Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giảm thù lao sự tình

Tiểu thuyết gốc · 1814 chữ

Tuyết rơi trắng xóa cả một vùng trời, gió thổi từng cơn dữ dội cuốn theo bụi và tuyết bay mịt mù trên không trung khiến cho tầm nhìn bị hạn chế vô cùng, tu sĩ dưới Trúc Cơ và phàm nhân rất khó để có thể nhìn rõ vật thể ở cách xa một trượng.

- Hôm nay gió lớn thật!

Lý Trường Ca tặc lưỡi, vốn dĩ hắn muốn đi thăm dò thực địa nào ngờ gặp cơn bão tuyết này, xem ra chuyến này hắn phải đi về tay không rồi, hắn thở dài cảm thán.

- Chậc, đúng là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên!

Đang định quay đầu đi về thì Lý Trường Ca cảm nhận được có thứ gì đó đang di chuyển ở phía bên kia.

"Đi qua xem thử vậy!"

Lý Trường Ca phi hành về phía bên đó liền phát hiện một bầy sói tuyết hơn năm mươi con đang lững thững di chuyển trong cơn bão tuyết, con đứng đầu hình như là tu vi Trúc Cơ sơ kỳ.

" ... bốn chín, năm mươi, sao lại có năm mươi con? Chẳng phải theo thám báo đàn sói tuyết có đến một trăm con sao? Không đúng! Sói tuyết chỉ di chuyển theo đàn ... chẳng lẽ còn có một bầy sói tuyết thứ hai ở đây? Là Từ Khuyết hay là đám người ở Thanh Khâu Trấn này đang giở trò?"

Theo lý mà nói mức độ nguy hiểm càng cao tiền thù lao phải trả cho bên nhận ủy thác cũng càng cao, cho nên cũng có không ít trường hợp bên ủy thác nhiệm vụ cố tình hạ thấp mức độ nguy hiểm và độ khó của nhiệm vụ xuống để giảm tiền thù lao phải trả, đây cũng là một trong những nguyên nhân gián tiếp khiến cho đệ tử Thanh Vân Tông thụ thương trong lúc làm nhiệm vụ, Tằng lão cũng là nạn nhân của loại hành động này.

Ở bên dưới mặt đất, một tên mặt mày tái mét ngước nhìn lên trên bầu trời, hơi thở của hắn thập phần thu liễm, Ẩn Lân Cổ Trùng trên người hắn không ngừng giúp hắn thu lại khí tức đang phát tán ra ngoài kia.

"Chết mẹ rồi, tại sao lại có một tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Thanh Vân tông ở đây, làm sao bây giờ, ta có nên báo cho lão đại hay không đây? Không được, không được, báo cho lão đại, với tính khí của hắn, nhất định sẽ giết chết ta, nhưng mà ta phải làm sao đây, ..., a, chết tiệt! Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? ..."

Quần áo của hắn tiệp với màu của cây cối xung quanh, trong cơn bão tuyết này nếu như hắn không di chuyển khó mà phân biệt được đâu là hắn, đâu là cây cối.

"Có người?"

Lý Trường Ca nhíu mày nhìn về chỗ tên kia đang ẩn nấp, cho rằng đối phương đang trốn đàn sói tuyết nên Lý Trường Ca không có đi qua hướng đó để tránh kinh động lũ sói mà làm hắn ta bị ngộ thương. Hơn nữa, tên kia cũng không có dấu hiệu sẽ gặp phải nguy hiểm gì, nên Lý Trường Ca đành mặc kệ hắn vậy.

"Về thôi, sáng sớm mai đi điều tra thực địa lại một lần nữa vậy!"

Với cái thời tiết vào lúc này dù hắn có Thiên Quang Kim Nhãn kết hợp với chân khí cảm quan cũng khó mà có thể nhìn rõ địa thế ở xung quanh một trăm phần trăm, thay vì tốn thời gian vô ích ở ngoài này, hắn quyết định trở lại Thanh Khâu Trấn hỗ trợ Thường Hi điều tra bố trí của những năm trước.

