Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình Thâm Như Biển

Phiên bản Dịch · 1571 chữ

"Ngọc ca, đời này mọi chuyện em đều nghe theo anh, giờ em chỉ có một yêu cầu, anh nghe em một lần!" Mao Cương nhìn Tạ Ngọc Hồng chằm chằm, Tạ Ngọc Hồng cũng nhìn lại hắn không chớp mắt.

Đột nhiên, Tạ Ngọc Hồng phát hiện sau tai Mao Cương có v·ết m·áu, liền nhíu mày hỏi: "Vợ con cậu đâu?"

"Trong phòng ngủ ạ."

Tạ Ngọc Hồng lập tức đi về phía phòng ngủ, mở cửa ra thì thấy vợ con Mao Cương đang co rúm trong góc phòng run rẩy.

Thấy vậy, Tạ Ngọc Hồng càng cau mày chặt hơn, đóng cửa phòng ngủ lại, anh nhìn về phía Mao Cương đang ngồi ở phòng khách, rồi bất ngờ mở một cánh cửa khác.

Cảnh tượng bên trong khiến Tạ Ngọc Hồng hít sâu một hơi, một ông lão chừng bảy mươi tuổi đang nằm trên sàn nhà, trên trán cắm một con dao phay.

Đây chính là cha ruột của Mao Cương!

Tạ Ngọc Hồng quay đầu nhìn Mao Cương, Mao Cương trầm giọng nói: "Ông cụ không trụ được nữa, nhờ em tiễn ông đi."

"Cương Tử, cậu còn là người không, đó là cha cậu đấy!" Tạ Ngọc Hồng túm chặt cổ áo Mao Cương, hai mắt đỏ hoe.

Mao Cương vuốt ve tay Tạ Ngọc Hồng: "Ngọc ca, đến cả cha em còn xuống tay được, không ai có thể cản đường em đâu."

"Thằng điên!" Tạ Ngọc Hồng đẩy mạnh Mao Cương ra, cầm chai nước khoáng trên bàn rồi bỏ đi.

Vừa mở cửa bước ra, bà thím sáu mươi tuổi đối diện cũng vừa tiễn khách xong, thấy Tạ Ngọc Hồng cầm chai nước trong tay thì ngớ người, cười nói: "Cậu Tạ, cậu tốt thật đấy, lại đi phát nước cơ à."

"Không phải cho bà." Tạ Ngọc Hồng trầm giọng nói.

Bà thím níu lấy cánh tay Tạ Ngọc Hồng: "Cậu nói thế là ý gì, chẳng phải cậu bảo là chia sẻ vật tư cho mọi người sao, thế thì chai nước này phải có phần của tôi chứ."

"Không có!"

"Thôi được rồi, dù sao tôi cũng còn mấy chai."

"Mấy chai?" Tạ Ngọc Hồng kinh ngạc nhìn bà thím, bà ta cũng biết mình lỡ lời, thực ra lần nào bà ta cũng giả vờ đáng thương, nên mới được chia thêm.

"Mấy chai gì, làm gì có mấy chai, mà các cậu ấy, mau ra ngoài tìm đồ ăn đi, đừng có suốt ngày tìm mấy thứ đồ ăn vặt, tìm ít rau quả ấy, cho cân bằng dinh dưỡng, dạo này tôi toàn bị nóng trong người, răng cũng bắt đầu đau rồi, ôi, lại đau rồi, tôi về phòng đây, cậu mau tập hợp mọi người ra ngoài tìm đồ ăn đi." Nói xong bà thím liền về phòng.

Tạ Ngọc Hồng nắm chặt tay, những lời này chẳng khác nào tiếng bom dội vào đầu anh.

Nhưng thứ Tạ Ngọc Hồng lo sợ không phải là chuyện đó, anh sợ vợ mình bị làm nhục, bị bắt nạt, còn có cả cô em vợ nữa.

"Là anh." Tạ Ngọc Hồng gọi vọng vào nhà.

Diệp Ngọc Linh nhìn qua mắt mèo, rồi mở khóa cửa.

"Ông xã, sao rồi?" Diệp Ngọc Linh hiếu kỳ hỏi.

"Chẳng ra sao cả."

"Cương Tử không phải rất nghe lời anh sao, đến chai nước kia cũng không được à?"

Tạ Ngọc Hồng đặt chai nước lên bàn, Diệp Ngọc Linh và Diệp Thanh Y sững người, đối phương tịch thu, như thế có nghĩa là từ chối.

Hai chị em mặt cắt không còn giọt máu.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, cả hai lập tức căng thẳng.

"Ngọc ca, là em, Cương Tử, em nghĩ thông rồi, anh nói đúng." Bên ngoài vang lên tiếng gọi lớn của Mao Cương.

Diệp Ngọc Linh mừng rỡ: "Để em ra mở cửa."

"Đợi đã!" Tạ Ngọc Hồng vội ngăn lại.

"Hai người vào phòng ngủ đi."

Hai chị em nhìn nhau, nhưng vẫn nghe lời đi vào trong phòng ngủ.

Nhìn Mao Cương qua mắt mèo, Tạ Ngọc Hồng gọi: "Cương Tử, cậu thực sự nghĩ thông rồi sao?"

"Ngọc ca, vừa rồi anh Tử mắng em một trận, em thấy anh nói cũng không sai, em vẫn ủng hộ anh, vừa nãy em xin lỗi nhé, thôi em về đây, Ngọc ca anh ngủ sớm đi." Nói xong Mao Cương quay người đi về phía thang máy.

Tạ Ngọc Hồng thở phào nhẹ nhõm, mở cửa ra gọi: "Cương Tử, cậu nghĩ thông được là tốt, tôi rất vui."

