta, cho dù bị đánh cũng phải giữ được vẻ mặt kiên cường đáng sợ, cậu ta chắc chắn sẽ bị cậu làm cho khiếp vía!”

Tiểu Hà Tình hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì. Tâm lý là thứ quỷ quái gì vậy? Khiếp vía nghĩa là sao đây? Những từ này sách giáo khoa chưa từng dạy cô mà.

Bạn đang đọc Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên ( Bản Dịch ) của Lâm Ngoại Hữu Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi milo1231
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.