Lại gặp Viêm Thiên Bằng
Mấy ngày tiếp theo vô cùng náo nhiệt, Triệu Tiên Tử cũng hướng ngoại giới tuyên bố thu đồ, trực tiếp thu nhận Lý Băng Băng và Gia Cát Thường Hi làm đệ tử đời thứ hai khiến cho toàn bộ Phù Quang Tiên Quốc một phen ồn ào náo nhiệt.
Mà Đại Trưởng Lão cũng tuyên bố thu Lý Thiên Minh làm đệ tử chân truyền làm cho Lý gia Hoàng Thất vô cùng nở mặt nở mày, mà có lẽ vui mừng nhất phải là Liệt gia gia chủ và Hoàng Hậu.
Tuy lão chưa phải là Đại Thừa kỳ cường giả nhưng tu vi của lão cũng đã là Hóa Thần kỳ đỉnh phong, cũng được xem là một trong mười vị trưởng lão mạnh nhất thế hệ này ở Thanh Vân Tông, không sớm thì muộn với thiên tư của lão cũng sẽ bước chân vào cảnh giới Đại Thừa kỳ cao siêu kia.
Tân đệ tử tiến vào tu luyện ở Thanh Vân Tông chia ra làm hai loại, loại thứ nhất là đệ tử ngoại môn tu luyện dưới danh nghĩa đệ tử của Thanh Vân tông. Thông thường bọn họ đều được nghe các trưởng lão thay phiên nhau giảng đạo, nhưng lại không có sư phụ trực tiếp chỉ dạy, chỉ có thể cố gắng tự mình tu luyện, đợi đến khi tiến vào nội môn mới có tư cách chọn sư phụ.
Loại thứ hai chính là những người sở hữu thể chất cường đại, hoặc thiên phú tu luyện vượt trội được các vị trưởng lão nhìn trúng thu làm đệ tử trực tiếp chỉ dạy từ ban đầu, những người này đương nhiên lợi thế hơn hẳn những người thuộc nhóm thứ nhất.
Bởi vì các buổi giảng đạo chủ yếu chỉ là kiến giải phổ thông cho toàn bộ đệ tử ngoại môn mà thôi, còn những đệ tử có sư phụ chỉ dạy trực tiếp có thể hướng sư phụ hỏi đáp những khúc mắc trong tu luyện, thậm chí còn được sư phụ truyền lại đạo thống cho, đương nhiên con đường tu hành cũng thuận lợi hơn nhiều.
Hơn nữa xét về địa vị, nhóm thứ hai cũng cao hơn đệ tử ngoại môn thông thường một chút, đương nhiên là kẻ có sư phụ chống lưng sẽ hơn kẻ không có, đó là lẽ thường tình tất yếu.
Viêm Thiên Bằng cũng được không ít trưởng lão ngỏ ý thu nhận là đệ tử dưới trướng, nhưng hắn đã quyết định bái nhập môn hạ của Ngũ Trưởng Lão bởi lão ta cũng chủ tu Hỏa hệ Công Pháp hơn nữa còn là Luyện Đan Sư.
Chuyện này đã giúp hắn và Viêm gia một bước vũ hóa đăng thiên, cho nên mấy ngày này ngạo khí của hắn ta không nhỏ, cũng vì thế mà va chạm với không ít đệ tử ngoại môn.
Mấy ngày này, Viêm Thiên Bằng cũng cố gắng liên lạc với Lam Đông Doanh nhưng không thành, lần nào hắn cũng bị nàng viện cớ từ chối gặp mặt, đâm ra vô cùng phiền muộn.
"Chắc chắn Doanh nhi đã hiểu lầm ta, đáng chết, hôm đó đáng lẽ ta nên không bỏ lại nàng ấy một mình ở bí cảnh như vậy, chậc, cũng chỉ tại tên khốn đó, tốt nhất đừng để ta gặp lại ngươi!"
Nghĩ một lúc, hắn ta lại đổ lỗi cho kẻ đã đoạt lấy truyền thừa của Viêm Đế, hết cách, Viêm Thiên Bằng bây giờ cũng chỉ có thể đợi Lam Đông Doanh nguôi giận, hy vọng hắn có thể gặp lại nàng ở bên trong Thanh Vân Tông để giải thích với nàng mấy câu.
...
Ở bên dưới mái hiên của Thiên Hương Lâu, Lam Đông Doanh đang cùng Lý Trường Ca thưởng trà, trò chuyện.
Hai hôm trước, nàng cũng được Cửu Trưởng Lão thu làm đệ tử ký danh, cho nên tâm tình mấy hôm nay vô cùng vui vẻ.
