Trước kia, khi y sinh bệnh phát sốt hoặc bị thương, đều là nên làm gì thì làm nấy, nhiêu đây chẳng đáng kể chút nào.
Cũng chính là ngày tháng bây giờ sống quá tốt, y không thể tránh né mà làm kiêu.
“Mấy ngày nay con cũng đừng làm vận động mạnh, nghỉ ngơi thật tốt dưỡng dưỡng cơ bắp một chút.” Cha Cố cũng nói.
“Quân Thiên đã đã nói với con rồi.” Chu Thanh Hạo cười mở miệng, lúc nhắc tới Cố Quân Thiên mi mắt cong cong, trong mắt tràn đầy tình yêu say đắm.
Cha Cố mẹ Cố thấy dáng vẻ Chu Thanh Hạo như vậy, biết ngay Chu Thanh Hạo khẳng định rất thích Cố Quân Thiên.
Bọn họ cũng càng thích Chu Thanh Hạo hơn.
Nhưng đúng lúc này, bảo vệ vội vàng từ bên ngoài đi vào: “Cố tiên sinh, Cố thái thái, người của nhà họ Trình tới.”
“Nhà họ Trình? Nhà họ Trình nào?” Cha Cố tò mò hỏi, ông rất ít khi về nhà, đối với các mối quan hệ xã giao trong nhà hoàn toàn không biết gì cả.
Mẹ Cố so với cha Cố còn không bằng, dứt khoát cũng không hỏi thêm.
Bảo vệ suy nghĩ một lúc mới mở miệng: “Chính là nhà họ Trình làm kinh doanh ngọc thạch, bọn họ nói bọn họ tới từ hôn……”
“Hóa ra là nhà họ Trình kia, hình như chúng ta không có quan hệ gì với bọn họ mà? Từ hôn cái gì?” Cha Cố mặt đầy mờ mịt.
Cha Cố mẹ Cố trở về chưa được mấy ngày, căn bản không biết cái gọi là hôn ước giữa Cố Quân Thiên và Trình Minh Nghiên .
Bảo vệ kia nhắc nhở một câu: “Cố tiên sinh, cảm xúc người nhà họ Trình có hơi kích động, đang ồn ào bên ngoài.”
Cha Cố cảm thấy người nhà họ Trình có chút không thể hiểu được, ông không muốn phải gặp người nhà họ Trình.
Có điều lúc này, ông cụ Cố đang thanh tỉnh: “Để bọn họ vào đi.”
Ông cụ Cố vừa mở miệng, bảo vệ lập tức đi ra ngoài đón người.
Cha Cố lại nhìn về phía ông cụ Cố hỏi: “Cha, hình như chúng ta không có quan hệ gì với nhà họ Trình mà? Đang yên đang lành bọn họ nói từ hôn cái gì?”
Ông cụ Cố liếc mắt nhìn Chu Thanh Hạo một cái, mới nói: “Đây chỉ là hiểu lầm.”
Ngay từ đầu lúc Chu Thanh Hạo nghe thấy người nhà họ Trình tới, không thể tránh né mà có hơi khẩn trương, nhưng nghe cha Cố mẹ Cố và cả ông cụ Cố nói chuyện, cũng đã thả lỏng lại, một chút cũng không khẩn trương.
Đúng lúc này, cha Trình mẹ Trình dẫn theo Trình Minh Nghiên từ bên ngoài đi vào.
Sắc mặt ba người đều không quá đẹp, cha Trình thì vừa vào cửa đã bắt đầu ồn ào: “Cố Quân Thiên, cậu có hôn ước với Minh Nghiên nhà tôi, lại còn ở bên ngoài dây dưa không rõ với người khác, đây là không xem nhà họ Trình chúng tôi ra gì! Cậu phải cho chúng tôi một lời giải thích!”
Cha Cố mẹ Cố: “???” Con trai bọn họ đính hôn từ khi nào? Bọn họ không biết gì cả!
Cha Trình nói xong mới phát hiện Cố Quân Thiên không có mặt, đã rất lâu ông ta không gặp cha Cố mẹ Cố, nhất thời không nhận ra hai người, bèn nhìn về phía ông cụ Cố: “Ông cụ Cố, chúng tôi tới từ hôn, cháu trai ông thật quá đáng!”
