Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở lại Hoàng Đô

Tiểu thuyết gốc · 1833 chữ

Trong năm ngày này, Lý Trường Ca dành phần lớn thời gian diễn hóa công pháp ở bên trong Thiên Cung Mộng Cảnh.

Trải qua bảy năm sáu tháng ở trong Mộng Cảnh, tương đương với ba mươi canh giờ ở bên ngoài, hắn rốt cuộc cũng đem Nguyên Hỏa Thánh Điển và Vạn Độc Thôn Thiên Quyết tu luyện đến tầng thứ hai, thực lực tăng lên không ít.

Ngoài thời gian diễn hóa công pháp, Lý Trường Ca còn dành ra bốn canh giờ mỗi ngày để tu luyện công pháp Quang Minh Thánh Điển, đem tu vi bản thân không ngừng củng cố và tinh tiến.

Thời gian còn lại hắn dùng để trị thương cho Lam Đông Doanh và nghỉ ngơi, thi thoảng hắn cũng tán gẫu đôi ba câu với nàng hoặc đánh cờ cùng nàng.

Lam Đông Doanh mấy ngày này càng lúc càng hiểu hắn hơn từng chút một, con người hắn ở đây thật khác xa với hắn ở Thiên Học Cung và ở Hoàng Đô thành mà nàng đã từng thấy, từng nghe đến.

Ban đầu đối với nàng, ở cùng hắn trong cái động chật hẹp này, nàng cũng đã có lúc cảm thấy bí bách và chán nản, dần dần cái cảm xúc ấy mất đi, trở thành sự cảm kích và ôn nhu, thẳng đến ngày hôm nay là một thứ gì đó mà nàng khó có thể tả thành lời.

Ngoài cửa động, lũ chim chuyền cành hót líu ríu báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu, ánh nắng xuyên qua tầng cây, hắt vào bên trong động phủ, hàng ngàn tia nắng đem động phủ thắp lên một màu vàng trong trẻo.

Lam Đông Doanh trút bỏ lớp y phục ở bên ngoài, y phục chuyên dùng cho chữa trị đã không còn cần thiết đối với nàng nữa.

Váy nàng lả lướt rơi từ trên vai nàng xuống thắt lưng, nó bị cản lại đôi chút khi đi qua bờ mông căng tròn quyến rũ kia của nàng, rồi nhẹ nhàng rơi xuống nền đá, để lộ ra thân thể trắng hồng mịn màng mê người.

Nếu là năm ngày trước đây trở về trước, nàng tuyệt đối sẽ không làm ra hành động như thế này, nhưng cùng hắn trải qua những chuyện như vậy, nàng cũng không còn quá để ý đến nữa.

Thậm chí nàng còn có ý nghĩ muốn thu hút sự chú ý của hắn.

Nàng lấy ra một bộ y phục màu lam đặc trưng của Lam gia, trên tay áo có thêu gia huy, nhìn kỹ nó là một cây cung cùng với một mũi tên được phác họa cách điệu, cùng với một chữ Lam tinh tế.

Mặc xong áo yếm, và lớp áo lụa trắng ở bên ngoài, nàng vận vào một cái váy lụa màu trắng hồng, tầng váy bồng bềnh càng tôn lên dáng người thon thả của nàng.

Khoác lên đạo bào màu xanh, kết hợp với ánh nắng trong trẻo của ban mai, nàng như thể tiên nữ giáng trần, xinh đẹp đến mê người.

Lúc nàng thay y phục xong, cũng là lúc Lý Trường Ca tỉnh lại từ trong Mộng Cảnh, nhìn thấy cảnh này hắn cũng có chút ngẩn người trong giây lát.

Lý Trường Ca không nghĩ đến nàng ấy cũng có lúc xinh đẹp đến xuất thần như vậy.

Lam Đông Doanh vẫn mải mê nhìn quang cảnh bên ngoài động phủ, từ tận đáy lòng nàng có chút không nỡ khi biết mình sắp phải rời khỏi chỗ này.

Lý Trường Ca đứng dậy, lúc hắn chỉnh trang y phục phát ra tiếng động làm nàng tỉnh lại từ trong suy nghĩ.