Dựa theo lời nàng, Cửu Trưởng Lão cũng tu luyện Tiễn Pháp, hơn nữa, còn là Hoàng Phong Chi Thể như nàng cho nên mặc dù tư chất của Lam Đông Doanh không được tính là nổi bật nhưng chỉ với hai thứ này cũng đã giúp nàng lọt vào mắt xanh của Cửu Trưởng Lão.
Nhân duyên thật là kỳ diệu.
Lý Trường Ca cũng không quên hỏi thăm thương thế của nàng, nhắc đến chuyện này mặt nàng không khỏi phiếm hồng, ánh mắt nhìn hắn chan chứa nhu tình của thiếu nữ.
Cả hai đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên một tiếng quát lớn làm cả hai phải quay đầu lại nhìn.
- Doanh nhi, sao nàng có thể ngồi cùng hắn ta? Nàng nói người không khỏe nên không gặp ta, bây giờ lại ngồi thưởng trà cùng hắn? Đây là ý gì? Trước đây chẳng phải nàng đã từng nói rất chán ghét tên hoàn khố bại hoại như hắn sao?
Lam Đông Doanh thoáng giật mình, quay lại nhìn thần sắc của Lý Trường Ca, lo sợ lời nói của hắn sẽ làm Tam Điện Hạ chán ghét mình.
- Điện hạ, tiểu nữ ...
Lý Trường Ca liền trấn an nàng.
- Không sao cả, ta hiểu mà!
Chuyện này hắn không trách nàng, con người hắn trước đây, họa may chỉ có đại tỷ hắn và mẫu thân hắn là có thể chấp nhận được, còn lại ai mà không chán ghét hắn chứ, ngay cả hôn thê của hắn cũng đã từng như vậy, sao hắn có thể trách Lam Đông Doanh được.
Lam Đông Doanh nhìn hắn, ánh mắt vô cùng cảm kích, rồi lại nhìn sang tên họ Viêm đang nộ khí xung thiên kia.
Thấy nàng không trả lời mình, ngược lại còn lo lắng giải thích với Lý Trường Ca, Viêm Thiên Bằng càng thêm nóng nảy.
- Doanh nhi, trước đây nàng rất chán ghét những tên như hắn, bây giờ lại ngồi cùng hắn, có phải gia tộc nàng ép buộc nàng? Có phải hắn ép buộc nàng hay không?
Lam Đông Doanh bị những lời này của hắn làm cho hoàn toàn tức giận, hắn không rõ nội tình bên trong đã lên tiếng chất vấn nàng, miệt thị gia tộc nành cùng Tam Điện Hạ.
- Thiên Bằng, Doanh nhi, hai từ này mong huynh không nên hô to gọi nhỏ tùy tiện như vậy. Hai là, chuyện của ta và Tam Điện Hạ, nếu huynh không rõ nội tình bên trong xin đừng ăn nói bậy bạ, ảnh hưởng đến ta và Tam Điện Hạ, chuyện hôm nay đến đây là đủ, huynh xin lỗi Tam Điện Hạ một câu rồi hãy mau chóng rời đi.
Viêm Thiên Bằng ngửa cổ cười lớn.
- Ăn nói bậy bạ? Hô to gọi nhỏ tùy tiện? Xin lỗi một câu? Hảo, hảo, có phải vì hắn là đệ tử chân truyền của Lục Tiên Tử mà nàng thay đổi hay không?Hay là hắn ép nàng không nhận ta? Có đúng vậy không? Tên bại hoại kia, là ngươi ép nàng đúng không?
Tần Khang đang ngồi ở gần đó bất bình thay cho biểu ca của mình, tức giận quát hắn.
- Viêm Thiên Bằng, ngươi nói năng nên có chừng mực, ngươi đừng quên chỗ này là Hoàng Đô của Phù Quang Tiên Quốc, do Lý gia Hoàng Thất cai trị, ngươi một câu, hai câu liền mắng biểu ca của ta là có ý gì? Đừng tưởng ngươi là đệ tử ngoại môn Thanh Vân tông liền có thể khi quân phạm thượng.
Viêm Thiên Bằng cười ha hả nói.
- Phù Quang Tiên Quốc thì sao chứ, cũng là Tiên Quốc phụ thuộc Thanh Vân Tông mà thôi, các ngươi chẳng lẽ muốn nói Lý gia các ngươi, Tần gia các ngươi còn cao hơn cả Thanh Vân tông.
Không thể không nói kẻ lăn lộn giang hồ như hắn ta, võ mồm thật là lợi hại.
