Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyết định của Trường Ca

Tiểu thuyết gốc · 2040 chữ

Đắn đo một lúc, Gia Cát Thường Hi cũng quyết định nói với Lý Trường Ca chuyện ngày trước.

- Trường Ca, ta nghĩ là ta nên nói chuyện này cho chàng biết ...

Lý Trường Ca đặt chén trà xuống, mắt hắn nhìn nàng chăm chú, an tĩnh lắng nghe, chờ nàng nói tiếp.

- Thực ra, hắn ta cũng đã có mấy lần đến gặp ta, đưa ra đề nghị giúp ta từ hôn với chàng, giải thoát cho ta khỏi hôn ước mà bệ hạ ban cho ta và chàng, kỳ thực, ta cũng đã từng có ý định từ hôn, nhưng ta lại chưa từng đồng ý với hắn, bởi vì bản thân ta cũng không ưa gì hắn ta ... chỉ là ... lúc đó ta thật sự cảm thấy chàng có chút không phù hợp ...

- Chuyện này không thể trách nàng, nếu ta là nàng, ta nhất định cũng sẽ cân nhắc đến chuyện từ hôn, quả thực thiên kim tiểu thư sở hữu thiên tư tuyệt đại như nàng cũng không nên tùy tiện gả cho một kẻ hoàn khố không có tiền đồ như ta của ngày trước được.

Gia Cát Thường Hi ôn nhu nhìn hắn, tâm tình nàng cũng thả lỏng không ít, cũng may là hắn hiểu cho nàng, tránh đi được hồi cãi vã.

- Ân, chàng hiểu cho ta là ta đã vui rồi.

- Ta cũng sớm đã biết Hoàng Huynh của ta có chủ ý với nàng nhưng không nghĩ đến huynh ấy lại âm thầm ở sau lưng ta mà xúi giục nàng từ hôn như vậy. Chuyện này nói đến lại cảm thấy thật là nực cười!

Nói xong, Lý Trường Ca nở một nụ cười tự giễu, huynh đệ tương tàn, bốn chữ này của Thiên Cung đã giúp hắn đoạn đi tình nghĩa huynh đệ cuối cùng với hắn ta.

Gia Cát Thường Hi im lặng nhìn hắn, bàn tay mềm mại của nàng chủ động nắm lấy bàn tay của hắn mà an ủi.

Gió thổi thoang thoảng cuốn theo nỗi buồn của kẻ nam tử lên tận trời xanh.

...

Ngày hôm đó, Lý Trường Ca quyết định đem chuyện này tâu lên Phụ Hoàng hắn, để Phụ Hoàng hắn thay hắn đòi lại công đạo.

Lý Thiên Minh ngay lập tức bị trách phạt, không chỉ bị Tổng Quản tát một trăm cái, hắn ta còn bị phạt diện bích ba ngày ba đêm, cấm túc ba ngày ba đêm để sám hối cho hành vi hèn hạ kia của mình đối với đệ đệ.

Hoàng Hậu nương nương không những phải đích thân đến Thái An Cung để tạ lỗi với mẫu tử Lý Trường Ca, mà còn phải đích thân đến Gia Cát gia tạ tội với Gia Cát lão tổ, tể tướng đương triều.

Chuyện này không biết là do ai cố ý đem truyền ra ngoài, đem tin đồn Gia Cát Thường Hi muốn từ hôn hoàn toàn bác bỏ.

Chuyện này ầm ĩ được mấy hôm liền bị sức nóng của đợt khảo nghiệm tư chất tuyển chọn đệ tử của Thanh Vân Tông đè xuống, hoàn toàn chìm vào lãng quên.

Bây giờ đã là đầu tháng mười một, cũng là thời điểm mà Thanh Vân Tông bắt đầu cho khảo nghiệm tư chất, tuyển chọn tu sĩ tiến vào vòng khảo nghiệm thứ hai.

Quảng trường ở trung tâm Hoàng Đô thành sớm hôm nay chật kín người, tu sĩ đến khảo nghiệm xếp thành hai mươi hàng dài chờ đợi bản thân đến lượt khảo nghiệm.

Viêm Thiên Bằng chờ từ lúc trời chưa sáng đến khi mặt trời lên thiên đỉnh mới đến lượt của hắn.

- VIÊM THIÊN BẰNG, CÓ Ở ĐÂY KHÔNG?

Một giọng nói tràn đầy nội lực phát ra từ phía bên trên, truyền xuống tận dưới cùng của hàng người dài đằng đẵng kia.

- CÓ!

Như thể sợ vị đệ tử trên kia không nghe thấy, Viêm Thiên Bằng hét lớn đáp lời.

- Cho ta qua, đến lượt của ta rồi!

