Hủ Huyết Cổ
Nguyên Dao cuối cùng cũng quyết định đem những điểm mà nàng phát hiện ở trên địa đồ nói với Lý Trường Ca.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng hiện tại kẻ có thể làm đồng minh với nàng ở hiện tại cũng chỉ có vị sư huynh này thôi.
"Hy vọng hắn không làm bổn đế thất vọng!"
Nguyên Dao đi qua phòng của Lý Trường Ca tìm gặp hắn.
- Sư huynh, sư huynh có ở đó không?
Lý Trường Ca lãnh đạm trả lời nàng.
- Sư muội, vào đi!
Nguyên Dao đẩy cửa phòng đi vào bên trong liền phát hiện Gia Cát Thường Hi đang cùng hắn tra xét địa đồ xung quanh Thanh Khâu Trấn.
"Gia Cát Thường Hi? Tính ra tiểu cô nương này cũng không tệ ... có lẽ nàng cũng đã đoán ra được chuyện gì đó ..."
Đổi lại là Nguyên Dao lúc mười tám, mười chín tuổi như bọn họ tuyệt đối sẽ không suy nghĩ được đến mức này, ở hiện tại, kinh lịch của nàng đủ nhiều, dư sức để nhìn ra những sơ hở trong mánh khóe của những kẻ tiểu bối như tên họ Từ kia, cho nên nàng đối với hai người này cũng có ý thưởng thức, xem trọng.
- Sư huynh, vừa hay ta cũng có việc cần nói với huynh về địa đồ của Thanh Khâu Trấn và lời khai của tên kia!
Nàng liếc nhanh qua địa đồ đang hiển thị thông qua chân khí trên bàn, ánh mắt lập tức lộ ra mấy tia kinh ngạc, những điểm mà hắn đánh dấu đều trùng với những điểm mà nàng đánh dấu, hơn nữa còn có mấy chỗ nàng không có để ý tới.
"Vẫn là ta có chút xem thường hắn ..."
Lý Trường Ca nhìn nàng, giọng trầm ổn nói.
- Sư muội, ta và Thường Hi cũng nghi ngờ lời nói của tên họ Từ kia cho nên đang cùng nhau kiểm chứng lại trên địa đồ, bọn ta liền phát hiện ra không ít điểm đáng nghi trong lời nói của hắn ta.
Lý Trường Ca bắt đầu đem những điểm đáng ngờ mà hắn và Gia Cát Thường Hi phát hiện nói với Nguyên Dao.
- Thứ nhất, hắn ta cố ý nói về những địa điểm mà hiển nhiên ai cũng sẽ biết hoặc sẽ dễ dàng chú ý tới một cách rất là chi tiết, nếu không muốn nói là thừa thãi, đồng thời mượn việc này che giấu đi những địa điểm ở bên cạnh, mà theo ta và Thường Hi thấy những địa điểm này có vị thế khá quan trọng trong việc dự đoán hướng di chuyển của đàn sói tuyết.
Nguyên Dao lập tức gật đầu, điểm này nàng hoàn toàn đồng ý với hai người bọn họ.
- Ví dụ như dòng suối này, nghiễm nhiên mọi người sẽ ít chú ý đến nó vì bản chất nó không phải là một lối đi, nhưng vào mùa đông như thế này, nước trong dòng suối đóng băng, nó cũng là một lối mòn mà lũ sói có thể dễ dàng đi qua, nhưng tuyệt nhiên hắn lại không nói đến chỗ này trong khi hắn tỏ ra đã thám thính địa hình rất kỹ lưỡng, cái này có phải là quá sơ sót rồi hay không? Cho nên ta nghĩ hắn đang cố ý không muốn nhắc đến dòng suối này, đem lối mòn dọc theo bờ suối làm trọng điểm thu hút sự quan tâm của mọi người, đem mọi bố trí bẫy rập đều đặt ở lối mòn này, trong khi bên này lại hoàn toàn trống trải. Nếu như lũ sói tràn xuống bằng lối này, chẳng phải là không có thứ gì cản lại bước chân chúng sao?
