Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tự Bạo!

Tiểu thuyết gốc · 1987 chữ

Tần Ngạo Thiên quấn lấy Trình Viễn không buông quyết ý không cho hắn có cơ hội ra tay cứu viện ba tên Ám Hồn Điện kia.

Ở phía bên này, Khương Phong Tử một mình đấu ba nhưng không hề rơi vào thế hạ phong, thậm chí phải nói là hắn ta hoàn toàn lấn lướt ba tên Ám Hồn Điện.

Đặc biệt là tên cảnh giới Luyện Hư kỳ xui xẻo kia, dường như Khương Phong Tử đã nhận ra hắn có tu vi thấp nhất trong ba người, đặc biệt công kích hắn dồn dập như thể muốn sớm hạ sát hắn.

Mà bản thân tên kia sớm đã bị trọng thương bởi kiếm chiêu của Khương Phong Tử, bây giờ giống như ngọn đèn dầu sắp cạn le lói trước cơn gió.

Tên Luyện Hư kỳ kia cười một tiếng lạnh lẽo.

- Khương Phong Tử, đừng ép người quá đáng, chúng ta không thù không oán, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?

Khương Phong Tử cười lạnh.

- Đánh chủ ý ám sát lên người nhi tử của sư muội ta chính là kết thù với ta! Hôm nay toàn bộ mấy người các ngươi có mặt ở đây đừng ai hòng chạy thoát khỏi nơi này.

Tên Hợp Thể sơ kỳ của Ám Hồn Điện mượn lời này của Khương Phong Tử mà đem Liệt gia vào chung chiến tuyến.

- Hừ, ở đây trên dưới hai chục mạng người, ngươi nói muốn giết là giết ư? Khương Phong Tử ngươi cũng đừng quá mức cuồng vọng!

Khương Phong Tử treo trên môi nụ cười quỷ dị.

- Cuồng vọng hay không? Đợi lát nữa hãy bàn đến!

Nếu là kẻ khác nói câu này, ba tên kia nhất định sẽ cười nhạo, nhưng đối phương là Khương Phong Tử, bọn họ không những không thể cười, mà sắc mặt cũng vì lo sợ mà đanh lại.

Thậm chí tên Luyện Hư kỳ kia cũng phải nuốt một ngụm nước bọt, đấy là biểu hiện của một kẻ đang sợ hãi, sợ hãi cái chết cận kề.

Lấy chín đạo Cửu Long Thần Kiếm làm chủ hóa thành chín ngàn đạo kiếm khí của kiếm chiêu Vạn Kiếm Triều Nguyên đem ba tên kia hoàn toàn vây chặt.

Kiếm chiêu của Khương Phong Tử như vũ bão, y đã xuất chiêu liền vô cùng vô tận, liên miên không dứt, như cơn cuồng phong lao đến mạnh mẽ và dữ dội.

Khổ sở nhất là tên Luyện Hư kỳ kia, hắn quơ trái đánh phải, tung hết pháp bảo này đến pháp bảo khác, phù lục cũng ném loạn lên mà chống đỡ, nhưng hắn ta càng lúc càng bị ba ngàn đạo kiếm khí kia nuốt lấy.

Chỉ trong chốc lát, chỗ của hắn ta không còn động tĩnh gì nữa, một thân thể tu sĩ thủng như tổ ong rơi xuống mặt đất bên dưới, làm người khiếp sợ không thôi.

Đây là thực lực của Khương Phong Tử, trải qua mấy chiêu liền giết chết Luyện Hư kỳ tu sĩ.

Thần hồn của tên kia lao ra ngoài kiếm hải, cố gắng tẩu thoát, hy vọng có thể đoạt xá trọng tu.

Sắc mặt hắn tái mét, cầu trời khấn phật hy vọng bản thân có thể tẩu thoát.

Từ trong mi tâm của Khương Phong Tử bay ra một đạo hồn thú.

Tên kia hét lên thất thanh lần cuối.

- THỰC HỒN PHONG THÚ! A ... CỨU TA ... CỨU TA ...

Rốt cuộc cũng đã có kẻ phải ngã xuống, đương trường hít vào một ngụm khí lạnh trước cảnh tượng thảm khốc này.

Lý Trường Ca nhìn Khương Phong Tử ung dung đạo mạo ở trên không, trong ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ, và khao khát được trở thành cường giả như y.

Hắn đã nghe mẫu thân kể về kỳ tích của vị tiền bối họ Khương này rất nhiều nhưng đây là lần đầu tiên hắn được thấy tận mắt, quả nhiên là vị tiền bối này xứng danh với hai chữ yêu nghiệt trong giới thiên kiêu a!

