Tớ chỉ muốn để cậu bắt nạt tớ thôi
Chương 19: Tớ chỉ muốn để cậu bắt nạt tớ thôi
Vì hôm nay là thứ Bảy nên bố của Lâm Chính Nhiên, Lâm Anh Tuấn, không phải đi làm.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lâm Anh Tuấn đi ra xem thử, anh liền nhận ra đó là Tiểu Hà Tình.
Hôm nay, Tiểu Hà Tình mặc một chiếc váy trắng rất đẹp, buộc tóc đuôi ngựa dài chạm vai.
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn long lanh, rõ ràng là đã chuẩn bị cực kỳ tỉ mỉ, trông chẳng khác nào một con thiên nga trắng:
“Chú ơi, Lâm Chính Nhiên có ở nhà không ạ? Cháu đến tìm cậu ấy ạ.”
Lâm Anh Tuấn mỉm cười mở cửa rộng: “Ồ, là Tình Tình à, vào đi cháu. Chính Nhiên đang nghỉ trong phòng đấy.”
“Cháu cảm ơn chú ạ.”
Nghe thấy Lâm Chính Nhiên đang nghỉ, Tiểu Hà Tình bước chân nhẹ nhàng, rón rén đến trước cửa phòng hắn, không dám gõ cửa sợ quấy rầy hắn, cô chỉ khẽ gọi:
“Lâm Chính Nhiên? Lâm Chính Nhiên? Tớ là Hà Tình đây, tớ có chuyện này muốn nói với cậu.”
Lâm Chính Nhiên đang nằm sấp trên giường đọc sách, hờ hững đáp: “Vào đi, nhớ đóng cửa lại đấy.”
“Ừm!”
Tiểu Hà Tình nhẹ nhàng mở cửa phòng, thấy hắn đang nằm trên giường, liền khép cửa lại, bước tới bên cạnh hắn.
Hai tay Cô đan chặt trước người, dáng vẻ vẫn ngoan ngoãn như mọi khi.
Lâm Chính Nhiên quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu.
Tiểu Hà Tình ngước mắt nhìn hắn, đôi môi mím chặt, cuối cùng lên tiếng:
“Hôm nay ta đến đây vì có hai chuyện muốn hỏi cậu, còn một chuyện nữa muốn nói với cậu. Tổng cộng là ba chuyện.”
“Nhiều như vậy à? Cậu nói đi.”
Tiểu Hà Tình cúi đầu, chậm rãi, cuối cùng cũng hỏi được điều mình đã thắc mắc từ tuần trước:
“Tuần trước, lúc trường tổ chức hoạt động thể thao, tớ nghe nói… nghe nói cậu và cán bộ Kỷ luật lớp cậu là người yêu của nhau...”
Lâm Chính Nhiên không chút biểu cảm: “Đúng là có lời đồn như thế. Rồi sao?”
Thái độ thờ ơ của hắn khiến tim Tiểu Hà Tình bất giác nhói đau. Đôi mắt Cô đỏ hoe, gần như bật khóc, giọng nghẹn ngào:
“Đó… đó là thật sao? Cậu thực sự thích một cô gái nào đó ư?”
Nói xong, nước mắt cô rơi lã chã xuống.
Lâm Chính Nhiên bất lực gập cuốn sách lại, ngồi dậy, giơ tay cốc mạnh lên đầu cô một cái:
“Khóc cái gì mà khóc chứ?! Suốt ngày chỉ biết khóc trước mặt tôi thôi! Chuyện đó tất nhiên là giả rồi! Phải suy nghĩ chút đi chứ!”
Tiểu Hà Tình ôm đầu, nghe được câu đó, chẳng còn thấy đau nữa, nước mắt cũng ngừng rơi. Đôi mắt to lại sáng bừng lên:
“Thật… thật là giả à?”
