Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dọn dẹp dấu vết

Tiểu thuyết gốc · 2051 chữ

Mãi một lúc sau không gian bên trong khối lập phương mới trở lại bình thường, Khương Phong Tử bị thương không nhẹ, nhưng không tính là bị thương nghiêm trọng.

Lần này để bảo mạng, hắn tiêu hao tận hai kiện pháp khí phòng ngự đẳng cấp Thiên giai Sơ phẩm làm hắn tặc lưỡi không thôi.

Nhìn khối lập phương lơ lửng trước mặt, đưa tay chộp lấy, cảm nhận được thần thức của đối phương vẫn lưu lại trên pháp khí, Khương Phong Tử nhíu mày.

- Hắn chưa chết?

Khương Phong Tử thi triển thuật truy tung, tìm kiếm tung tích của đạo thần thức còn sót lại của Trình Viễn.

Ở phía bên kia, Trình Viễn cảm nhận được có kẻ truy tung mình, lập tức dứt khoát chém đứt sợi thần thức liên kết với pháp bảo hình lập phương kia, dù nó là pháp bảo vô cùng trân quý của hắn.

Phụt!

Hắn tự chém một tia thần thức còn sót lại, cộng thêm thương tổn vốn có của thần hồn, phun ra một ngụm máu tươi.

Đột nhiên mất đi liên kết truy tung, Khương Phong Tử nhíu mày.

- Hừ, coi như ngươi cũng là kẻ quyết đoán!

Khối lập phương lập tức trở thành vật vô chủ, trở thành chiến lợi phẩm của Khương Phong Tử, hắn cũng nhờ vậy mà thoát ra khỏi không gian hình lập phương này.

"Hmm, xem ra khối lập phương này vô cùng cường đại, không những có thể nhốt tu sĩ Hợp Thể đỉnh phong kỳ mà còn có thể khóa lại không gian, xem ra là pháp bảo do đại năng chế tác, coi như chuyến này cũng không tính là lỗ!"

Khương Phong Tử nhìn khối lập phương trong tay tự nhủ, rồi hắn thu nó vào bên trong không gian giới chỉ.

Chưa kịp quay đầu lại, phía sau lưng hắn truyền đến từng tiếng nổ ầm vang.

Đám binh sĩ Liệt gia thua trận, bị Liệt Chấn dùng liên kết tinh huyết bản mệnh ép bọn họ tự bạo, hòng đem đám người Tần gia trọng thương một phen, nếu may mắn còn có thể bạo chết Lý Trường Ca.

Linh áp từ vụ nổ như cơn bão càn quét qua phạm vi một dặm xung quanh, đem toàn bộ tạo vật ở bên trong tàn phá một trận.

Binh sĩ Tần gia toàn bộ bị trọng thương, ngay cả Tần Ngạo Thiên cũng bị thương không hề nhẹ.

Nhưng lúc này hắn vậy mà không quan tâm đến thương thế bản thân, hét lớn.

- Lý Trường Ca! Lý Trường Ca!

Lý Trường Ca và trận pháp sư của Tần gia đương nhiên không bị hề hấn gì, toàn bộ đều nhờ có Liễu Mi ra tay tương trợ.

- Thúc thúc, con không sao!

Lý Trường Ca bỏ đi Mê Ảnh Vụ Sương, hướng về thúc thúc hắn mà trấn an.

Tần Ngạo Thiên lao xuống mặt đất, vỗ vỗ bờ vai của hắn cười lớn một trận mà nói.

- Ha ha, hay lắm, hay lắm đúng là huyết mạch của Tần gia ta, đại nạn không chết tất có đại phúc!

Lý Trường Ca đưa tay đỡ lấy thúc thúc hắn.

- Được rồi, thúc thúc cũng đừng quá kích động, cẩn thận thương thế của người.

Lúc này Khương Phong Tử cũng đã trở lại, y hỏi Tần Ngạo Thiên, và Lý Trường Ca.

- Đệ không sao chứ? Còn có Ca nhi, con không sao chứ?

Tần Ngạo Thiên cảm kích nói với Khương Phong Tử.

- Khương huynh, trận này không có huynh e là toàn quân đã bị diệt!

Lý Trường Ca cũng nhanh chóng nói.

- Ca nhi đa tạ Khương thúc thúc đã ra tay cứu trợ!

Khương Phong Tử hết đỡ Tần Ngạo Thiên đến đỡ Lý Trường Ca mà nói.

- Đừng khách sáo như vậy, đều là người nhà, đều là người nhà.

