Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyển trường (2)

Phiên bản Dịch · 967 chữ

Chương 18: Chuyển trường (2)

Dì Hà hỏi: “Mẹ, mấy hôm trước mẹ bị ngã sao không gọi cho con? Đến khi không xuống giường được mới gọi vậy?”

Bà ngoại liếc nhìn con gái mình, hiền từ cười: “Mẹ nghĩ không có chuyện gì đâu. Ai mà chẳng từng bị ngã hả? Ai ngờ già rồi, chỉ cần bị thương một chút cũng phải nằm viện, haiz.”

Dì Hà ngồi xuống bên giường, thở dài, rồi đột nhiên trở nên tủi thân, hít hít mũi, giọng nghẹn ngào: “Ba con mất sớm, Tình Tình còn nhỏ chưa lớn. Giờ con ngoài mẹ ra chẳng còn người thân nào nữa. Lần này trên đường về, con suýt bị dọa chết rồi.”

Tiểu Hà Tình ngoan ngoãn xé hai tờ giấy vệ sinh đưa cho mẹ, đáng yêu an ủi: “Mẹ ơi, mẹ đừng khóc nữa ạ.”

Dì Hà nén tiếng nấc, mỉm cười xoa đầu con gái: “Tình Tình ngoan quá.”

Bà ngoại cười rạng rỡ: “Khóc gì chứ, không nghe bác sĩ nói là không có bệnh lớn hay sao? Mẹ còn không sợ, con sợ cái gì? Đâu có kiên cường bằng Tình Tình nhà mình chứ.”

Dì Hà quay đầu liếc mẹ một cái, chẳng biết nói gì, chỉ nhìn bà rồi bật cười.

Cứ như khi còn nhỏ vậy.

Dù lần này bà ngoại của Tiểu Hà Tình không có vấn đề gì nghiêm trọng, hai mẹ con nhanh chóng trở về thị trấn nhỏ, nhưng sức khỏe người già ngày một yếu đi, không thể thiếu người chăm sóc được.

Do đó, sau một hồi suy nghĩ, dì Hà quyết định sẽ nghỉ việc, trở về quê vừa tìm một công việc bán thời gian, vừa chăm sóc mẹ già, đồng thời sống ở miền Nam quê nhà một thời gian.

Còn Tiểu Hà Tình sẽ phải cùng mẹ chuyển trường.

Tiểu Hà Tình rất hiểu chuyện, biết rằng mẹ vì chăm sóc bà ngoại nên mới đưa mình về, nên không chút phản đối. Thế nhưng, khi nghe mẹ gọi điện cho nhà trường để làm thủ tục chuyển trường, cô vẫn không kìm được mà rơi nước mắt.

Không phải vì lưu luyến trường học này, mà vì lưu luyến người bạn từ nhà bên cạnh, Lâm Chính Nhiên, người từ hồi mẫu giáo đã luôn "ức hiếp" cô.

Dì Hà biết con gái mình chỉ có Lâm Chính Nhiên là bạn thân, bèn ôm cô vào lòng an ủi: “Tình Tình, mẹ biết con không muốn xa anh Nhiên của con, nhưng bà ngoại cần người chăm sóc, chúng ta nhất định phải về con ạ.”

Tiểu Hà Tình dụi mặt vào lòng mẹ: “Mẹ… chúng ta sẽ quay lại, đúng không ạ?”

“Đương nhiên rồi. Nếu con muốn quay lại, khi học cấp hai là có thể quay lại rồi. Mẹ sẽ đăng ký trường học bên này cho con, khi đó con vẫn có thể học chung với anh Nhiên của con. Chỉ là… trước khi đó, hai đứa phải xa nhau một thời gian nhé.”

Đôi bàn tay nhỏ bé của Tiểu Hà Tình nới lỏng chút khỏi vạt áo mẹ, ánh mắt khẽ dao động: “Vậy… khi nào chúng ta đi ạ?”

“Một tháng nữa, một tháng nữa chúng ta sẽ về nhà bà ngoại. Trong tháng cuối cùng này, con hãy dành thời gian tạm biệt anh Nhiên đi, bảo với cậu ấy rằng lớn lên nhất định sẽ gặp lại.”

Dì Hà vuốt mái tóc dài của con gái, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nơi chứa đựng bao năm tháng sống ở thị trấn này, lòng tràn ngập cảm xúc khó tả.

“Hoặc là con cũng có thể thỉnh thoảng gọi video, trò chuyện với anh Nhiên của con đều được mà.”

Thật ra, trong mắt người lớn, tình bạn thường rất ngắn ngủi. Một khi xa cách, thường sẽ là xa mãi. Nhiều năm sau, có chăng chỉ còn là vài lời nhắc nhớ: “Ngày bé tôi từng có một cậu bạn rất thân, nhưng giờ chẳng còn nhớ cậu ấy trông thế nào nữa.”

Nhưng Tiểu Hà Tình thì khác. Trong lòng cô, Lâm Chính Nhiên có một vị trí đặc biệt mà cô không thể diễn tả bằng lời.

Hà Dì có thể không chắc liệu bà sẽ quay lại hay không, nhưng Tiểu Hà Tình nhất định sẽ trở lại.

Lại đến thứ Bảy.

Hôm nay, Lâm Chính Nhiên đang nằm trên giường đọc sách.

Hệ thống thông báo tiến trình tu luyện, sau khi đạt đến cấp hai mươi, kỹ năng thứ hai cũng hiện ra.

[Bồi dưỡng gấp đôi - Con đường tu luyện của ngài đã đạt đến mức thành thạo tuyệt đỉnh. Từ giờ, chỉ cần là tiên tử đã từng kết duyên với ngài, dưới sự chỉ dạy của ngài, tốc độ tu luyện và học tập của họ sẽ được nhân đôi.]

[Chú ý - Chỉ khi chính bản thân ngài trực tiếp giảng dạy thì năng lực này mới kích hoạt. Khi đối phương tự mình tu luyện, năng lực này sẽ không tự động hiệu quả.]

Kỹ năng này… càng ngày càng giống như đang phát triển theo hướng mở tông lập phái.

Đệ tử do chính tay mình dạy dỗ có tiến độ nhân đôi, sau đó nhờ hiệu quả của kỹ năng đầu tiên, đệ tử càng tu luyện, bản thân hắn lại nhận được gấp đôi tu vi từ họ.

Điều này chẳng phải là lãi chồng lãi, chồng bốn lần luôn sao?

[Hà Tiên Tử hôm nay lại đến tìm ngài. Nhìn cô phong trần mệt mỏi, dường như có chuyện rất gấp cần gặp vậy.]

Ngay sau đó, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa.

Bạn đang đọc Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên ( Bản Dịch ) của Lâm Ngoại Hữu Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi milo1231
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.