Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hỏa Điểu Thụ

Tiểu thuyết gốc · 1961 chữ

Tần gia phủ, hậu viện của gia chủ Tần Ngạo Thiên.

Bên trong thư phòng có hai nam nhân đang ngồi đối diện nhau ở bàn trà, không khí trong gian phòng vô cùng khiên cưỡng, hai bên chỉ trầm mặc mà nhìn nhau.

Tần Ngạo Thiên lên tiếng phá vỡ đi sự im lặng.

- Ngũ thúc, Tần gia ta đối xử với thúc có tệ bạc không?

Ngũ thúc thoạt nhìn khuôn mặt có chút già nua vì tuổi tác nhưng ánh mắt vẫn rất tinh tường, ánh mắt lão nặng trĩu suy tư, trong ánh mắt có mấy phần áy náy, lên tiếng đáp lời.

- Thưa gia chủ, không!

Tần Ngạo Thiên tiếp tục hỏi.

- Trăm năm qua ta có từng nặng lời với thúc, có từng bạc đãi thúc và gia quyến của thúc qua một lần?

Người được gọi là ngũ thúc kia cúi đầu thật sâu, mặt lão hằn lên dấu vết của năm tháng, của tuổi tác và hơn hết là nỗi xấu hổ, lão không dám đối diện với ánh mắt cương trực của Tần Ngạo Thiên nữa, giọng lão nhỏ dần đi.

- Gia chủ, ... lần này ta thật sự đã sai rồi ... ta ... ta cũng chỉ là bất đắc dĩ ...

Tần Ngạo Thiên vẫn nhìn lão đăm đăm, lão đột nhiên im bặt bởi lương tâm của lão không cho phép lão thanh minh thêm một lời nào nữa.

Lão thở dài nhìn y, ánh mắt tràn đầy sự ăn năn hối lỗi, sâu trong ánh mắt đó chất chứa sự hối hận muộn màng của một lão già tuổi xế chiều.

Tần Ngạo Thiên rót chén trà cho lão, chầm chậm nói.

- Chuyện Trường Ca đến Hỏa Phần Quốc chỉ có vài người thân cận ở trong Tần phủ biết được, vậy mà đối phương lại có thể nắm rõ hành tung của nó, thúc nói xem ... nếu ta còn không biết, còn không thấy thì liệu ta có xứng đáng ngồi ở vị trí gia chủ Tần gia hay không?

Lão vội vã, tha thiết nói, đến độ vấp váp.

- Ngạo Thiên ... thúc thúc ngươi đã phạm một sai lầm lớn .. ta cũng là có nỗi khổ khó nói, nhưng chuyện này không liên quan đến gia quyến của ta, ta nguyện lấy cái chết của ta để tạ tội, mong con có thể tha cho bọn họ một con đường sống.

Ngũ thúc vốn không phải là huyết mạch Tần gia, nhưng việc lớn việc nhỏ trong nhà lão đều góp một phần sức, đặc biệt là phụ Tần Ngạo Thiên quản lý chuyện lớn chuyện nhỏ và gia nhân trong Tần phủ rất chỉn chu, lâu nay cũng được xem là một trong những hạ nhân quan trọng của Tần gia, thâm tâm Tần Ngạo Thiên luôn coi Ngũ thúc là người thân cận đáng tin cậy của hắn.

Tần Ngạo Thiên không rõ ngọn nguồn bên trong rốt cục vì sao lão lại phản bội lại Tần gia, phản bội lại hắn, nhưng đã phản bội là phản bội, một khi đã làm ra hành động này một lần trong tương lai rất có thể lặp lại lần thứ hai, thứ ba do vậy dù có nói như thế nào hắn cũng không thể tha thứ cho lão vì bất cứ lý do gì.

- Ngũ thúc, thường ngày thúc tiếp xúc với cao tầng của Tần gia không ít, quy củ của Tần gia hẳn là thúc cũng nắm rất rõ, vì vậy, chuyện này thúc cũng biết hậu quả của nó là gì rồi đúng không?

Ngũ thúc đẩy mạnh cái ghế ra phía sau làm nó ngã cái ầm trên sàn đá, quỳ rạp xuống mặt đất.

- Ngạo Thiên, Ngạo Thiên, coi như niệm tình thúc cháu ta hơn trăm năm qua mà tha cho bọn họ một lần có được hay không?