Quang cảnh xung quanh bọn họ thật là hoang tàn, sâm lâm vốn dĩ một màu xanh bát ngát, nay chỉ còn lại mấy cái hố sâu cùng với cây cối gãy đổ ngổn ngang, đất đá cũng bị cày xới tanh bành.

Mưa vẫn không ngớt, nước mưa đem lớp đất đá bụi bặm xung quanh ô ạt xối trôi.

Tần gia bắt đầu điểm danh binh sĩ, hai mươi người tham gia cuộc chiến, chết hai, trọng thương năm người, còn lại bị thương không quá nghiêm trọng.

Quan trọng nhất là Lý Trường Ca vẫn còn khỏe mạnh nguyên vẹn, coi như chiến dịch này đã thành công một nửa.

Khương Phong Tử và Tần Ngạo Thiên đứng ở một góc xa, to nhỏ nói chuyện với nhau.

- Tên hắc y kia rất có khả năng chưa chết, vừa nãy ta vẫn còn cảm nhận được khí tức của hắn lưu lại ở trên pháp bảo, Tần gia đệ và Tuyết nhi phải cẩn thận, đừng nên khinh suất lơ là.

Tần Ngạo Thiên nhíu đôi chân mày, nói.

- Tên đó khả năng cao là Trình Viễn của Vân Lam Tông, nếu hắn chưa chết nhất định sẽ quay về tông môn bế quan, đệ sẽ nhờ người nghe ngóng tình hình để xác thực thông tin này.

Khương Phong Tử có vẻ trầm ngâm trong chốc lát.

- Hmm, nếu là Vân Lam Tông thì ta cũng có không ít bằng hữu ở đó, có thể thông qua họ nghe ngóng giúp đệ và Tuyết nhi một phen.

Chỉ khó là Tần gia bây giờ tang chứng vật chứng không có, nhân chứng lại càng không, chỉ có thể tiếp tục im lặng, Liệt gia vẫn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

"Chậc, đúng là người tính không bằng trời tính!" Tần Ngạo Thiên tặc lưỡi thầm nghĩ.

Hai người to nhỏ với nhau thêm một lúc thì trở lại bên này.

Khương Phong Tử nhìn Lý Trường Ca, bằng kinh nghiệm trải đời của mình, hắn liền xác định tên tiểu tử này khả năng là dùng dịch dung thuật.

- Ca nhi, ta nghe mẫu thân con nói, con sẽ đi thám bảo?

Lý Trường Ca mạnh dạn gật đầu.

- Đúng vậy Khương thúc! Con may mắn có được một cái bí cảnh tàn đồ, cho nên muốn đi thử xem sao.

Hắn vừa nói vừa đưa tàn đồ bí cảnh cho Khương Phong Tử kiểm định.

- Cái tàn đồ này không giả, nhưng khả năng là bảo vật ở bên trong đã bị người ta lấy hết, cái tàn đồ này có thể chỉ là lừa người gạt tiền thôi, nhưng mà cũng có khả năng truyền thừa chưa bị người ta lấy đi cho nên bí cảnh mới có thể tồn tại đến bây giờ, có thể vật có giá trị nhất ở trong này cũng chỉ còn lại truyền thừa của vị tiền bối đó mà thôi.

Lý Trường Ca gật đầu đồng tình với y, bí cảnh truyền thừa có tàn đồ lưu truyền ra bên ngoài hầu hết đều ở tình trạng mà Khương Phong Tử vừa nói, nhưng Lý Trường Ca tin rằng Thiên Cung sẽ không lừa hắn, cho nên hắn mới quyết định thử trải nghiệm một lần.

Chuyện này đối với Khương Phong Tử rất quen thuộc, y cũng đã từng nhiều lần đi thám bảo truy tìm truyền thừa trong quá khứ, thậm chí ở hiện tại và trong tương lai hắn cũng sẽ tiếp tục đi tìm.

Khương Phong Tử nói tiếp:

- Tuy nhiên, con cũng phải cẩn thận, có không ít kẻ lợi dụng bí cảnh truyền thừa không sụp đổ mà đem nó tạo thành cái bẫy lừa gạt tu sĩ nhẹ dạ cả tin đến đó giết người cướp của ... như vậy đi, ta tặng cho con một đạo Cửu Long Kiếm Khí, lúc nguy cấp con có thể dùng nó mà sát địch, một đạo này do ta tế luyện chỉ cần dùng tu vi Trúc Cơ sơ kỳ là có thể kích hoạt, nó có thể trảm sát Hợp Thể sơ kỳ cường giả, xem như là quà gặp mặt của thúc thúc cho con.

Lý Trường Ca trong lòng vui không tả xiết, đưa tay đón lấy bảo vật của y.