Tần Khang bị hắn ta nhét chữ vào mồm, nhất thời á khẩu, tức giận nói.
- Ngươi đừng có mà ngậm máu phun người ...
- Phi, ta thèm mà ngậm máu phun vào lũ chó cậy gần nhà các ngươi.
Tần Khang nghe hắn sỉ nhục mình và biểu ca như vậy liền thẹn quá hóa giận, chĩa kiếm về phía hắn.
- Viêm Thiên Bằng, ngươi có gan đánh với ta một trận! Ta sẽ thay trưởng bối trong nhà ngươi dạy dỗ ngươi.
Viêm Thiên Bằng thấy đối phương chỉ là Luyện Khí kỳ, liền hai tay chống nạnh, miệng cười ha hả.
- Ha ha, ta mà sợ ngươi sao, ngươi có gan thì đến đây! Lão tử đánh mấy con chó như ngươi không chín trăm thì cũng là một ngàn.
Lý Trường Ca biết tên họ Viêm này tu vi đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ, khẳng định Tần Khang không phải là đối thủ của hắn, cho nên hắn ta mới mạnh miệng như vậy.
Lý Trường Ca giọng không giận không vui, điềm đạm nói với Tần Khang.
- Biểu đệ, chuyện này là do ta mà ra, hãy để ta đấu với hắn.
Viêm Thiên Bằng vốn đã chướng mắt Lý Trường Ca từ lâu, nghe thấy hắn nói vậy ngay lập tức đồng ý.
- Hảo, tên bại hoại kia, ta sẽ dạy dỗ ngươi một trận, đừng có ỷ thế hiếp người, Doanh nhi nàng không phải sợ hắn, ta sẽ làm chủ cho nàng.
Hắn một mình tự biên tự diễn, cho rằng Doanh nhi bị gia tộc ép buộc phải hầu chuyện cùng hắn, liền lớn tiếng thay nàng đòi công đạo.
Ồn ào trên lầu ba làm mọi người hiếu kỳ bu lại xem rất nhiều, đông đến nỗi không còn chỗ đứng.
Lam Đông Doanh hoàn toàn bị hắn chọc giận, nàng một mạch đem hết mọi chuyện nói ra ngoài, minh oan cho nàng và Lý Trường Ca.
- VIÊM THIÊN BẰNG, ngươi ở bí cảnh truyền thừa lợi dụng ta dùng đạo thuật pháp của gia gia giúp ngươi phá trận, xong rồi ngươi lại bỏ mặc ta đuổi theo tên kia, làm ta bị tu sĩ tà giáo đuổi giết đến nỗi trọng thương cửu tử nhất sinh, bây giờ ngươi còn mặt mũi đứng trước mặt ta hô to gọi nhỏ hai chữ Doanh nhi, ngươi còn lợi dụng ta còn chưa đủ hay sao? Nếu ngày đó không có Tam Điện Hạ ra tay cứu ta, ta cũng không thể còn sống mà đứng được ở chỗ này, bây giờ ngươi còn dám nhục mạ ân nhân của ta? Vu oan cho ta và Điện Hạ.
Lời Lam Đông Doanh nói ra làm cho xung quanh một mảng xôn xao, có không ít kẻ vốn đã ghét thói cao ngạo của Viêm Thiên Bằng, bây giờ liền giậu đổ bìm leo, không ngừng thêm thắt nói xấu hắn ta.
Viêm Thiên Bằng ngẩn người, hắn thẹn quá hóa giận, nói bừa.
- Chuyện ngày đó ta quả thực có chút sai lầm, chuyện này ta nhất định sẽ bù đắp cho nàng, nhưng dù thế nào đi chăng nữa hắn ta vẫn là một tên bại hoại, nàng vẫn không nên đi cùng hắn.
Lam Đông Doanh giận đến run người, bộ ngực của nàng không ngừng phập phồng vì thở gấp.
- Ta ngược lại thấy Viêm Thiên Bằng ngươi mới là tên bại hoại. Ngươi mau xin lỗi tam điện hạ.
Viêm Thiên Bằng bị nàng mắng, xung quanh lại đông người như vậy liền tìm cách chữa cháy, một bộ vì nàng mà chỉ tay về phía Lý Trường Ca, lớn tiếng hùng hổ thách thức.
- Tên mặt trắng bại hoại kia, hôm nay liền quyết đấu một trận, kẻ thua phải đi khắp thành tuyên bố mình là tên khốn nạn bại hoại, từ nay không được đến gần làm phiền nàng nữa, ngươi có dám không?
Đăng bởi | ThienCoLaoNhan |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 7 |
Lượt đọc | 162 |