Tần Ngạo Thiên thở dài nhìn lão, tha cho gia quyến của lão là điều không thể, để lại dư nghiệt phản tặc khác nào nuôi ong tay áo về sau.

Hắn đẩy ly trà về phía lão, chầm chậm nói.

- Ngũ thúc, ly trà này Ngạo Thiên kính thúc một ly, cũng coi như là tiễn thúc một đoạn đường cuối, gia quyến của thúc sẽ được chôn cất bên cạnh của thúc ở mộ phần của hạ nhân Tần gia.

Lão đã mấy trăm tuổi, vậy mà giờ đây khóc như một đứa trẻ, một phút sai lầm đổi lại một cái giá quá lớn, nhưng tộc nhân của lão và lão vẫn được chôn cất ở mộ phần của hạ nhân Tần gia đã là kết quả tốt đẹp nhất mà Ngạo Thiên có thể dành cho lão rồi.

Đó là ân nghĩa của hắn dành cho lão, cũng là sự tha thứ cuối cùng của hắn với sự phản bội của lão.

Ít ra thi thể của họ cũng không phơi ở ngoài đồng, mặc cho mấy loài táng điểu ăn xác.

Lão run rẩy từng cơn vái lạy Ngạo Thiên cảm tạ ơn cưu mang, cảm tạ ân nghĩa của hắn dành cho lão và gia quyến lão.

- Ngạo Thiên, Tần gia gần đây phát triển nhanh chóng, trăm năm trở lại đây liên tục tuyển hạ nhân ồ ạt, không tránh khỏi bỏ lọt vài kẻ có dị tâm, đặc biệt là lão Thập kia, Ngạo Thiên con phải hết sức cẩn thận.

Nói rồi lão đứng phắt dậy, cầm lấy ly trà tu ừng ực, làm cho Tần Ngạo Thiên không kịp phản ứng, đến lúc hắn nhìn lão, lão đã uống cạn ly trà, thâm tâm hắn nổi lên một cảm xúc khó tả bằng lời.

Lão uống xong, nhìn hắn với ánh mắt hiền hòa mà lãnh đạm.

- Nhớ kỹ lời của ta, Ngạo Thiên!

Nói rồi lão chậm rãi bước ra ngoài hiên cửa, mọi vật ở nơi này thật quen thuộc mà cũng thật xa lạ, hàng trăm mảnh ký ức lộn xộn ùa về trước mắt lão, theo từng bước chân, mắt lão nhòe dần, lão cũng không còn phân biệt đâu là thực đâu là ảo nữa.

Bịch một cái, thân thể lão nặng nề ngã trên mặt đất, quang cảnh trước mắt cũng tối đi.

Tần Ngạo Thiên thở dài nhìn lão, khoát tay lệnh cho thủ hạ mang xác lão đi an táng.

Ngũ thúc và gia quyến lão cũng là những người cuối cùng trong đợt thanh tẩy nội bộ này của Tần gia.

Một mảnh địa đồ, một cái ngọc giản vậy mà cự nhiên câu ra trên dưới chục kẻ nội gian, kết quả Tần gia xử tử hơn hai trăm người có liên can, bao gồm cả gia quyến của bọn họ.

Chỉ là những lời cuối kia của Ngũ Thúc làm Ngạo Thiên có chút suy nghĩ, lão Thập kia cũng là trọng thần ở Tần gia, nhưng chuyện lần này lão ta dường như không có liên can gì cả.

"Kẻ nhằm vào Tần gia ở Phù Quang Tiên Quốc xem ra càng ngày càng nhiều rồi!"

Thậm chí là Lý gia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tần gia, bởi Tần gia lão tổ là Đại Thống Lĩnh đương triều, binh quyền trong tay lớn như vậy Lý gia không thể không cẩn thận.

...

Cũng đã hai ngày trôi qua từ sự kiện ám sát ở Phiêu Miễu Thành, Lý Trường Ca cuối cùng cũng đã đặt chân đến Phiên Hỏa Sơn.

Nhiệt độ ở đây vô cùng cao, nhiệt độ vào ban đêm cũng phải ở khoảng 36 - 40 độ, cây cối xung quanh cũng không có mấy loại, chủ yếu là linh thụ sinh trưởng ở nơi có nhiệt độ như Hỏa Linh Chi, Hỏa Điểu Thụ, ...

Cả vùng Phiên Hỏa Sơn này hầu như không có dấu hiệu của phàm nhân sinh sống, chỉ có mấy loài ma thú hỏa hệ cư ngụ mà thôi.