Liệt gia binh sĩ trong lòng bắt đầu đản sinh ra sợ hãi, bọn họ thay vì hùng hổ chiến đấu như lúc nãy thì đã nghĩ đến việc tính toán thiệt hơn và đường lui cho bản thân.

Mà đã có phân tâm liền sẽ bị thua thiệt, Tần gia binh sĩ dần dần lấy được thế trận đã mất, bắt đầu chèn ép Liệt gia binh sĩ.

Trình Viễn cấp bách truyền âm nói.

"Liệt tiền bối, nếu ngài không ra tay nữa chúng ta sẽ thua!"

Nhưng Liệt Chấn bây giờ sẽ ra tay sao? Không! Có Khương Phong Tử ở đây, dù có cộng thêm lão, Liệt gia và Trình Viễn cũng khó có thể mà đắc thủ, hơn nữa, một khi lão ra tay Tần Ngạo Thiên rất nhanh sẽ nhận biết được lão thông qua công pháp, vũ kỹ, thuật pháp và thậm chí là pháp khí, chuyện này rất nguy hiểm. Lúc đó lão và Liệt gia sẽ không còn đường lui nữa, làm tướng lĩnh lâu năm, chuyện binh bại là chuyện thường tình đối với lão, không có gì phải nóng nảy mà hấp tấp cả.

Đối với lão, Liệt gia mất đám binh sĩ này như thằn lăn mất một xíu ở cái đuôi, dăm bữa nửa tháng, nó cũng sẽ mọc lại mà thôi, bây giờ mạo hiểm có thể thằn lằn sẽ mất đầu, Liệt gia liền vạn kiếp bất phục.

Tính toán thiệt hơn, xác suất thành công thì thấp mà tỷ lệ bại lộ thân phận thì cao, đã như vậy, lão liền lựa chọn âm thầm rút lui, còn chỗ Trình Viễn, lão đương nhiên có rất nhiều đối sách để trả lời hắn.

Hôm nay lão thiên đã đứng về phía Lý Trường Ca, lão đành phải buông tay mà nhìn.

"Liệt! Chấn! Tiền! Bối!"

Trình Viễn gầm lên lần nữa, nhưng không ai đáp lời hắn cả.

Hắn lúc này cũng đã nhận ra bại cục đã định.

"Mẹ kiếp! Thiến Mai a Thiến Mai! Ta sớm đã nói với nàng ... "

Hắn oán thán một câu, nhưng chuyện hôm nay là hắn tự mình chọn lấy, hắn và cả nàng đều không nghĩ đến cao thủ áp trận của đối phương là Khương Phong Tử.

Kẻ này là thiên kiêu đứng đầu ở Thiên Huyền Đại Lục, nói mời liền có thể mời sao?

Hai tên Ám Hồn Điện còn lại chật vật chống đỡ Vạn Kiếm Triều Nguyên của Khương Phong Tử, một tên đã có dấu hiệu suy kiệt, không tiếc tổn hai căn cơ và tinh huyết bản mệnh liều mạng dùng Huyết Độn mà đào thoát.

Khương Phong Tử kết ấn, lục đạo trong cửu đạo kiếm nhanh chóng hợp một, miệng y chậm rãi nói.

- Phong! Kiếm! Trảm! Thiên!

Thanh kiếm vừa được hình thành từ lục đạo kiếm khí kia lao về phía trước như thể Côn Bằng thuấn di.

Chỉ nghe thấy xiu một tiếng, phía bên kia đã truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, linh áp ầm ầm bạo khởi, kiếm khí loạn chém đem nhục thân và thần hồn của kẻ kia chém thành trăm vạn mảnh vụn chết đến không thể chết hơn.

- Khương Phong Tử! Ám Hồn Điện chúng ta và ngươi nước sông không phạm nước giếng, nếu ngươi giết ta, Ám Hồn Điện nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Tên này đã vô vọng, chỉ có thể sủa ba chữ Ám Hồn Điện mà hù dọa đối phương, hy vọng đối phương có chút sợ hãi mà tha cho mình một mạng.

Khương Phong Tử cười lớn một trận, nói.

- Cho dù trưởng lão của Ám Hồn Điện đứng trước mặt ta, nói chuyện cũng phải xem thái độ của ta, ngươi là cái thá gì?

Lý Trường Ca ở bên dưới nhìn y, nhiệt huyết không khỏi sôi trào, phải nói là soái trong soái, bá khí trong bá khí!

