Lầu số một toàn là phường kỳ quặc**
Diệp Thanh Y nhìn tỷ tỷ mình trên trán cắm chặt con dao chặt xương, hai tay gắt gao che miệng, toàn thân không kìm được run rẩy, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Nhìn ánh mắt tỷ tỷ, đây là muốn mình đi tìm con gái của nàng.
Chỉ thấy Mao Cương xoay người rút con dao ra, ngay lập tức lại vung xuống đầy hung tợn.
Phanh phanh phanh! ! !
"Chị dâu, tôi là đang giúp chị, đừng trách tôi."
"Ngọc ca, tôi đưa chị dâu anh tới giúp hai người đoàn tụ."
Diệp Thanh Y cứ như vậy nhìn người chị ruột thịt của mình bị g·iết c·hết, khuôn mặt hoàn toàn biến dạng. Dù ruột gan như đứt từng khúc, cô cũng không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Diệp Thanh Y trốn dưới gầm giường rốt cục không thể kiềm chế nổi nỗi sợ hãi và kinh hoàng trong lòng. Nhưng cô cũng chỉ dám thút thít thật khẽ, giờ khắc này, trời như sập xuống.
Trong ga-ra, đám đàn ông của các nhà số 2, số 4, số 5 đã tụ tập, tổng cộng 53 người. Đương nhiên, vẫn còn có những kẻ không tham gia, có lẽ là không muốn trở thành một con thú chỉ biết g·iết chóc, hoặc là không có gan đó, sợ sau khi t·ai n·ạn qua đi sẽ bị bắt và xử bắn.
53 gã đàn ông này đều cầm đao trong tay, có dao phay, dao gọt trái cây trong nhà.
Còn Phùng Tiến, Đinh Phong, Tôn Hữu Tình, ba gã cầm đầu, trong tay là loại dao phay bản to dài chừng gang tay.
Lúc này ba người đang h·út t·huốc, vẻ mặt lộ rõ sự hưng phấn, y hệt như bầy dã thú.
"Đinh lão đại, Tôn lão đại, xử lý xong cái lầu số 1 này, chúng ta bàn bạc thời gian, hốt luôn đống vật tư của Đổng Phi ở lầu số 3. Còn về tên có súng kia, đạn của hắn làm sao nhiều bằng người của chúng ta?" Phùng Tiến thân hình gầy gò, nhưng lại cao đến mét tám, khóe miệng có một nốt ruồi, nhìn rất không cân đối.
Mà gã này cũng là kẻ chuyên làm chuyện phi pháp, từng vào tù vì tội trộm c·ướp, ngoại trừ việc chưa từng g·iết người, có thể xem như chuyện gì cũng từng làm qua.
Còn Đinh Phong nhiều nhất cũng chỉ là hạng lưu manh, trông coi sòng bài, Tôn Hữu Tình là một tay cai thầu, ngày thường cũng hay tiếp xúc với dân anh chị, tuy dáng người mập mạp, nhưng một khi đã hung ác thì cũng khiến người ta phải kinh sợ.
Có thể nói, cả ba gã này chẳng có ai là người tốt.
Tôn Hữu Tình rít một hơi thuốc thật sâu, nheo mắt nói: "Có gì đâu mà phải bàn, tối nay hốt bên này, tối mai hốt bên kia, làm luôn không?"
Cả ba đều biết, lầu số 3 nguy hiểm hơn lầu số 1, nhưng về mặt vật tư chắc chắn phải nhiều hơn.
"Tôi đồng ý." Đinh Phong gõ gõ tàn thuốc.
"Hai con đàn bà đó tôi muốn." Phùng Tiến hai mắt sáng quắc, đúng là hạng quỷ háo sắc.
Đinh Phong và Tôn Hữu Tình sao có thể đồng ý, hai người phụ nữ như An Bạch và Tôn Đình, là đàn ông ai mà chẳng muốn.
Đinh Phong đề nghị: "Đàn bà c·ướp được rồi, dùng vật tư mà đấu giá."
"Cũng được đấy, triển thôi." Phùng Tiến không phản đối, Tôn Hữu Tình đương nhiên cũng không phản đối, nhưng trong lòng cả ba đều đang nghĩ, tìm cơ hội xử lý đối phương, tốt nhất là tìm người liên thủ trước, như vậy sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Lúc này, Mao Cương từ trong thang máy chạy ra, khuôn mặt bê bết m·áu khiến mọi người phải khựng lại.
Xoạt xoạt xoạt.
Cửa cuốn được mở ra, một đám ác ma sắp sửa tràn vào các căn hộ.
"Ba vị đại ca, tôi thuyết phục người nhà không nổi rồi." Mao Cương lo sợ nói, sợ ba người đổi ý.
Tôn Hữu Tình vỗ vỗ vai Mao Cương: "Yên tâm, đã ra lăn lộn, phải giữ chữ tín, các anh em, xông lên cho tao! Già cả g·iết hết, trẻ trung bắt lại, đứa nào phản kháng, xử luôn!"