Quay lưng về phía Tạ Ngọc Hồng, Mao Cương khẽ nói: "Ngọc ca, anh vẫn nên mở cửa ra thì hơn."

Tạ Ngọc Hồng ngẩn ra, đang định đóng cửa lại, nhưng Mao Cương đã thò tay vào giữ, đột nhiên anh cảm thấy cánh tay lành lạnh, bàn tay phải đã rơi xuống đất, máu tươi bắn tung tóe, ngay sau đó bụng anh truyền đến cơn đau dữ dội, anh bị đá ngược vào trong phòng.

Mao Cương bước vào nhà rồi đóng cửa lại, cười điên dại nói: "Ngọc ca, sao anh cứ phải ép em, sao anh không tin em một lần, sao anh lại bắt em phải chặt anh! Sao lại thế hả! ! !"

"Cương Tử, đừng u mê nữa! ! !"

"Người u mê không phải là em, mà là anh, tối nay bọn chúng sẽ tấn công chung cư, chúng ta không còn lựa chọn nào khác, chìa khóa phòng để ở đâu? Đưa đây!" Mao Cương giơ tay ra, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn.

Tạ Ngọc Hồng gắng gượng đứng dậy, khó tin nói: "Cậu phản bội tôi! Làm nội gián cho bọn chúng!"

"Ai bảo anh đem đồ ăn chia hết cho đám người vô dụng kia, mấy lão già đó giấu bao nhiêu đồ anh có biết không! Đưa chìa khóa đây!"

"Tôi c·hết cũng không đưa cho cậu!"

"Ngọc ca, kiếp sau em vẫn sẽ làm em của anh." Nói xong, hắn rút con dao chặt xương đã chuẩn bị sẵn ra, trong phòng khách lập tức vang lên tiếng chặt chém.

Trốn trong phòng ngủ, hai chị em sợ hãi nép dưới gầm giường, cũng có thể đoán được bên ngoài đang đánh nhau.

Diệp Ngọc Linh vô cùng lo lắng: "Em mau ra xem anh rể thế nào."

"Chị, đừng ra ngoài mà, anh rể thắng tự khắc sẽ mở cửa." Diệp Thanh Y khẽ nói.

"Thế nếu người mở cửa là Cương Tử thì sao? Phát hiện ra chị thì không sao, nhưng nó sẽ phát hiện ra em mất." Diệp Ngọc Linh nhìn em gái đầy lo lắng.

Tiếng chặt chém bên ngoài dần dần nhỏ lại, Diệp Ngọc Linh khẽ nói: "Y Y, nếu chị có mệnh hệ gì, nhất định phải tìm được Nguyệt Nguyệt."

"Chị, chị!" Diệp Thanh Y cứ thế nhìn chị gái bò ra khỏi gầm giường, hoàn toàn không thể ngăn cản hành động liều lĩnh này của chị, nhưng trong lòng cô vẫn tự an ủi, trong ký ức của cô, Cương Tử là một người hiền lành, lúc nào cũng tươi cười, hồi cô còn đi học bị lưu manh trêu ghẹo, Cương Tử đã đánh bọn chúng chạy mất dép, chắc là sẽ không sao đâu.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bật mở.

Diệp Thanh Y bịt miệng, vì cô nhận ra đây không phải chân của anh rể, đôi giày kia thậm chí còn dính đầy máu.

Người mở cửa chính là Mao Cương, toàn thân hắn dính đầy máu.

Diệp Ngọc Linh che miệng, vì cô thấy chồng mình đang nằm sấp trong phòng khách, xung quanh toàn là máu.

Mao Cương nở nụ cười dính đầy máu tươi, tựa như ác quỷ: "Chị dâu, vừa rồi Ngọc ca nói chị biết chìa khóa phòng để ở đâu."

Diệp Ngọc Linh sợ hãi, từ từ đưa tay chỉ về phía bàn trang điểm bên cạnh.

Mao Cương lập tức đi tìm kiếm, Diệp Ngọc Linh thì thào nói: "Hồi Anh Tử sinh con, Ngọc ca đã giúp cậu liên hệ bệnh viện, cậu không có việc làm, Ngọc ca giúp cậu tìm việc, con cậu không ai trông, chị dâu giúp cậu trông..."

Mao Cương rất nhanh đã tìm thấy chìa khóa, quay đầu cười nói: "Chị dâu, ân tình của chị và Ngọc ca, kiếp sau em làm trâu làm ngựa báo đáp."

"Sao cậu có thể ra tay chứ! Cậu là đồ súc sinh! ! !" Diệp Ngọc Linh điên cuồng đánh Mao Cương, Mao Cương không phản kháng, nhưng con dao chặt xương trong tay hắn vẫn đang nhỏ máu.

"Chị dâu, em biết chị và Ngọc ca rất ân ái, Ngọc ca giờ xuống dưới đó, chắc chắn sẽ cô đơn lắm, hay là chị xuống đó với anh ấy đi, dù sao sắp loạn cả rồi, đỡ phải bị đám đàn ông kia đùa c·hết, chị dâu, em cho chị c·hết nhanh gọn, Ngọc ca sẽ cảm ơn em, ừm, nhất định là thế." Vừa lẩm bẩm, Mao Cương với tinh thần hoảng loạn vung dao chặt thẳng vào trán Diệp Ngọc Linh, xương sọ lập tức lõm xuống, Diệp Ngọc Linh trợn trừng hai mắt rồi từ từ ngã xuống.

Bạn đang đọc Ta Tại Tận Thế Nuôi Nhốt Nữ Thần (Dịch) của Toàn Gia Đích Hi Vọng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bach_nguyetquang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 100

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.