- Điện hạ, tiểu nữ đã chuẩn bị xong!

Lý Trường Ca gật đầu, hắn nghe thấy có gì đó tiếc nuối từ trong giọng nói của nàng.

- Ừm, vậy chúng ta cũng tranh thủ đi thôi, cũng không còn sớm nữa.

Nói xong, hắn liền dịch dung, đem dung mạo của bản thân biến đổi.

Thu xong đại trận ở đây, hắn liền mang theo nàng trở lại gốc đại thụ hôm trước để thu lại đại trận ở đó, xong xuôi mới mang nàng trở về Phiêu Miễu Thành.

Cả đoạn đường cả hai cứ im lặng, bầu không khí có cái gì là lạ, khó có thể diễn tả thành lời.

Tay nàng để ở bên hông cứ vân vê tà váy, như thể nàng muốn làm gì đó nhưng không đủ can đảm để làm.

Lý Trường Ca lại hiểu lầm tâm tư này của nàng, tưởng là nàng đang lo lắng gặp phải chuyện như ngày hôm trước, hắn liền đưa tay sang bên đó, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang bối rối kia của nàng.

- Đừng lo, sắp đến Phiêu Miễu Thành rồi.

Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay hắn, hai má Lam Đông Doanh phiếm hồng, khẽ gật đầu nhu thuận mà đáp.

- Ân.

Cái nắm tay này của hắn làm cho lòng nàng khẽ xao động, sự ấm áp này của hắn đã làm cho tình cảm mỏng manh kia của nàng sinh sôi, nảy nở.

Phiêu Miễu Thành dần hiện ra trong tầm mắt, nhìn từ xa nó như một ô vuông chi chít những dãy nhà cùng con đường cắt ngang dọc khắp nơi.

Thấy nó, Lam Đông Doanh vừa vui vừa buồn, cảm xúc lẫn lộn, tay nàng vẫn đang nằm trọn trong tay hắn, trong khoảnh khắc bất định, nàng chợt có ý nghĩ không muốn thời gian trôi đi nữa.

Hắn đáp xuống con đường lát đá trước cổng thành, mang nàng hòa vào dòng người tấp nập đi vào Phiêu Miễu thành.

Có nàng đi cùng, cả hai đều dễ dàng thông quan.

Đứng cách cổng thành một đoạn, hắn nói.

- Lam cô nương, hiện tại đã an toàn, ta cũng phải trở về Hoàng Đô, cô nương cũng nên mau chóng trở về Lam gia trị thương, ngày sau lại gặp.

Lam Đông Doanh nhìn hắn, hai má hây hây hồng phớt, nàng nhỏ nhẹ nói.

- Đa tạ điện hạ đã chăm sóc tiểu nữ mấy ngày qua, ân tình này của ngài, tiểu nữ sẽ ghi nhớ suốt đời suốt kiếp, tiểu nữ nguyện dùng tấm thân này báo đáp điện hạ.

Lý Trường Ca nhìn nàng, nói.

- Lam cô nương, chúng ta cũng được xem là đồng môn, đừng khách khí như vậy, cũng không còn sớm nữa, mau trở về thôi.

Nàng nhìn hắn rồi gật đầu.

- Ân! Điện hạ bảo trọng. Doanh nhi mong gặp lại điện hạ ở Thiên Học Cung.

Lúc nàng nói hai chữ Doanh nhi có chút nhỏ, hai tai nàng đã đỏ bừng.

- Ừm, gặp lại ở Thiên Học Cung.

Nói rồi hắn xoay người rời đi, để lại nàng ở phía sau.

Lam Đông Doanh nhìn bóng lưng hắn không rời mắt, hai tay nàng đặt chồng lên nhau ở trước ngực kìm lại cảm xúc khó tả trong lòng.

...

Trường Ca cung, Phù Quang Tiên Quốc.

Lý Trường Ca đem mọi chuyện ở Phần Hỏa Quốc kể lại một lượt cho mẫu thân hắn nghe qua, bao gồm cả chuyện của Lam Đông Doanh.