- Đa tạ Khương thúc!

- Được rồi, đừng khách sáo như vậy, tiểu tử con là nhi tử của Tuyết nhi cũng chính là cháu của Khương Phong Tử ta, cũng là người một nhà, không nên khách sáo như vậy.

- Ca nhi nguyện nghe Khương thúc dạy bảo!

Lý Trường Ca thầm cảm ơn mẫu thân hắn đã kết giao với một vị Khương thúc hào phóng như vậy, muốn tế luyện một đạo kiếm khí là không dễ, hơn nữa lại còn tế luyện đến trình độ một kích trảm sát Hợp Thể sơ kỳ lại càng không dễ, nói gì đến chỉ cần dùng tu vi Trúc Cơ sơ kỳ liền có thể kích hoạt.

Khả năng đây là một trong những đạo kiếm khí át chủ bài của Khương Phong Tử.

Sở dĩ tu sĩ tế luyện ra những đạo kiếm khí như vậy chính là phòng lúc nguy cấp, tỷ như khi chân khí trong nội thể không còn sót lại bao nhiêu vẫn có thể phóng thích mà sát địch.

Giống như Trình Viễn vừa nãy vậy, y có lẽ có một bí pháp nào đó để bảo lưu một phần thần hồn ở nơi khác tiếp tục đoạt xá trọng tu.

Có thể nói Tu Chân giới thủ đoạn vô biên, nhiều không kể siết.

Khương Phong Tử bắt đầu dặn dò, chia sẻ kinh nghiệm của y cho Lý Trường Ca một cách kỹ lưỡng, nên thăm dò như thế nào, chuẩn bị ra sao đều nói hết một lượt, vô cùng tận tâm.

Mãi một canh giờ sau bọn họ mới chia tay nhau, mỗi người một hướng tiếp tục hành trình đang dang dở của mình, Khương Phong Tử bồi Lý Trường Ca thêm một đoạn, hắn mới rời đi.

- Tiểu tử, thúc thúc ngươi còn có việc phải làm, hôm khác gặp lại.

- Khương thúc thúc thượng lộ bình an, hẹn hôm khác lại gặp thúc thúc.

- Hảo! Chúc tiểu tử con đạt được truyền thừa của bí cảnh!

- Đa tạ thúc thúc!

Nói rồi Khương Phong Tử hóa thành một luồng sáng xanh rời đi.

Lý Trường Ca đứng nhìn y một lúc rồi cũng theo phương hướng của bản đồ mà tiếp tục di chuyển.

...

Liệt gia, Hoàng Đô thành.

Nhìn mệnh hồn ngọc của Trình Viễn nứt nẻ như mạng nhện, ánh sáng yếu ớt đến cực điểm, Liệt Thiến Mai lo lắng chạy đến hậu viện của lão tổ Liệt gia ngay khi nghe tin lão đã về.

- Phụ thân, phụ thân, Trình Viễn chàng ấy ...

Bốp! một tiếng rõ vang, lão tát nàng một cú đau điếng người, cơn đau làm nàng bình tĩnh lại.

Bốn tên hạ nhân xung quanh này đã bị lão một chiêu giết chết, ngã gục trên mặt đất thần hồn bị diệt.

- Con bị ngu sao? Lớn tiếng như vậy để làm cái gì? Chuyện này còn chưa đủ phiền phức?

Liệt gia ra tay thất bại, có bị bại lộ hay không còn khó nói, nàng không lo cho an nguy và cơ nghiệp của Liệt gia lão đã không trách, còn dám lỗ mãng như vậy, thật là không thể nhịn được nữa.

Nhìn mệnh hồn ngọc trên tay nàng lão hờ hững nói.

- Hắn vẫn chưa chết, con làm lớn chuyện để làm gì? Chuyện bây giờ cần làm chính là xóa dấu vết triệt để, không được để lộ sơ hở cho Tần gia và Lý gia tra đến, còn hắn, sớm hay muộn cũng sẽ bình phục, làm loạn cái gì?

Liệt Thiến Mai xấu hổ trước hành động của mình, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, cúi đầu nói.

- Phụ thân, Mai nhi đã biết sai!

Liệt Chấn hỏi nàng:

- Đã giết người liên lạc với Ám Hồn Điện chưa?

Liệt Thiến Mai gật đầu nàng nói:

- Sáng nay đầu của hắn đã được đưa đến hậu viện của nhi nữ!

- Tốt, những người liên can cũng nên dọn dẹp sạch sẽ.

Bạn đang đọc Vô Cực Tiên Đế sáng tác bởi ThienCoLaoNhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienCoLaoNhan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 198

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.