...

Bão tuyết bắt đầu đi dần về phía Thanh Khâu Trấn, mây trời đen kịt, phàm nhân ở ngoại ô chạy nhốn nháo khắp nơi, nhanh chân chạy về nhà chuẩn bị đón cơn bão tuyết lớn.

Bão tuyết còn chưa đến, gió đã nổi cơn cuồng phong, thổi qua mấy căn nhà cũ kỹ làm cột gỗ kêu kẽo kẹt từng đợt.

- Thẩm thẩm, lão Xuyên chưa về à?

- Chưa, lão nói đi vào thành một lát rồi về nhà với ta, vậy mà bây giờ trời nổi cơn gió lớn rồi mà lão vẫn chưa về, không biết lại đi đâu nữa rồi? Khổ thân tôi quá thúc ơi.

Vợ của lão Xuyên than thở với hàng xóm cạnh nhà một tiếng rồi lại chạy đôn chạy đáo thu dọn đồ đạc ở quanh nhà.

- Ha ha, lão đi gặp Từ Khuyết ấy mà, chắc sẽ sớm về thôi.

- Hừ, mỗi lần gặp cái tên họ Từ ấy là nói mãi nói mãi không chịu về, nhà thì bao việc, bực hết cả người ...

- Thôi thẩm thẩm dọn đi, ta cũng tranh thủ dọn đây, gió lớn quá ...

Nghe bọn họ nói chuyện, Nguyên Dao khẽ mỉm cười, nhân sinh mà, khó mà có thể nói hết bằng lời, nàng hướng ánh mắt nhìn về phía cơn bão ở đằng xa, rồi xoay người rời đi.

Cho dù nàng không cải trang thì chắc cũng chẳng có ai còn tâm trạng mà để ý đến sự xuất hiện của nàng nữa.

"Tiểu tử đó chuyến này đi công cốc rồi ..."

Nàng lẩm bẩm, bản thân nàng cũng phải quay lại nội thành, hiện giờ người dân đều đã về nhà tránh bão tuyết, lấy đâu ra người ở trên phố cho nàng nghe ngóng tình hình nữa cơ chứ.

"Đến tửu điếm trước cổng thành vậy ..."

...

Sau khi Lý Trường Ca trở về phủ thành chủ, liền tìm đến gặp Gia Cát Thường Hi.

Nàng thoáng nhìn bầu trời liền hiểu tại sao hắn lại trở về sớm như vậy, nàng an ủi.

- Hôm nay thời tiết không thuận lợi, đành để ngày mai vậy, chàng cũng đừng quá lo lắng.

- Ừ, cũng đành vậy, nhưng mà ta có phát hiện ra một điểm đáng ngờ, vào trong rồi hãy nói.

Hắn vừa nói, vừa ôm lấy cái eo của nàng mà dẫn nàng vào bên trong phòng, hắn còn dùng ý niệm đóng chặt mấy cánh cửa lại.

Gia Cát Thường Hi thấy hắn đóng kín các cửa lại, hơn nữa tay hắn còn đang ôm eo của nàng làm nàng không khỏi hồi hộp lo lắng, trống ngực đập thình thịch, suy nghĩ lung tung một trận.

"... a ta lại nghĩ bậy bạ đi đâu rồi ..."

Hai tai nàng đỏ bừng lên vì những suy nghĩ xấu xa đang quanh quẩn ở trong đầu nàng.

- Thường Hi, lúc nãy ta phát hiện ra một đàn sói tuyết năm mươi con nữa.

Giọng nói của hắn kéo nàng tỉnh lại từ cơn mộng xấu hổ kia.

- A, chàng nói là đàn sói tuyết năm mươi con?

- Ừm, ta suy đoán nó là đàn sói tuyết thứ hai là bởi vì nếu chỉ có một đàn năm mươi con này, thành chủ Thanh Khâu Trấn nhất định sẽ chỉ thuê một đoàn đội bốn đến năm người đến hỗ trợ để giảm thù lao phải trả xuống, nhưng mà hiện tại bọn họ vẫn yêu cầu chín người, tăng thêm so với năm ngoái một người, khả năng là bọn họ đều biết có hai đàn sói tuyết ở trong núi, chuyện này vẫn còn nhiều điều khuất tất.