Mẫu thân hắn nghe xong, nhìn hắn đầy ẩn ý mà nói.

- Ca nhi, Lam cô nương này ta thấy cũng là một nha đầu rất tốt, xét về thiên tư lẫn nhan sắc đều có thể sánh ngang với thiên kim tiểu thư ở Hoàng Đô thành.

- Mẫu thân, nhi tử không phải là có ý này ...

- Tiểu tử con đó, gái lớn thì gả chồng, trai lớn thì phải lấy vợ nạp thiếp là chuyện hiển nhiên.

- Ách, mẫu thân, nhi tử và nàng ấy tính ra chưa có tiếp xúc nhiều ...

- Hừ, tiểu quỷ, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng.

- Mẫu thân, người đừng trêu nhi tử nữa ...

Tần Thiên Tuyết nhìn hắn cười khanh khách, không khí trong thư phòng vô cùng vui vẻ.

Nói chuyện vui vẻ một hồi, mẫu thân hắn cũng nói đến chính sự.

- Ca nhi, bây giờ đã là giữa tháng bảy, chỉ còn hơn ba tháng nữa thôi, con sẽ phải tiến vào Thanh Vân Tông để tu luyện, ba tháng tiếp theo này nương nghĩ con nên ở bế quan tu luyện để củng cố cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ. Ở bên trong Thanh Vân Tông, nhân tài tầng tầng lớp lớp, ngọa hổ tàng long, kẻ có thiên phú siêu việt con cũng không hiếm thấy, nếu không muốn nói là nhiểu.

Nàng ngừng lại một chút để nhìn nhi tử của nàng, rồi mới nói tiếp:

- Ca nhi, nương nói những điều này không phải là để hạ thấp con mà muốn con cố gắng tu luyện, đừng để bản thân bị thua thiệt. Ở bên trong tông môn chỉ có thực lực mới có thể có chỗ đứng và bảo vệ tôn nghiêm của bản thân, ở đó không giống với Hoàng Cung, ở nơi đây, con có Tần gia và Lý gia chống lưng, nhưng ở bên trong tông môn xuất thân của con sẽ không còn là ưu thế nữa, có thể con sẽ gặp đệ tử đến từ Tiên Quốc bậc năm, thậm chí là bậc sáu, chưa kể đến đệ tử của các gia tộc của trưởng lão nội môn, bọn họ đều là những thế lực lực mà Phù Quang Tiên Quốc chúng ta không thể chọc đến. Chỉ có thực lực tuyệt đối, thiên tư xuất chúng mới có thể giúp con đứng vững ở nơi đó, con không thể tiếp tục biểu hiện ra ngoài là một con người cẩu thả như lúc trước nữa. Lục Tiên Tử cũng cần mặt mũi, nàng không thể thu một đệ tử phế vật, con phải nhớ kỹ điều này, nếu làm người phật ý, có thể con sẽ bị người đuổi ra khỏi sơn môn.

Nói xong, nàng liền ngưng trọng mà nhìn hắn, hy vọng hắn có thể hiểu hết những lời nàng vừa nói.

Hắn có thể che giấu một phần tu vi, nhưng thể quá sâu, cũng không thể tiếp tục làm người cẩu thả, ít nhất phải là một nam tử đàng hoàng, chỉ có như vậy nàng mới có thể yên tâm.

Cuộc sống ở tông môn, mẫu thân hắn là người đã từng trải qua, nhất định nàng có đạo lý riêng của bản thân cho nên mới giáo huấn hắn như vậy.

Lý Trường Ca nhìn mẫu thân hắn đáp lời.

- Mẫu thân, những lời này nhi tử hiểu!

Tần Thiên Tuyết nhìn hắn, ánh mắt vô cùng tin tưởng hắn.

- Con hiểu là tốt rồi! Con nghỉ ngơi một vài hôm, nương sẽ cho người đi chuẩn bị những vật phẩm cần thiết để con bế quan tu luyện.

- Vâng, đa tạ mẫu thân!

Bạn đang đọc Vô Cực Tiên Đế sáng tác bởi ThienCoLaoNhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienCoLaoNhan
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 153

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.