Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một tách trà

Tiểu thuyết gốc · 1869 chữ

Giang Sở Sở nắm chặt lấy bàn tay của Viêm Thiên Bằng khóc hết nước mắt.

Đã trải qua một ngày kể từ khi trở về từ tỷ võ đài mà Viêm Thiên Bằng vẫn hôn mê bất tỉnh, cả cơ thể của hắn cứ nóng ran mãi không chịu hạ nhiệt.

Vết thương khắp cơ thể hắn không hề có một dấu hiệu lành lại thậm chí còn chuyển biến xấu hơn, có mấy chỗ bắt đầu hoại tử rớt ra từng mảng thịt cháy đen như than.

Ngũ Trưởng Lão thở dài nhìn đồ tôn của lão, lão đã cho hắn phục dụng đan dược chữa thương ngũ phẩm nhưng hình như nó không có một chút tác dụng nào, lẽ nào mệnh số của hắn đã tận.

Cả hai đang vô cùng ủ rũ thì đột nhiên cả người hắn bốc cháy dữ dội, hỏa diễm lam sắc nuốt trọn cả cơ thể của hắn, ngay cả Ngũ Trưởng Lão cũng không thể trấn áp ngọn lửa lam sắc kỳ dị đó.

Giang Sở Sở vô cùng hoảng hốt.

- Sư tôn, sư tôn, sư đệ hắn ...

Quan sát hắn kỹ lưỡng, Ngũ Trưởng Lão thần thái dần trở nên bình tĩnh, lên tiếng trấn an Sở Sở.

- Sở nhi, đừng hoảng, ta nhìn thấy một tia sinh cơ của hắn ở trong hỏa diệm, có thể hắn đang phản tổ huyết mạch dục hỏa trùng sinh.

Nhớ đến huyết mạch Cổ Thần Chúc Dung của Viêm Thiên Bằng, Giang Sở Sở bình tĩnh nhìn lại thân thể của hắn, quả nhiên những chỗ thối rữa kia đã bắt đầu có dấu hiệu của sinh cơ.

Tái ông thất mã, an tri họa phúc.

Không ngờ tới Viêm Thiên Bằng trong cửa tử lại có cửa sinh, tử kiếp này lại đem đến cho hắn thiên đại cơ duyên chuyển mình kỳ diệu như vậy.

Lớp da cháy đen bên ngoài cơ thể của hắn lần lượt bong tróc rồi rơi ra ngoài, chẳng mấy chốc chúng bị ngọn lửa thiêu thành tro tàn.

Những chỗ bị thương trên cơ thể hắn đã bắt đầu hình thành lớp da mới, so với lúc trước tuy có hơi sạm đi một chút nhưng nước da vẫn sáng, không chỉ vậy nó còn đem lại cho người ta cảm giác săn chắc và khỏe khoắn.

Kinh mạch khô héo bên trong nội thể của Viêm Thiên Bằng như thể cỏ khô gặp cơn mưa rào lần nữa sinh trưởng, không chỉ cấp tốc hồi phục, kinh mạch hắn còn không ngừng mở rộng, ước chừng phải rộng hơn lúc trước ba đến bốn thành, độ dẻo dai và bền bỉ cũng tăng lên gấp bội, nhất là khả năng tị hỏa.

Ấn đường của hắn bắt hình thành hỏa ấn của huyết mạch Cổ Thần Chúc Dung, ẩn ẩn tỏa ra một loại hỏa năng uy áp cao thâm mạt trắc sinh sinh chấn nhiếp mọi thứ xung quanh nhất là hỏa hệ chân khí.

Cảm nhận được áp bức đến từ hỏa ấn của hắn Ngũ Trường Lão ngửa cổ cười lớn một tràng, vô cùng kích động nói với Giang Sở Sở.

- Ha ha, vị Viêm sư đệ này của con từ nay về sau tiền đồ vô lượng, ha ha ...

Quá trình thoát thai hoán cốt phản tổ huyết mạch của hắn diễn ra trọn vẹn trong hai canh giờ, bây giờ hắn đã hoàn toàn lột xác tái sinh trong cơ thể mới, thức tỉnh thêm một phần sức mạnh huyết mạch Cổ Thần Chúc Dung, đem đại đa số thiên kiêu cùng thế hệ bỏ lại xa xa ở phía sau.

