……
Tay Chu Thanh Hạo vừa mới đụng tới góc áo Cố Quân Thiên, đã bị Cố Quân Thiên nắm lấy.
Theo sát sau đó, Cố Quân Thiên còn nhặt áo dưới đất lên mặc vào cho y: “Thanh Hạo, chúng ta tâm sự đi.”
Hắn đã tìm luật sư xong, chờ đến thứ hai, luật sư sẽ nói chuyện về chú hai Chu với Chu Thanh Hạo.
Nhưng hiện tại hắn muốn biết hết tất cả những gì Chu Thanh Hạo từng trải qua.
Chu Thanh Hạo sa mạc lời mà nhìn Cố Quân Thiên, quần áo cũng cởi rồi, vậy mà Cố Quân Thiên lại muốn nói chuyện phiếm với y?
Cố Quân Thiên giúp Chu Thanh Hạo kéo khóa kéo: “Thanh Hạo, trên người của em có rất nhiều vết thương cũ, khi em còn nhỏ, đã phải sống như thế nào?”
Trong mắt Cố Quân Thiên tràn đầy đau lòng.
Chu Thanh Hạo đối diện với ánh mắt Cố Quân Thiên, những ý tưởng đầy màu sắc trong đầu chậm rãi biến mất.
Y có thể cảm giác được, Cố Quân Thiên thật sự quý trọng y, điều này làm cho y cảm thấy thực ấm áp.
Y muốn vĩnh vĩnh viễn viễn mà giữ lại ấm áp này.
Chu Thanh Hạo muốn nói sao cho chính mình thê thảm một chút, như vậy Cố Quân Thiên sẽ càng thêm đau lòng y, nhưng y luyến tiếc làm Cố Quân Thiên khó chịu.
Cuối cùng y lựa chọn ăn ngay nói thật.
“Cha mẹ em mới vừa qua đời, ông ta đã vào nhà em ở, còn nói đồ vật người chết đen đủi, đã ném hết đồ đạc của cha mẹ em đi, em không cho ném, ông ta liền tát em một cái, đó là lần đầu tiên ông ta đánh em……”
Cha mẹ của Chu Thanh Hạo rất có tiền, nhà bọn họ ở, là căn hộ 4 phòng 2 sảnh.
Ba căn phòng ngủ hướng về phía nam, phòng ngủ lớn nhất là của cha mẹ y, hai căn phòng còn lại là của y và bà nội mỗi người một phòng.
Nhưng sau khi cha mẹ y qua đời, y đã bị chú hai y đuổi ra khỏi căn phòng của chính mình, chỉ có thể ở phòng ngủ phía bắc được sửa lại từ thư phòng.
Bên trong cũng không có giường, chỉ có một cái chiếu tatami nhỏ.
Khi đó y không thích căn phòng nhỏ này, nhưng sau đó, ngay cả căn phòng nhỏ y cũng không được ở.
Chú hai y lấy căn hộ cha mẹ y để lại đi thế chấp vay tiền nhưng không thể trả nổi, sau khi căn hộ bị thu hồi, tất cả mọi người chỉ có thể chen chúc trong căn hộ cũ nát của chú hai.
Căn hộ kia rất nhỏ, y cũng chỉ có thể ở ban công.
Chuyện bị đánh này, đều là một lần càng thêm nghiêm trọng hơn một lần.
Cố Quân Thiên biết trên đời này có rất nhiều người sống rất thảm, những đứa trẻ mà cha mẹ hắn cứu trợ trong khu vực chiến loạn, còn thảm hơn Chu Thanh Hạo nhiều.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chịu thay Chu Thanh Hạo.
May mắn hắn xuyên tới, nếu như hắn không có tới, Chu Thanh Hạo không chỉ phải chịu tuổi thơ bi thảm, còn sẽ bị bức tử……
“Anh đừng khó chịu, em cũng không chịu thiệt thòi bao nhiêu. Ngay từ đầu em đánh không lại ông ta nên chỉ có thể chịu đựng, chờ em lớn hơn một chút, đã bắt đầu đánh nhau với ông ta, em còn cầm dao nhỏ hù dọa ông ta…… Sau đó ông ta cũng không dám đánh em nữa.” Chu Thanh Hạo cười nói, “Ông ta bảo em nấu cơm, em cũng sẽ quấy rối, ví dụ như dùng dầu trong máy hút khói đi xào thịt.”
Cố Quân Thiên ôm lấy Chu Thanh Hạo.
Chu Thanh Hạo là ăn cơm chung với chú hai y, y dùng dầu trong máy hút khói đi xào thịt, chắc chắn bởi vì y biết, y không thể ăn được thịt xào.
Hơn nữa bà nội của Chu Thanh Hạo cũng ở nhà, coi như y có thể quấy rối, lại có thể quấy rối được bao nhiêu lần?
Khi đó, y vẫn còn là đứa nhỏ không có năng lực phản kháng.
Cố Quân Thiên vỗ nhẹ lên lưng Chu Thanh Hạo.
Vốn dĩ Chu Thanh Hạo cũng không muốn khóc, nhưng bị Cố Quân Thiên ôm, nhịn không được lệ rơi đầy mặt.
