Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một gốc linh thảo tai họa

Tiểu thuyết gốc · 2103 chữ

Lý Trường Ca lấy ra ngọc giản tin tức của Hoàng Thất vừa thưởng trà ăn bánh vừa đọc nội dung ở bên trong.

Loại ngọc giản tin tức này thường được các thế gia, quý tộc và hoàng thất không kể cấp bậc lớn nhỏ sử dụng để giúp cho người trong gia môn có thể nhanh chóng nắm bắt tin tức ở bên ngoài sau một kỳ bế quan dài.

Hai ngày qua, ngoại trừ dị tượng trên bầu trời Hoàng Đô ngày trước thì cũng không có tin tức gì đặc sắc làm hắn chú ý cả.

Ngọc giản ghi, "Theo như Quan Tư Tế tính toán thì dị tượng lần này có liên quan đến hỏa thần, rất có thể có liên hệ với huyết mạch cổ thần Chúc Dung của Viêm Thiên Bằng."

Quan Tư Tế ngoài phụ trách các việc liên quan đến tế lễ, tổ chức lễ hội truyền thống và duy trì tín ngưỡng ra thì còn phụ trách việc quan sát tinh tượng, dùng các thuật pháp chuyên biệt để tính toán tai tinh và phúc tinh cho Phù Quang Tiên Quốc.

Tính toán của bọn có độ chính xác rất cao thường rất hiếm khi xảy ra sai lầm.

Chính vì thế mà Tần gia và mẫu thân hắn đều cho rằng đại án mười hai năm trước có sự dính dáng của đám người Quan Tư Tế này.

Lý Trường Ca nhấp một trà, mắt nhìn xa xăm, gác lại chuyện cũ.

Tin đồn Viêm Thiên Bằng đại nạn không chết lại thức tỉnh huyết mạch xem ra là hoàn toàn có thật.

Trong ngọc giản cũng có nhắc đến việc Lục Phẩm Luyện Đan Sư Cổ Hà đại nhân đột nhiên đến tận khách điếm ngỏ lời thu hắn ta làm đệ tử sau ngày diễn ra dị tượng nhưng tên này lại một mực từ chối lão làm cho ai cũng cảm thấy bất ngờ.

Lục Phẩm Luyện Đan Sư đức cao vọng trọng, thậm chí là Đại Năng cũng phải cẩn trọng khi đối đãi với bọn họ.

Nghe nói Viêm Thiên Bằng từ chối là bởi vì ân tình của Ngũ Trưởng Lão, chuyện này làm không ít người khen hắn ta có lòng hiếu kính với sư tôn Dịch Khải Liêm của hắn, là một đứa trẻ tôn sư trọng đạo.

Thậm chí Cổ Hà đại nhân cũng vì cảm động trước tình cảm sư đồ của hai người bọn họ và yêu quý tính cách này của Viêm Thiên Bằng mà tặng hắn một lệnh bài thân phận cao quý của Bảo Đan Các.

Bây giờ ở khắp Hoàng Đô thành ai cũng đồn rằng hắn ta sở hữu thiên phú luyện đan cực cao nên mới khiến cho Cổ Hà đại nhân động tâm.

Lại nhớ đến bốn chữ khí vận chi tử mà Thiên Cung đề cập đến khi phát động nhiệm vụ liên quan đến Viêm Thiên Bằng ngày trước Lý Trường Ca liền lâm vào suy tư.

Xem ra khí vận chi tử bốn chữ này dù đặt ở thời đại nào, phát sinh trên người của bất kỳ ai cũng không thể xem thường!

Miệng Lý Trường Ca nhai nhai cái bánh quế giòn rụm, vị ngọt nhanh chóng tan ra trong miệng hắn theo cổ họng đi xuống bên dưới, nhớ đến Lã Vọng khi trước cộng thêm Viêm Thiên Bằng ở hiện tại, ánh mắt hắn liền cô đọng, đồng tử lóe lên tia sắc bén xung thiên như kim quang đao.

"Xem ra số mệnh của ta đã chú định phải đối đầu với bọn họ, nếu như các ngươi đã muốn đem ta làm đá kê chân vậy thì ta sẽ đem các ngươi ra để mài đao."

Gió thổi qua một cơn mạnh mẽ cuốn theo lá khô bay tít lên cao, cành khô khẽ lắc lư trong gió.

Lý Trường Ca đứng dậy, ánh mắt luyến tiếc rời khỏi chiếc bàn đã gắn bó với hắn mười hai năm qua.

Khẽ miết tay qua mặt bàn như thể nói lời từ biệt với nó lần cuối, Lý Trường Ca thu lại tâm tư, quyết ý rời đi.

Hạ thiên nhật, tuyết phủ sương,

Lão hổ thả bước độc hành xuyên sơn.