Hắn cố chen qua đám đông, có mấy kẻ cố ý cản đường hắn, ép hắn đi qua một cách khó khăn.

"Hừ, đợi lát nữa các ngươi nhất định phải trố mắt mà nhìn lão tử!"

Hắn âm thầm chửi trong bụng, bên ngoài vẫn cố gắng len qua bọn họ.

- Ngươi chậm chạp vậy!

Đệ tử ngoại môn quở hắn một câu.

- Xin lỗi sư huynh, đường bên dưới có chút hẹp ...

- Ai là sư huynh của ngươi, mau kiểm tra tư chất!

Tên kia quát, trực tiếp gạt phăng câu nịnh nọt của hắn.

Viêm Thiên Bằng đặt tay lên bia đá, mấy giây đầu tiên nó không có một chút phản ứng nào, làm đám đông bên dưới bắt đầu xì xào chê bai hắn.

- Lại là một tên phế vật! Đúng là mất thời gian ...

- Đúng vậy, đám này từ đâu chui ra không biết, làm mất thời gian của lão tử.

Đột nhiên bia đá sáng lên rực rỡ đến chói mắt, sáu chữ Hoàng Kim lần đầu tiên xuất hiện trong sáng hôm nay, Thiên Phú Thiên giai Sơ phẩm.

Chưa đợi mọi người kinh ngạc xong, dòng chữ tiếp theo làm tất cả bọn họ há hốc miệng mà nhìn, huyết mạch Cổ Thần Chúc Dung.

Đương trường lập tức chấn động, tiếng xì xào chê bai hắn lúc này liền đổi thành tiếng bàn tán ngưỡng mộ, ngay cả tên ngoại môn đệ tử vừa hét vào mặt hắn lúc nãy cũng đã thay đổi tông giọng.

- Viêm sư đệ, thiên tư của ngươi hợp cách, mau lấy lệnh bài, ta là Ngọc Hoài!

Viêm Thiên Bằng nhìn gã bằng nửa ánh mắt, ngạo khí đáp lời.

- Ai là sư đệ của ngươi? Ta vẫn còn chưa chọn sơn phong đâu!

Ngọc Hoài mặt đen lại như đáy nồi, nhưng tư chất của hắn, huyết mạch của hắn hoàn toàn siêu việt gã, gã cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm thinh, ai nói lúc nãy gã lên giọng quát tháo với hắn làm gì.

Khảo nghiệm tư chất kèo dài bảy ngày bảy đêm mới hết đám tu sĩ đến đăng ký dự tuyển, ngoài Viêm Thiên Bằng ra cũng có không ít kẻ có thiên tư xuất chúng, nhưng Huyết Mạch là nổi bật hơn cả.

Ngay cả Lý Thiên Minh cũng đã chạy đến kết thân làm quen với Viêm Thiên Bằng, hy vọng có thể kết giao bằng hữu với hắn ta, đem hắn ta trở thành đồng minh của bản thân sau này.

...

Trên đỉnh Trúc Phong, một nử tử ngồi đánh đàn dưới mái tiểu đình đỏ sẫm, tiếng đàn của nàng trong trẻo như chuông ngân làm cho thần hồn của người nghe trở nên thanh tĩnh và an yên.

Tuyết đêm hôm qua rơi trắng xóa mặt đất càng làm thắm lên vẻ đẹp của nàng giữa đất trời bao lao này.

Bên dưới đỉnh núi, Lý Trường Ca mang theo Liễu Mi trên vai đi lên trên đỉnh Trúc Phong, đằng sau lưng hắn để lại một hai hàng dấu chân thẳng tắp, vô cùng đều đặn.

Khi hắn lên đến trên đỉnh núi cũng là lúc sư tôn hắn đàn xong khúc cổ cầm kia, hắn dừng lại trước tiểu đình mà chắp tay thành quyền thi lễ với sư tôn.

- Đồ nhi bái kiến sư tôn!

Liễu Mi cũng hóa thành hình người, cẩn trọng thi lễ.

- Tiểu nô bái kiến chủ nhân!

Lục Tuyết Kỳ chỉ gật đầu để đáp lại lời chào của hai người, nàng tùy ý nói với Lý Trường Ca.

- Hai năm không gặp, tiểu tử ngươi cũng đã thay đổi nhiều rồi. Trường Ca, đến đây với ta! Liễu Mi, ngươi có thể lui xuống!

- Vâng, thưa sư tôn!

Liễu Mi cúi đầu thi lễ rồi lui ra ngoài trong yên lặng.

Lý Trường Ca ngồi xuống bàn đá, trước mặt hắn đã xuất hiện một bàn cờ vây bằng ngọc tinh phẩm.

- Ta nghe Liễu Mi nói, tiểu tử con cũng biết đánh cờ.