Lý Trường Ca nhìn về phía Hỏa Điểu Thụ, bên trên cành cây là chi chít lũ Hồng Hỏa Điểu, cũng chính vì bọn này mà người ta gọi nó là Hỏa Điểu Thụ.

Lũ Hồng Hỏa Điểu này chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ nhưng dù là Trúc Cơ đỉnh phong kỳ tu sĩ cũng không nguyện ý trêu chọc bọn chúng, bởi vì đám Hồng Hỏa Điểu này rất hay tấn công theo bầy, hơn nữa, một khi đã tấn công con mồi liền không chết không thôi.

Nghĩ đến thảm cảnh bị hàng trăm con Hồng Hỏa Điểu cùng lúc công kích cũng đủ để người ta ớn lạnh.

Tuy vậy chỉ cần không trêu chọc đến nó thì nó cũng sẽ không chủ động công kích bất kỳ ai, ban đêm ở phụ cận Hồng Hỏa Điểu được xem là an toàn nhất, bởi vì các loài thú săn mồi đều thường lựa chọn tránh xa các gốc Hỏa Điểu Thụ này.

Lý Trường Ca tiếp cận chúng ở khoảng cách vừa phải, thấy bọn chúng không có phản ứng bài xích với hắn, hắn mới bắt đầu hạ trại nghỉ ngơi hồi sức.

Xa xa ở phía bên kia, cũng có hai người tiến lại gần chỗ hắn.

Lý Trường Ca lập tức nâng cao cảnh giác, dần dần trong mắt hắn hiện lên thân ảnh quen thuộc, một trong hai người là Lam Đông Doanh.

Kẻ còn lại, hắn chưa từng gặp qua nhưng nhìn điệu bộ hai người xem ra có quen biết từ trước.

Lam Đông Doanh lúc này không nhận ra Lý Trường Ca, bởi vì hắn cũng đã thay đổi dung mạo, cái dung mạo này khác hẳn với dung mạo hắn dùng lúc ở Phiêu Miễu Thành.

Nam tử đi bên cạnh Lam Đông Doanh chắp tay, đạo mạo nói.

- Đạo hữu, không biết tại hạ và bằng hữu của tại hạ có thể nương nhờ gốc Hỏa Điểu Thụ này để nghỉ ngơi qua đêm nay hay không?

Lý Trường Ca nhìn hai người bọn họ với ánh mắt dò xét nên có của tu sĩ lần đầu gặp người xa lạ ở nơi thâm sơn cùng cốc, rồi khẽ gật đầu.

- Được!

Sở dĩ hắn đồng ý là bởi vì Lam Đông Doanh, nàng ta thân là trưởng nử của Lam gia, được xem là một trong những thế gia đứng đầu ở Hỏa Phần Quốc, hơn nữa còn là đệ tử của Thiên Học Cung ở Phù Quang Tiên Quốc bậc bốn, cho nên ít nhiều gì nàng cũng nhất định sẽ không giao du với phường tiểu nhân gian xảo, đạo tặc.

Nếu đổi lại là hai kẻ khác, hắn nhất định sẽ từ chối.

- Đa tạ đạo hữu!

Lam Đông Doanh chắp tay đa tạ hắn thay cho nam thiếu niên ở bên cạnh.

- Doanh nhi, đợi ta chuẩn bị một lát.

- Ân!

Nam thiếu niên ôn nhu nói với nàng.

Lý Trường Ca nghe hắn xưng hô như vậy, liền biết cả hai có mối quan hệ không tệ, hơn nữa, thông qua trò chuyện của cả hai, Lý Trường Ca cũng biết được tên kia là Viêm Thiên Bằng, mà trùng hợp là bọn họ cũng đang đi tìm kiếm truyền thừa của bí cảnh, không biết là có phải bí cảnh mà hắn đang đi tìm hay không.

"Viêm gia? Hmm, ... hẳn là gia tộc của hắn ta tu luyện hỏa hệ công pháp đi!"

Lý Trường Ca thông qua họ của tên kia mà đưa ra phỏng đoán đại khái, xem ra rạng sáng ngày mai, hắn phải xuất phát sớm, nhất định phải đến chỗ của bí cảnh truyền thừa trước tên Thiên Bằng này để phòng trừ bất trắc.

Bạn đang đọc Vô Cực Tiên Đế sáng tác bởi ThienCoLaoNhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienCoLaoNhan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 205

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.