Lâm Chính Nhiên khoanh tay trước ngực, ngồi xếp bằng trên giường: “Cậu nghĩ tôi sẽ thích mấy cô nhóc các cậu à?”
Lời hắn nói là thật. Trước khi trọng sinh, hắn đã hai mươi tám nồi bánh chưng rồi. Làm gì có ai hai mươi tám tuổi lại đi thích một cô nhóc bảy, tám tuổi kia chứ?
Hắn chỉ thấy đám trẻ con này ríu rít không ngừng, rất phiền phức.
Hắn giải thích: “Đó là vì trước đây xảy ra một chuyện, cả lớp liền đồn nhảm lên thôi. Người khác tin thì thôi đi.” Hắn trừng mắt nhìn Tiểu Hà Tình: “Còn cậu, tôi mỗi tuần đều dành thời gian dạy cậu Taekwondo, suốt ngày ở cùng cậu, thế mà cũng tin à? Không có não hả?!”
Bị hắn mắng vài câu, Tiểu Hà Tình lại thấy vui vẻ.
Trên mặt cô lộ ra nụ cười, nhưng trước mặt hắn, cô không dám cười lớn, chỉ cố nhịn, lẩm bẩm: “Tớ không tin đâu. Tớ nghĩ chắc chắn là giả… nghĩ chắc chắn là mọi người nói linh tinh thôi.”
“Vậy vừa rồi cậu khóc cái gì hả?”
Tiểu Hà Tình đỏ mặt, cúi đầu, tự mắng mình: “Vì tớ không có não, trong đầu trống rỗng mà.”
Lâm Chính Nhiên: “…”
Hắn bất lực: “Cậu cũng biết mình ngu thật đấy à. Vậy câu hỏi thứ hai là gì thế?”
Biết hắn không thích cô gái nào, Tiểu Hà Tình lập tức mạnh dạn hơn:
“Câu hỏi thứ hai liên quan đến chuyện thứ ba ta muốn nói. Tớ có thể gộp lại nói luôn được không?”
Sau khi được Lâm Chính Nhiên đồng ý, Tiểu Hà Tình liền kể về chuyện của bà ngoại mình.
“Bà ngoại tớ gần đây bị bệnh, sức khỏe không được tốt lắm. Mẹ tớ phải về chăm sóc bà, cho nên…” Giọng cô trở nên nhỏ dần: “Cho nên tháng sau tớ sẽ phải chuyển trường… Có lẽ phải đến cấp hai chúng ta mới có thể trở lại.”
Lâm Chính Nhiên không ngờ chuyện này lại lớn như vậy, nhưng từ lâu hắn đã dự đoán được. Dù sao thì dì Hà, mẹ của Tiểu Hà Tình, mỗi kỳ nghỉ đông hay hè đều phải về nhà chăm sóc bà ngoại, mà mỗi lần như vậy là cả tháng trời. Điều này chứng tỏ sức khỏe của bà ngoại cô vốn đã không ổn định từ trước rồi.
Việc mẹ con cô phải quay về là chuyện sớm muộn thôi.
Cũng chính vì vậy mà từ khi còn ở nhà trẻ, Lâm Chính Nhiên đã dạy Tiểu Hà Tình rằng cô phải dám nói, dám bày tỏ. Nếu không, khi chuyển trường, việc bị người khác bắt nạt là điều khó mà tránh khỏi.
Hắn vỗ vỗ giường, ý bảo cô ngồi xuống nói chuyện.
Tiểu Hà Tình cẩn thận ngồi xuống bên cạnh hắn, ánh mắt đầy lưu luyến nhìn đối phương.
Lâm Chính Nhiên bật cười: “Chuyển trường là chuyện tốt mà. Bây giờ cậu đã học Taekwondo xong rồi, ngoài tớ ra thì không ai có thể bắt nạt cậu được nữa. Như vậy, sau này có khi cả tôi cũng không bắt nạt được cậu. Cậu có vui không?”
Đăng bởi | milo1231 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 16 |