Nhớ lại đêm ở Thúy Ngưng Lâu, hắn có chút ngượng.

- Sư tôn, đệ tử quả thực có biết chơi cờ vây.

- Ừm, đánh với ta một ván.

Nàng đẩy cờ đen về phía hắn, ra hiệu cho hắn đi trước.

Lý Trường Ca cung kính nói.

- Sư tôn, đệ tử mạn phép đi trước!

Hắn đặt quân cờ đen xuống bàn cờ, bắt đầu khai cuộc.

- Chuyện ngày trước mà ngươi muốn làm, rốt cuộc thành công hay thất bại?

- Sư tôn, là thất bại! Tuy đã dẫn dụ được bọn họ lộ diện, nhưng chung quy vẫn để bọn họ chạy thoát.

Nàng gật đầu, hỏi hắn.

- Vậy con dự định như thế nào?

Nàng đặt xuống một quân cờ khóa lại tính toán của hắn, buộc hắn phải tìm một con đường mới.

- Sư tôn, bọn họ đã nhận thức được khúc gỗ kia là một con ngạc ngư, nó không thể ẩn mình được nữa chỉ có thể mạnh mẽ vươn lên trấn áp bọn họ.

Lục Tuyết Kỳ nhìn hắn, ánh mắt càng thêm yêu thích vị đồ tôn này của nàng.

Ngày trước, Lý Trường Ca mưu đồ để lộ ra sơ hở hòng dẫn dụ đám người kia ra mặt, rốt cuộc phút chót lại thất bại trong gang tấc, tang chứng không có, nhân chứng cũng không có, thủ phạm lại càng không bắt được, hắn và Tần gia dù đã có cơ sở để khẳng định kẻ chủ mưu ở đằng sau là ai, nhưng thiếu hai trong ba thứ ấy lại không thể tấu lên Phụ Hoàng hắn để định tội Liệt gia.

Phụ Hoàng hắn là Hoàng Đế cai trị một Tiên Quốc bậc bốn không thể luận tội bất kỳ ai chỉ dựa trên sự nghi ngờ và phỏng đoán của kẻ khác mà không có tang chứng, nhân chứng và hung thủ được. Nếu không làm theo quy tắc này, Phụ Hoàng hắn không thể trị quốc.

Biết rõ điều đó, Liệt gia đã là lợi dụng chính điểm này mà ra tay với Cảnh Dương và hắn, rồi rút lui một cách an toàn.

Lần này hắn đi câu đã thất bại, thực lực chân chính của hắn cũng vì vậy mà bại lộ, tiếp tục diễn kịch, hắn cũng không có lợi ích gì.

- Vậy ta muốn con trong vòng ba năm nữa phải vào được mười hạng đầu của bảng xếp hạng tiềm long ngoại môn! Con có làm được không?

Hắn hạ quân cờ xuống mở ra một lộ tuyến mới rồi ngẩng lên nhìn nàng, quả quyết nói.

- Sư tôn, đồ nhi nhất định sẽ làm được.

- Tốt, như vậy mới là đồ tôn của bổn tọa. Lát nữa, ta sẽ mang con trở về Hoàng Cung, tuyên bố với mọi người thu con là đồ tôn, đệ tử chân truyền đời thứ hai của ta!

Lý Trường Ca lúc này cũng lấy tay xoa mặt, hủy bỏ dịch dung thuật trở về dung mạo thực sự của hắn, cũng đại biểu ý chí của hắn lúc này.

Sư tôn của hắn đã là thần long vậy thì hắn sẽ là tiềm long, từ nay mạnh mẽ xuất thế!

...

Ở vùng đông bắc xa xôi,

Lý Cảnh Dương nằm trong vũng máu, hai mắt nặng nhọc mở ra, cơ thể hắn chỉ còn lại da bọc xương, nhưng trái tim của hắn vẫn đập vô cùng mạnh mẽ.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy được sinh cơ bừng bừng trong mắt hắn.

Hắn yếu ớt thều thào thành tiếng sau khi trở về từ Quỷ Môn Quan.

- Mẫu thân, Dương nhi làm được rồi!

Ẩn sâu trong lớp đất lạnh lẽo dưới tầng tuyết dày, chồi non vẫn ấp ủ chờ ngày đông đi qua.

...

p/s: Hết phần mở đầu, phần này tuy dài nhưng là phần tiền truyện nên có, nhằm đặt xuống nền tảng cho những sự kiện về sau, để cho nội dung những quyển tiếp theo được diễn ra mạch lạc.

Quyển tiếp theo - Ngoại Môn Tiềm Long Bảng

Bạn đang đọc Vô Cực Tiên Đế sáng tác bởi ThienCoLaoNhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienCoLaoNhan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 11
Lượt đọc 202

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.