Sâm lâm tĩnh, bạch vân sầu,

Hoa tuyết nặng nỗi tâm tư ưu phiền.

Hòa vào dòng người trên phố Lý Trường Ca tản bộ đi đến Bảo Đan Các, nghe nói lần này nhân dịp đến Hoàng Đô Phù Quang Tiên Quốc, Luyện Đan Sư Lục Phẩm Cổ Hà đại nhân có ký gửi đấu giá không ít đan dược trân quý ở Bảo Đan Các làm tu sĩ khắp nơi đỏ mắt chờ mong.

Mà hôm nay chính là ngày tổ chức đại hội đấu giá đan dược của Bảo Đan Các.

Còn chưa vào bên trong Bảo Đan Các, Lý Trường Ca đã thấy một nhóm người vây quanh lại chắn trước đại môn to nhỏ nghị luận với nhau dường như là có chuyện gì đó.

Bên trong vọng ra tiếng xin lỗi khẩn thiết của gã tiểu dược đồng.

- Đại nhân, đại nhân, tiểu nhân có mắt như mù mong ngài lượng thứ bỏ qua.

Tiểu tử này quỳ rạp trên mặt đất, liên tục cầu xin Viêm Thiên Bằng tha thứ.

Lý Trường Ca đi vòng qua đám đông, trực tiếp đi lên trên lầu, sau lưng hắn, một tên tu sĩ hỏi người ở bên cạnh.

- Có chuyện gì vậy?

Tên này liền dùng những từ ngữ ngắn gọn nhất mà thuật lại câu chuyện theo hiểu biết của gã.

- Nhiễm Chước với Viêm Thiên Bằng nhìn trúng một gốc linh dược, hình như là Cam Ngọc Tâm Lộ Thảo năm trăm năm, cũng không rõ ai là người đến trước, tên tiểu dược đồng kia thì bán cho Nhiễm Chước, Viêm Thiên Bằng liền cảm thấy bị xúc phạm, nổi trận lôi đình lấy ra lệnh bài thân phận Tôn Quý ra trừng phạt gã ...

Một tên tu sĩ đứng kế bên ngắt lời.

- Ngươi thì biết cái gì, Giang Sở Sở ưa thích gốc linh thảo này, hơn nữa còn hỏi giá cả trước tên Nhiễm Chước vậy mà tiểu dược đồng kia không bán cho Giang Sở Sở ngược lại còn xem thường nàng trực tiếp bỏ qua nàng mà bán cho Nhiễm Chước đến sau nên mới có một màn như hiện tại, đây là do gã tự mình chuốc lấy.

Một tên tặc lưỡi thương cảm cho tiểu dược đồng đang quỳ gối kia.

- Nhiễm gia là quý tộc công thần ở Hoàng Đô, ta thấy tên tiểu dược đồng này cũng là khó xử, với lại xui xẻo gặp phải Viêm Thiên Bằng mà thôi.

Viêm Thiên Bằng ở bên kia hừ lạnh buông lời dạy dỗ tên kia một trận.

- Các bậc tiền bối lập ra Bảo Đan Các có đề ra quy củ và quy tắc vô cùng rõ ràng, nhờ vậy mới có thể đem Bảo Đan Các đứng sừng sững mấy ngàn năm, danh khí ngút trời, nay lại bị tiểu tử như ngươi hồ đồ mà hủy hoại đạp đổ, thật là đáng thất vọng. Ngươi thấy đệ tử thế gia, quý tộc thì khúm núm luồn cúi, thấy tán tu thì khinh khi xem thường, đây là đạo đãi khách của Bảo Đan Các dạy ngươi hay sao? Mau gọi chưởng quản đến gặp ta, hôm nay ta phải đòi lại công đạo cho mọi người.

Tiểu tử dược đồng bò bằng hai đầu gối đến ôm chân hắn mà cầu xin.

- Đại nhân, đại nhân, tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn, mong ngài rộng lượng bỏ qua.

Lý Trường Ca bước trên cầu thang, khóe miệng nhoẻn lên cười một cái, tên họ Viêm này miệng lưỡi thật trơn tru một câu nói liền chụp mũ đối phương trong khi đó Giang Sở Sở kia nào có phải là tán tu, hơn nữa nếu lúc nãy không phải là Giang Sở Sở tranh với Nhiễm Chước liệu hắn có đứng ra bảo vệ như vậy.

Tên tiểu dược đồng kia hôm nay đúng là xui xẻo, chuyện này kinh động đến cả chưởng quản, nếu gã không bị đuổi thì cũng bị trách phạt vô cùng nặng nề.

Nhã Phi tiểu thư, chưởng quản của Bảo Đan Các ở Hoàng Đô thành thon thả yểu điệu đi xuống từ trên lầu, lúc đi ngang qua Lý Trường Ca ở lầu hai, nàng liền gật đầu một cái, nhỏ giọng chào hỏi.