Gia Cát Thường Hi và Nguyên Dao lập tức gật đầu tán thành với lời nói của hắn, rồi cả hai bọn họ tiếp tục nghe hắn nói về những địa điểm khác.
- ... và cuối cùng chính là bố trí ở xung quanh Thanh Khâu trấn, những bố trí ở phụ cận thành đều có những điểm chung nhất định, một trong những điểm chung lớn nhất mà ta thấy đó chính là nó để ra một thông lộ trống trải để đàn sói có thể tràn vào những khu ngoại ô của Thanh Khâu trấn.
Gia Cát Thường Hi bổ sung, như thể sợ Nguyên Dao chưa hiểu rõ.
- Sói tuyết xưa nay rất ma mãnh, bọn nó nếu như gặp cạm bẫy lập tức sẽ chuyển hướng di chuyển, vừa nãy ta và Điện Hạ thử mô phỏng tập tính của bọn chúng liền phát hiện ra những bố trí này sẽ "ép" chúng tấn công thẳng vào những khu dân cư ở ngoại ô, trong khi đáng lẽ ra phải là dồn về những điểm cách xa khu dân cư ở ngoại ô mới phải.
Nguyên Dao gật đầu, điểm này nàng đã sớm nhìn ra.
- Vấn đề cần làm rõ ở đây là liệu rằng thành chủ đại nhân có nhận thức được chuyện này hay không? Bởi vì ta nghi ngờ lão ấy có thể đã biết đến chuyện này, nhưng nhắm mắt làm ngơ, lấy dân chúng ở khu ngoại ô làm bia đỡ đạn, kéo dài thời gian ứng phó đàn sói tuyết, nhất là trong trường hợp đệ tử của Thanh Vân Tông chúng ta đến muộn, hoặc không nhận ủy thác.
Lý Trường Ca nói.
- Chính xác là như vậy, không loại trừ khả năng đây là sắp xếp của lão thành chủ, lão có thể lên làm thành chủ ở một trấn vạn người như thế này tất không phải kẻ đơn giản, nếu như ngay cả bố trí như thế này cũng không nhận ra thì cũng quá là hoang đường đi.
Gia Cát Thường Hi nói tiếp.
- Cũng không thể loại trừ khả năng lão ta ngầm đồng ý với sắp xếp này của Từ Khuyết bởi vì có thể đây không phải là chủ ý của lão.
Nguyên Dao thử thách hai người bọn họ.
- Đúng vậy! Nhưng làm sao để xác nhận được chuyện này?
Lý Trường Ca liền đáp lời nàng.
- Trước tiên chúng ta có thể xem lại bố trí của những năm trước, đặc biệt là những năm Từ Khuyết chưa đến, nếu như đã có bố trí như thế này, ắt không phải là chủ ý của hắn mà là của Tằng lão nhân. Hơn nữa, chiều nay ta còn dự định đi ra ngoài thành kiểm tra thực địa một lượt đối chiếu lại với địa đồ của Thanh Vân Tông có được xem có sai khác gì với thực tế hay không mới có thể xác định được những suy luận của chúng ta trên địa đồ là đúng hay sai. Về phần Từ Khuyết cũng chỉ có thể từ xa theo dõi, tránh đả thảo kinh xà.
- Ừm, muội thấy phương án này của sư huynh rất khả thi, tạm thời chúng ta cứ tiến hành như vậy đã, muội cũng sẽ tranh thủ ra ngoài nghe ngóng một chút.
- Hảo, vậy chúng ta chia nhau ra hành động, tạm thời khoan hãy kinh động đến mấy người còn lại.
Nguyên Dao và Thường Hi lập tức đồng ý với hắn, dù sao đây cũng chỉ là nghi ngờ của bọn họ, chưa có chứng cứ xác thực không nên làm những người khác hoang mang.