Ngũ Trưởng Lão nhìn hắn tâm tình không khỏi kích động, lão tin tưởng hắn hoàn toàn có thể đả bại Lý Trường Ca trên Tiềm Long Bảng vào ba năm sau.

Nghĩ đến việc này lão ta vô cùng chờ mong, có thể dạy dỗ ra một tên đồ tôn vượt qua cả đồ tôn của Lục Tiên Tử là loại chuyện rất đáng để lão hãnh diện.

Giang Sở Sở nắm chặt tay hắn mà thủ thỉ.

- Viêm sư đệ an tâm, nếu hắn ta có Lý gia Hoàng Thất chống đỡ thì Giang gia Hoàng Thất chúng ta sẽ hậu thuẫn cho đệ.

Ngũ Trưởng Lão nhìn hai người bọn họ, khóe miệng khẽ nhếch lên cười.

Bên ngoài, trời sinh dị tượng, mây trời màu đỏ cam kéo dài tới mấy trăm dặm giữa mùa đông lạnh giá làm người ta bàn tán xôn xao.

Lục Tuyết Kỳ nhìn bầu trời trên cao, tay nàng bấm đốt tính quẻ tượng, thần sắc vô thường, vô âu vô lo, ngay cả Liễu Mi đi theo chủ tử lâu như vậy cũng không đoán ra được tâm trạng của chủ tử nàng lúc này.

...

Trải qua hai ngày một đêm liên tục hấp thu dược lực, kinh mạch và đan điền của Lý Trường Ca đã có một chút biến hóa nho nhỏ, đặt xuống bước đệm khởi đầu cho việc hấp thụ Trúc Linh Đan về sau.

Thở ra một ngụm trọc khí, Lý Trường Ca đem Quang Minh Thánh Điển thu lại, ánh mắt của hắn ẩn ẩn có thêm mấy phần sắc xảo.

Hai ngày một đêm này hắn không chỉ vận chuyển công pháp hấp thu dược lực của Trúc Linh Đan mà còn tiến vào Mộng Cảnh đem Nguyên Hỏa Thánh Điển và Vạn Độc Thôn Thiên Quyết diễn hóa đến tầng hai đại thành.

Lý Trường Ca lấy ra nhất phẩm độc dịch Huyết Sắc Hiết Tử (bọ cạp thân đỏ), hắn hút độc dịch vào nội thể rồi lại dùng Vạn Độc Thôn Thiên Quyết dung hòa nó vào bên trong chân khí nội thể, đem nó lưu chuyển một vòng chu thiên để kinh mạch làm quen với độc tố mới sau đó mới quán nhập vào Độc Châu, chậm rãi từng chút một đem độc tính của Độc Châu từ từ nâng cao.

Đợi đến khi đem toàn bộ độc dịch của Huyết Sắc Hiết Tử ở trong bình ngọc hấp thu xong xuôi Lý Trường Ca mới chính thức chấm dứt đợt tu luyện kéo dài hai ngày hai đêm này của hắn.

Độc Châu trong đan điền của Lý Trường Ca sau khi quán nhập thêm Huyết Sắc Hiết Tử đã đạt đến tiêu chuẩn trung giai nhất phẩm theo ghi chép bên trong Vạn Độc Thôn Thiên Quyết.

Với độc tính này của Độc Châu nếu tu sĩ dưới Trúc Cơ kỳ trúng phải độc thủ của hắn mà trong vòng một khắc không kịp giải độc nhất định sẽ tử vong.

Lý Trường Ca một mực đóng cửa bế quan tu luyện hai ngày hai đêm liên tục đã làm cho tất cả mọi người ai nấy đều tin rằng hắn đã bị nội thương không nhẹ khi quyết đấu với Viêm Thiên Bằng, chỉ với một thủ thuật nhỏ này của hắn đã làm tất cả bọn họ đánh giá sai thực lực của hắn một cách vô cùng nghiêm trọng.

Thậm chí sau khi bình tâm suy xét lại cũng có nhiều người cho rằng nếu không có thanh Tử Lôi Trúc Kiếm kia, ai thắng ai thua cũng khó mà nói trước được.

Nhưng có nói gì đi chăng nữa bọn họ cũng không thể nào phủ nhận được chiến thắng đó của hắn.