Có điều lần này, y không cố ý phát ra tiếng “hu hu”, chỉ yên lặng rơi lệ.
Y cũng chỉ khóc lần này thôi.
Chỉ cần Cố Quân Thiên vẫn luôn ở bên cạnh y, vậy thì tương lai y cũng không có gì để khóc.
Chu Thanh Hạo thống thống khoái khoái mà khóc một trận, thế nên ngày hôm sau thức dậy, hai mắt đều sưng lên.
Ngoài ra, toàn thân y không có chỗ nào là không đau nhức.
Nằm ở trên giường, Chu Thanh Hạo ngay cả động cũng không muốn động.
Nhưng đây là chuyện không có khả năng, y phải nhanh dậy đi chạy bộ buổi sáng.
Hôm qua Cố Quân Thiên ôm y, tùy ý để y khóc thật lâu, nhưng khi y đang vui vẻ, bởi vì hai người thẳng thắn thành khẩn với nhau khiến cảm tình gia tăng thì Cố Quân Thiên lãnh khốc vô tình nói với y, sáng hôm nay vẫn phải chạy bộ như cũ.
Cố Quân Thiên quả thực có độc!
Nhưng dù cho như vậy, y vẫn rất thích Cố Quân Thiên, chờ mong được cùng nhau chạy bộ với Cố Quân Thiên.
Chu Thanh Hạo chậm rì rì mà xuống giường, chậm rì rì mà rửa mặt.
Hôm nay y không trang điểm nữa, dù sao trang điểm cũng chẳng ai xem.
6 giờ rưỡi, Cố Quân Thiên đúng giờ gõ vang cửa phòng Chu Thanh Hạo .
Chu Thanh Hạo mở cửa, nhìn thấy Cố Quân Thiên soái khí, cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi trên người mình đều tiêu tán không còn.
Có Cố Quân Thiên ở bên cạnh, y vẫn có thể tiếp tục rèn luyện!
Cố Quân Thiên hỏi: “Trên người em có đau không?”
Chu Thanh Hạo nghĩ nghĩ, vẫn quyết định ăn ngay nói thật: “Đau.”
“Cơ bắp nhức mỏi là không thể tránh khỏi, mấy ngày kế tiếp, em không cần phải làm huấn luyện lực lượng nữa, để cho cơ bắp khôi phục lại, nhưng vận động nhẹ nhàng thì vẫn có thể làm một chút, chờ lát nữa anh sẽ điều chỉnh lại độ dốc, em hãy lên máy chạy bộ chạy chút đi.” Cố Quân Thiên dẫn theo Chu Thanh Hạo đi phòng tập thể thao, lại điều chỉnh độ dốc và tốc độ của máy chạy bộ cho Chu Thanh Hạo, để Chu Thanh Hạo chậm rãi đi bộ bên trên.
Còn chính hắn thì, bắt đầu dùng máy tập khác tiến hành huấn luyện lực lượng .
Trong lúc Chu Thanh Hạo tiến hành rèn luyện, hắn cũng phải kiên trì rèn luyện, như vậy mới có thể làm cho mình càng cường tráng hơn Chu Thanh Hạo .
Dù sao hắn cũng không thể bị Chu Thanh Hạo vượt mặt được!
Cố Quân Thiên luyện đến khí thế ngất trời.
Vì thế, Chu Thanh Hạo vừa đi bộ vừa nỗ lực quay đầu qua nhìn Cố Quân Thiên.
Dáng vẻ nghiêm túc rèn luyện của Cố Quân Thiên, thật sự rất tuấn tú.
Người đàn ông đẹp trai như vậy chính là của y, chỉ nghĩ thế thôi, đã làm người vui vẻ vô cùng.
Đáng tiếc Cố Quân Thiên không tới chỉ dẫn y, y không thể mượn cơ hội xơ múi gì được.
Hôm nay là chủ nhật, nhưng Cố Quân Thiên vẫn phải làm việc như cũ.
Ăn cơm xong, vội vàng nhìn thoáng qua Chu Thanh Hạo đang gắp đồ ăn cho ông cụ Cố, nói chuyện với cha Cố mẹ Cố, hắn chỉ có thể không cam lòng đi thư phòng.
Đáng tiếc, bởi vì hắn che giấu quá tốt, cho nên những người khác đều không nhìn ra hắn không cam lòng.
Thấy con trai đi rồi, mẹ Cố hỏi Chu Thanh Hạo: “Thanh Hạo, trên người con có nhức mỏi không?”
Bọn họ đều biết, đêm qua Chu Thanh Hạo bị Cố Quân Thiên kéo đi rèn luyện.
Người vừa mới bắt đầu rèn luyện, sau khi cơ bắp bị kéo căng sẽ rất khó chịu, chỉ sợ lúc này Chu Thanh Hạo sẽ bị đau khắp người.
“Có hơi mỏi một chút, nhưng chẳng sao cả ạ.” Chu Thanh Hạo cười nói.
Cơ bắp bị kéo căng thật sự không có gì, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi.
Đăng bởi | ĐồngĐạoNhân |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 4 |