"Vâng, đại ca!"
Đám người không đi thang máy, toàn bộ đều leo cầu thang bộ.
Ba gã đại ca chậm rãi đi phía sau.
Chưa đầy một phút, tiếng la hét, gào rú, cầu xin tha thứ vang vọng khắp khu chung cư, y hệt như chốn luyện ngục, soi sáng từng lưỡi đao tàn bạo.
Bà lão ở đối diện nhà Mao Cương nghe thấy tiếng gõ cửa, liền đặt điều khiển TV xuống, miệng lầm bầm đi mở cửa.
"Đêm hôm khuya khoắt, còn không cho người ta nghỉ ngơi, cả ngày chẳng lo đi kiếm vật tư, chỉ toàn làm mấy chuyện ruồi bu."
Không thèm nhìn mắt mèo, bà lão trực tiếp mở cửa. Khi nhìn thấy hai gã thanh niên cầm đao đứng trước cửa, bà ta chẳng những không sợ hãi mà còn lên giọng dạy đời: "Làm cái gì đó, rảnh rỗi cầm đao hù dọa tao à, có giỏi thì đi ra ngoài c·ướp vật tư ấy, bọn trẻ bây giờ, chẳng đứa nào biết kính già yêu trẻ cả."
Hai gã thanh niên đứng cổng đơ luôn.
Cái lầu số 1 này toàn là phường kỳ quặc hay sao? Thế mà vẫn còn sống được đến bây giờ?
"Nhìn cái gì, cút đi." Nói xong bà lão định đóng cửa.
Nhưng gã thanh niên đã chặn cửa lại, cười nham hiểm nói: "Bà già, bọn tao ngứa mắt lũ chúng mày lâu lắm rồi." Nói xong liền vung dao chém xuống. Bà lão trúng một nhát vào vai, kêu "ai da" một tiếng rồi ngã xuống đất, miệng vẫn không ngừng lầm bầm.
"Cho chừa cái tật ngày nào cũng mở loa to, làm ông đây chơi game không được." Từng nhát dao liên tiếp giáng xuống người bà lão.
Lúc này Mao Cương đi đến cửa, nhìn về phía bà lão đang nằm đó.
"Cương Tử, cứu tao với." Bà lão thoi thóp nhìn Mao Cương cầu cứu, nhưng Mao Cương làm như không thấy, thậm chí khóe miệng còn cong lên. Có lẽ gã cũng muốn chém c·hết mụ già này lâu rồi.
Từng nhát dao chém xuống, bà lão tắt thở, hai gã thanh niên lục soát trong nhà tìm kiếm vật tư.
"Đệch, bà già này còn tích trữ cả thùng sữa chua, còn có hai thùng nước, còn có cả Coca không đường nữa?"
Hai gã thanh niên ngơ ngác, một bà già làm sao có thể tích trữ được nhiều đồ đến vậy?
Đương nhiên là đi xin xỏ mà có rồi.
Hai gã thanh niên mà biết được, chắc tam quan lại sụp đổ thêm lần nữa.
Lúc này, Đường Trạch ở lầu số 3 nhìn về phía lầu số 1 bên phải cười nói: "Tối nay náo nhiệt ghê."
"Lầu số 1 bị mấy nhà khác công phá rồi." An Bạch mang theo chút lo lắng, lầu số 1 thất thủ, mục tiêu tiếp theo chính là bọn họ.
Tôn Đình đang lau sàn nhà, dặn dò An Bạch: "Tiểu Bạch, đây không phải chuyện chúng ta nên lo."
An Bạch mím môi, nghĩ đến t·hi t·hể cô gái trong phòng ngủ trước đó, kiên định nói: "Em thà c·hết, cũng không muốn rơi vào tay bọn người đó."
Đường Trạch cười nhạt, tự tin nói: "Tôi còn chưa c·hết, các cô sao phải c·hết, đến bao nhiêu tôi g·iết bấy nhiêu."
Hơn một tiếng sau, cuộc càn quét lầu số 1 đi đến hồi kết, từng thùng từng thùng vật tư được chuyển xuống bãi đậu xe dưới hầm.
Nhìn đống vật tư cao như núi, ba gã đại ca có chút đơ ra.
Bên cạnh, nam nữ của lầu số 1 đều bị tách ra ngồi xổm trên mặt đất, nhìn thấy nhiều vật tư như vậy, bọn họ cũng có chút kinh ngạc, không phải nói là hết rồi sao.
"Con mụ Tạ Ngọc Hồng kia cũng được đấy, kiếm được nhiều đồ thế." Phùng Tiến mở một thùng bim bim, lấy ra một gói, dùng răng xé ra rồi nhai ngấu nghiến.
Một tên đàn em cười nịnh: "Đại ca, đống vật tư này phần lớn là vơ vét từ nhà mấy ông bà già."
Đăng bởi | bach_nguyetquang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 74 |