Lý Trường Ca đẩy cánh cửa ra vào làm nó mở toang ra, từng cơn gió lành lạnh thổi vào bên trong gian phòng làm tóc hắn bay bay phiêu phù trong gió.

Trời nhiều mây làm bầu trời nhìn qua có chút u buồn, bên dưới mặt đất tuyết phủ trắng sân.

- Nhu Nhi thỉnh an Điện Hạ!

Tiểu Nhu Nhi hai ngày nay vẫn luôn túc trực ở bên ngoài thư phòng.

Lý Trường Ca nhìn nàng ân cần nói.

- Nhu Nhi, ngươi cũng nên nghỉ ngơi một chút đi!

Tiểu Nhu Nhi lập tức xua tay, lắc đầu nói với hắn.

- Điện hạ, Nhu Nhi không có cảm thấy mệt ...

Lý Trường Ca khẽ nhăn trán, ra lệnh cho nàng.

- Được rồi, đừng bướng nữa, mau đi nghỉ ngơi đi.

- Dạ vâng, thưa điện hạ!

Tiểu Nhu Nhi thấy hắn quyết liệt như vậy đành phải cúi đầu thi lễ với hắn rồi lui về phòng của nàng nghỉ ngơi.

Đợi nàng khép lại cửa phòng, Lý Trường Ca mới rời khỏi Trường Ca cung, thẳng hướng Thiên Hương Lâu mà đi tới.

Hôm nay, hắn muốn thưởng trà một mình.

Ngày trước, thi thoảng hắn vẫn ngồi một mình ở Thiên Hương Lâu như vậy, nhấm nháp tư vị của sự cô độc, chiêm nghiệm về những thứ đã đi qua.

Bởi lúc đó hầu như không có ai hiểu hắn để có thể bầu bạn cùng hắn, mà hắn cũng không thể giải bày tâm sự với bất kỳ ai.

Lâu dần thành quen, hắn cũng bắt đầu thích cái cảm giác ở một mình yên tĩnh như vậy.

Khi hắn bước vào Thiên Hương Lâu mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người hắn, bọn họ bắt đầu to nhỏ bàn tán về hắn ở sau lưng nhưng không có ai tiến đến làm phiền hắn cả.

Lý Trường Ca cứ như vậy thuận lợi đi lên lầu bốn, hắn đi đến cái bàn quen thuộc ở một góc khuất.

Tuy cái bàn trà này nằm trong góc khuất của ngã rẽ ở ngoài hiên lầu bốn nhưng nó lại sở hữu tầm nhìn khá rộng lớn và bao quát, ngồi ở chỗ này có thể thấy được đường phố tấp nập bên dưới một cách dễ dàng nhưng nếu đứng ở bên dưới nhìn lên sẽ bị lan can ở đây làm che khuất tầm nhìn.

Hắn ngồi ở đó cô độc như lão hổ ngồi trên vách đá nhìn xuống thảo nguyên nhộn nhịp ở bên dưới.

Lão hổ xưa nay đều thích đi săn một mình, không phải tại vì nó kiêu ngạo mà bởi vì nó hiểu rõ sức mạnh của bản thân và điểm yếu của con mồi.

Đây cũng sẽ là lần cuối hắn ngồi ở nơi này, chưa tới mười ngày nữa hắn sẽ theo sư tôn đi đến Thanh Vân Tông để tu luyện, chính thức thoát khỏi trói buộc của Hoàng Cung, bước ra khỏi ranh giới kiểm soát của phe cánh Hoàng Hậu, đi đến khung trời rộng lớn bao la ở ngoài kia.

Hoài niệm chợt ùa về trong tâm trí của hắn, mười hai năm qua như một cơn gió thoảng, mọi đắng cay tủi nhục mà hắn chịu đựng đã kết thành quả ngọt.

Hôm nay hắn ngồi đây tự mình đoạn tuyệt thân phận hoàn khố công tử, chính thức bước lên một con đường hoàn toàn mới, tranh phong với thiên hạ.

Ao nhỏ này đã không còn có thể nhốt được Long Ngư như hắn.

Nhấm nháp tư vị của chén trà trong tay, Lý Trường Ca thả hồn theo cơn gió bấc đi về phương bắc xa xôi.

Bạn đang đọc Vô Cực Tiên Đế sáng tác bởi ThienCoLaoNhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienCoLaoNhan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 189

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.