Tên kia thấy mình không thể hù dọa đối phương chỉ có thể liều mạng bỏ chạy.

Mà Trình Viễn lúc này cũng thấy tình hình không ổn, Ám Hồn Điện đến ba chết hai, tên kia cũng đã bỏ chạy, hắn còn ở đây làm cái quái gì.

Tầu vi thượng sách!

Trình Viễn lập tức quay đầu chạy trốn.

Khương Phong Tử biết Ám Hồn Điện chỉ là nhận tiền làm lính đánh thuê, không đáng quan trọng, nhưng kẻ toàn thân hắc y đeo mặt nạ hoàng kim kia nhất định là nhân vật chủ chốt của đối phương.

- Đạo hữu! Chặn đường giết cháu của Khương mỗ, không nói một câu liền muốn bỏ chạy? Ngươi là xem thường Khương mỗ sao?

Trình Viễn văng tục trong lòng không thôi, dừng lại nói chuyện với ngươi, điên sao?

Khương Phong Tử đoạt được Côn Băng Ngự Thiên Thư công pháp từ bí cảnh truyền thừa cổ đại, chủ tu Phong hệ, luyện thần thông của Côn Bằng, luận về tốc độ, y có thể đứng đầu thiên hạ.

Khương Phong Tử cất bước đi về phía trước, thân thể y như thể súc địa thành thốn, mỗi bước mỗi nhanh, mỗi bước mỗi tiến gần Trình Viễn.

Trình Viễn đang bỏ chạy, một đạo pháp khí hình hoa mai nở rộ trước mặt hắn, tiếp theo sau đó hàng ngàn hàng vạn cánh hoa mai bừng nở, đem thương khung che kín lại, đem hắn vây vào bên trong như thể thiên la địa võng, đem hắn chặn lại.

Cũng vì khoảnh khắc này mà Khương Phong Tử đã đuổi tới sau lưng y.

Chín đạo thần kiếm quy nhất, Cửu Long Thần Kiếm trong tay của Khương Phong Tử tỏa ra uy áp cường đại, đem vạn vật xung quanh toàn bộ chấn nhiếp.

Trình Viễn cho dù là thời kỷ đỉnh phong, gặp Khương Phong Tử cũng phải bỏ chạy nói gì đến hiện tại, hắn đã bị Tần Ngạo Thiên tiêu hao không ít.

Mà chưa kể đến hoa mai ở xung quanh hắn không ngừng hút chân khí trong nội thể hắn ra ngoài.

"Hóa Thần kỳ đạo pháp!"

Trình Viễn giật mình nhìn vạn đóa hoa mai vây quanh mình, áp trận của Tần gia còn có Hóa Thần kỳ cao thủ, sống lưng Trình Viễn truyền đến một cơn rét lạnh.

Trình Viễn đột ngột tung ra một cái lập phương đem hắn và Khương Phong Tử khóa lại, hắn cười gằn mà nói.

- Khương Phong Tử để xem ngươi có thể chống đỡ được chiêu này của ta!

Nói rồi Trình Viễn nghịch chuyển chân khí trong nội thể, đem chính mình tự bạo, chỉ cần Khương Phong Tử không thoát ra được khối lập phương này, không chết thì cũng phải trọng thương.

- Tự bạo?

- Ha ha ... chết đi Khương Phong Tử.

ẦM ! OÀNH!

Khối lục phương sáng lên rực rỡ như một mặt trời thứ hai trên không trung, tiếng nổ ầm vang chấn động cả trăm dặm xung quanh.

...

Ở đâu đó trên Thiên Huyền Đại Lục, sâu bên dưới đại địa, một nam tử đột nhiên mở mắt, đầu hắn đau ong ong như búa bổ bởi lượng ký ức khổng lồ truyền về, thất khiếu hắn chảy máu bởi vì lượng ký ức lớn đó.

Mãi một lúc, hắn mới lâu đi vệt máu ở mũi và miệng.

- Tần gia và Khương Phong Tử! Các Ngươi! Nhất định phải trả giá cho cái chết của Trình Viễn ta ngày hôm nay!

Trình Viễn hắn sở dĩ thực lực yếu hơn Khương Phong Tử, một phần cũng là vì bí pháp phân thân này! Nhưng ít nhất nó đã có tác dụng, giúp hắn thoát một mạng.

Bạn đang đọc Vô Cực Tiên Đế sáng tác bởi ThienCoLaoNhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienCoLaoNhan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 176

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.