Gia Cát Thường Hi gật đầu.

- Loại chuyện này xưa nay không hiếm, có lẽ họ muốn giảm thù lao nên mới nói dối chúng ta, vậy chàng dự định như thế nào? Chất vấn lão thành chủ?

- Ừm, ta cũng dự định như vậy, ít ra cũng phải để bọn họ cung cấp thêm manh mối chính xác về đàn sói ở trong núi, chúng ta mới có thêm cơ sở để phán đoán tình hình mà chuẩn bị cho tốt, chuyện này liên lụy đến tính mạng của nhiều người, chúng ta không thể làm qua loa được.

- Ân, vậy chúng ta đợi Nguyên Dao cô nương trở về, tổng hợp lại thông tin rồi hãy thống nhất hành động tiếp theo.

- Ừ, tạm thời cứ như vậy đi, bây giờ ta sẽ đánh dấu đàn sói tuyết thứ hai lên trên địa đồ đã, lúc trời còn quang, ta cũng thăm dò được không ít chỗ.

Lý Trường Ca vừa nói vừa chỉnh lý lại địa đồ, càng chỉnh lý hắn càng thấy báo cáo của tên họ Từ này có rất nhiều vấn đề.

Nhìn lại tổng quan một lượt những điểm mà họ Từ kia báo cáo, hắn lập tức phát hiện ra chỗ đàn sói Tuyết di chuyển nằm lọt thõm giữa những địa điểm quan trọng khác, và khoảng trống này hoàn toàn không được nhắc đến.

- Là trùng hợp ư?

Lý Trường Ca nhíu mày nghĩ ngợi, chẳng lẽ đám người Thanh Khâu Trấn này thông đồng với nhau kỹ lưỡng như vậy đến cả lời khai cũng chuẩn bị sẵn đem chuyện số lượng sói tuyết phải đối phó cẩn thận che giấu đến mức này.

- Nàng nhìn xem, hình như là bọn họ chuẩn bị để đối phó với chúng ta rất kỹ lưỡng ...

Gia Cát Thường Hi nhìn theo khoảng trống mà Lý Trường Ca đánh dấu, chân mày nàng khẽ nhăn lại.

- Đám người này cũng thật là ...

Đến khi trời tối, Nguyên Dao mới trở về phủ thành chủ, nàng trực tiếp đi đến phòng của Lý Trường Ca tìm hắn.

Lý Trường Ca nghe nàng tóm tắt đại khái tình hình ở bên ngoài xong một lượt cũng không có gì đáng để bọn họ chú ý hoặc là liên kết với chuyện địa đồ và lời khai của Từ Khuyết.

Nguyên Dao thở dài.

- Xem ra chuyện lời khai của Từ Khuyết cũng chỉ có cao tầng của Thanh Khâu trấn là biết được!

Lý Trường Ca đồng cảm, nói.

- Ừ, cũng chỉ có thể chờ đến ngày mai, chúng ta đến tìm gặp lão ta chất vấn xem sao, chuyện này nếu như là thật chúng ta có thể hồi báo tông môn giáng xuống trừng phạt với bọn họ.

Nguyên Dao buộc miệng nói ra tâm sự của nàng.

- Mong mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy không có ẩn tình gì khác ...

Linh cảm của Lý Trường Ca lần nữa trỗi dậy, chuyện này đơn giản như vậy sao? Còn cái tên khi chiều nữa, hắn làm gì ở đó, có khi nào hắn ta là Từ Khuyết hay không?

"Đáng lẽ ra lúc chiều. ta không nên quay về sớm như vậy!"

Nghĩ lại khi đó, Lý Trường Ca cảm giác như hắn đã bỏ lỡ một thứ quan trọng.

Bạn đang đọc Vô Cực Tiên Đế sáng tác bởi ThienCoLaoNhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienCoLaoNhan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.