Nhưng Lý Trường Ca lại nghĩ khác Thường Hi, hắn biết rõ thân phận của Nguyên Dao, trực giác của hắn có thể sai, nhưng trực giác của một vị Tiên Đế có thể sai sao? mà chưa biết chừng nàng còn biết đọc tâm thuật, có khả năng đã nhìn ra manh mối gì đó nên mới cảnh tỉnh hắn.
"Ài, thật là đau đầu! Chiều nay thăm dò thực địa cái đã ... "
Nhìn bóng lưng hai nàng đi ra khỏi thư phòng, Lý Trường Ca thở ra một hơi.
Linh tính của hắn mách rằng bảo chuyện này không đơn giản như vậy.
...
Lão Xuyên là thợ săn lão luyện trong làng, tuy không có tu luyện chân khí nhưng hắn có luyện võ công của phàm gian, cảnh giới cũng rất cao, mùa đông lạnh giá như thế này mà lão cũng chỉ khoác một cái áo da thú mỏng mà thôi, cước bộ của lão cũng rất nhanh, dường như không bị cản trở bởi tuyết trên mặt đất.
Lão Xuyên cầm một túi đất gấp gáp đến tìm Từ Khuyết trong một căn nhà nhỏ.
- Từ lão đệ, Từ lão đệ ...
Từ Khuyết khẽ nhíu mày, hắn hỏi.
- Lão Xuyên, huynh có chuyện gì cứ từ từ nói, có việc gì mà gấp gáp như vậy!
Lão Xuyên nhìn hắn, nghiêm trọng nói.
- Ta vừa phát hiện thêm một bầy sói tuyết khác, hơn nữa con đầu đàn còn là Trúc Cơ sơ kỳ, nếu không phải ngươi dạy ta liễm tức thuật ta cũng không chắc là sẽ còn mạng mà trở về.
Từ Khuyết giả bộ nghiêm túc hỏi lại.
- Lão ca, ngươi không đùa chứ?
- Lão đệ, ta xưa nay không hề đem những chuyện nghiêm túc ra đùa, ta còn mang cả phân của bọn chúng về, ngươi biết là lũ sói tuyết này đánh dấu địa bàn bằng mùi phân của con đầu đàn mà, lần trước ta cũng mang về một túi, ta vẫn còn nhớ như in cái mùi của nó, không thể sai được.
Từ Khuyết ánh mắt lóe lên sát khí, hắn giả bộ nói.
- Lão ca, vào nhà rồi hãy nói, à đúng rồi, chuyện này ngoài lão ca biết ra còn có ai biết nữa không?
Lão Xuyên trước khi đến gặp hắn có nói chuyện này với một người nữa, nhưng để lấy lòng hắn, lão nói.
- Lão đệ ngươi là người biết đầu tiên đấy!
Dù sao thì hắn cũng sắp được lên chức, lão không thể không kéo gần mối quan hệ với hắn.
Từ Khuyết đi ở đằng trước nghe vậy, khóe miệng liền treo một nụ cười tà ác.
Vừa vào đến nhà, khuất sau bức tường gỗ hắn đã xoay người lại nhìn lão Xuyên.
Mắt của lão Xuyên xoay mòng mòng một vòng, trọng tâm càng lúc càng thấp, hiện tại cũng chỉ thấy lờ mờ đôi ủng của hắn.
- Khọc ... khọc ...
Miệng lão đầy máu tươi, đầu lão lăn lông lốc trên sàn nhà.
Từ Khuyết đá cái đầu lão vào trong góc tường, một con cổ trùng lập tức nuốt chửng cái đầu của lão nhai nhai nuốt nuốt phát ra mấy âm thanh gợn cả người.
- Lão ca, bộ phụ mẫu ngươi không dạy ngươi rằng đôi khi biết nhiều quá cũng không tốt hả?
Hắn thả ra Hủ Huyết Cổ đem nhục thể cùng máu của lão toàn bộ cắn nuốt.
"Mẹ nó, tên kia lại chểnh mảng rồi!"
Hắn lẩm bẩm trong miệng.
Đăng bởi | ThienCoLaoNhan |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 6 |
Lượt đọc | 104 |