- Tam Đại Hạ, hoan nghênh ngài đến Bảo Đan Các.

Lý Trường Ca gật đầu đáp lễ nàng.

- Nhã Phi tỷ tỷ lâu ngày không gặp, hiện tại ta đoán tỷ cũng không tiện trò chuyện, trước mắt tỷ vẫn còn việc cần phải ưu tiên giải quyết, khi khác chúng ta lại nói tiếp.

Nhã Phi liếc mắt nhìn đám đông bên dưới, khẽ thở dài.

- Cảm tạ Điện Hạ đã thông cảm, chuyện này âu cũng là lỗi của Bảo Đan Các, Nhã Phi nhất định sẽ cho họ một câu trả lời thỏa đáng, Tam Điện Hạ, người đi thong thả.

Hai từ "bọn họ" này trong câu nói của Nhã Phi có rất nhiều tầng ý nghĩa, dễ thấy nhất chính là đại diện cho tầng lớp tu sĩ tán tu đang đứng xem đông đảo kia.

Mà người đại diện cho bọn họ lúc này chính là kẻ sở hữu lệnh bài tôn quý của Bảo Đan Các, Viêm Thiên Bằng.

Thân ảnh Nhã Phi vừa lộ diện, sự chú ý của đám đông lập tức bị nàng thu hút.

Đôi chân thon dài kia của nàng xẻ tà váy đi xuống bên dưới cầu thang.

Giọng nàng lanh lảnh như oanh yến.

- Viêm công tử, chuyện này Bảo Đan Các nhất định sẽ cho ngài câu trả lời thỏa đáng. Tiểu dược đồng này không tuân theo quy củ của các bậc tiền bối đề ra luận tội đáng bị trách phạt nặng nề, Bảo Đan Các phạt hắn giảm trừ một nửa bổng lộc trong vòng ba năm, công tử, người xem làm như vậy có ổn thỏa hay không?

Viêm Thiên Bằng nhìn nàng bằng ánh mắt không vừa ý.

- Trách phạt nặng nề? Ta nghĩ loại người như hắn nên bị đuổi khỏi Bảo Đan Các tránh sau này hắn lại ngựa quen đường cũ tổn hại đến uy danh của Bảo Đan Các. Ta tin rằng Cổ Hà đại sư nếu có ở đây cũng sẽ làm điều tương tự.

Nhã Phi dùng ánh mắt thương cảm nhìn gã tiểu dược đồng đang quỳ trên mặt đất, nàng nhìn thấy ánh mắt cầu xin của gã, nhưng đối phương đã nói như vậy, hơn nữa còn nhắc đến Cổ Hà đại sư nàng có lòng nhưng cũng là lực bất tòng tâm.

Chẳng những vậy đối phương còn là người được Cổ Hà đại nhân xem trọng, nàng cũng không thể xem nhẹ đối phương, thậm chí nàng còn phải ra sức lôi kéo tạo mối quan hệ với hắn.

Không thể không cho hắn mặt mũi, nàng nhìn tên tiểu dược đồng nói.

- Nếu công tử đã nói như vậy, từ ngày mai ngươi không cần đến Bảo Đan Các làm việc nữa.

- Chưởng quản, chưởng quản mong người giơ cao đánh khẽ, chưởng quản ...

Nhã Phi nén lại cảm xúc, lệnh cho thủ hạ.

- Người đâu, lôi kẻ này ra ngoài.

Gã hét thảm.

- Chưởng quản, công tử, làm ơn tha cho tiểu nhân. Tiểu nhân thật sự biết sai rồi ...

Cái kết này làm cho đám tán tu vô cùng hả hê, bọn họ vốn đã chướng mắt những kẻ xu nịnh quyền thế từ lâu, nay gặp được loại chuyện này trong lòng vô cùng hả dạ, đối với Viêm Thiên Bằng càng thêm cảm kích, tôn sùng.

Nhưng chính họ cũng không nhận ra hoặc cố tình không nhận ra loại hành động này của hắn ta cũng chính là cậy quyền ỷ thế.

Lý Trường Ca thở dài, đúng là một đám ngu muội.

Tên họ Viêm này tính tình cũng ác liệt, phạt bổng lộc ba năm đã tính là đủ nặng nhưng y càng độc hơn, trực tiếp đòi đuổi đối phương, triệt luôn con đường sinh nhai của gã dược đồng kia.

Đại sư huynh ngoại môn Thanh Vân Tông nhíu mày nhìn xuống bên dưới.

- Kẻ này thật là quá quắt.

Bạn đang đọc Vô Cực Tiên Đế sáng tác bởi ThienCoLaoNhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienCoLaoNhan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 160

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.