Ông cụ Cố đang tỉnh táo, nhưng ông cố ý giả bộ hồ đồ, nghi ngờ nhìn về phía cha Trình hỏi: “Ai đấy hả?”
Cha Trình nhíu mày: “Ông cụ, ông đừng giả vờ không quen biết! Con trai tôi chính là do ông tự mình nhận định làm vị hôn phu của Cố Quân Thiên!”
Cha Trình vừa nói vừa kéo Trình Minh Nghiên ra trước.
Trình Minh Nghiên cũng nói: “Ông nội Cố, cháu là Minh Nghiên đây!”
“Minh Nghiên? Ta không quen biết. Tiểu Bảo nhà ta đâu?” Ông cụ Cố hỏi. Trước đó ông cụ Cố thực thích Trình Minh Nghiên, nhưng hôm nay nhà họ Trình tìm tới cửa từ hôn, làm ông rất bất mãn với Trình Minh Nghiên.
Xác thật ông từng tác hợp cho Trình Minh Nghiên và cháu trai mình, nhưng Trình Minh Nghiên và Cố Quân Thiên đều chưa từng tổ chức tiệc đính hôn, không thể xem như đính hôn được.
Bây giờ hai người không thành, để chuyện này im ắng qua đi là được, nhà họ Trình tới cửa từ hôn, này là sao chứ?
Nhà họ Trình muốn đòi chỗ tốt phải không?
Ông cụ Cố lăn lộn trong thương trường mấy thập niên, gặp phải chuyện gì đều dễ dàng nghĩ nhiều.
Lúc này, ông chợt nghĩ nhiều hơn một chút.
Ông hoài nghi lúc trước Trình Minh Nghiên “cứu” mình là có dụng tâm kín đáo, sau đó ở trước mặt ông nói thích cháu trai ông, tự nhận thân phận vị hôn phu dây dưa cháu trai ông, cùng với hiện tại nói cái gì mà muốn từ hôn, cũng đều vì muốn chỗ tốt mà thôi.
Ông dứt khoát giả bộ hồ đồ lừa gạt chuyện này qua đi.
“Ông nội Cố, cháu là vị hôn phu của Cố Quân Thiên cháu trai ông đây!” Trình Minh Nghiên nói.
Ông cụ Cố nói: “Cháu trai ta còn nhỏ lắm, lấy đâu ra vị hôn phu chứ?”
Ông cụ Cố mơ hồ nói không rõ tình hình, cha Trình không vui, nhìn về phía cha Cố: “Cố Quân Thiên đâu? Bảo cậu ta ra đây!”
“Tôi đây.” Cố Quân Thiên từ trên lầu đi xuống, hỏi cha Trình: “Chú muốn nói cái gì?”
Cha Trình nhìn thấy Cố Quân Thiên, trừng mắt giận dữ nói: “Cố Quân Thiên, cậu là vị hôn phu của Minh Nghiên nhà ta, lại ở bên ngoài câu tam đáp tứ, còn đưa người về nhà, cậu cần phải cho nhà họ Trình chúng tôi một lời giải thích!”
Ông ta nói xong, còn khinh thường mà liếc mắt nhìn Chu Thanh Hạo ngồi trên sô pha một cái.
Trình Minh Nghiên vừa tới nhà họ Cố đã nhìn thấy Chu Thanh Hạo, tức giận đến hai mắt đỏ bừng, lúc này cũng nói: “Cố Quân Thiên, tôi muốn từ hôn, tôi sẽ không yêu anh nữa! Tôi sẽ tìm một người đàn ông khác tốt hơn anh!”
Cố Quân Thiên nghe hai người nói xong, vẻ mặt cạn lời: “Trình Minh Nghiên, tôi nhớ rõ tôi đã nói rất nhiều lần, giữa chúng ta không có hôn ước.”
Hắn cảm thấy chuyện này không thể hiểu được.
Trình Minh Nghiên muốn tìm một người càng tốt hơn, cứ trực tiếp đi tìm là được, hắn cũng sẽ không ngăn cản, vì sao cứ nhất quyết phải lăn lộn từ hôn làm gì?
Trong cốt truyện gốc, thật ra cũng có chuyện như vậy, sau khi Trình Minh Nghiên “hết hy vọng”, lập tức tìm nguyên chủ muốn từ hôn, nhưng mà nguyên chủ không chịu từ hôn, vẫn luôn níu kéo……
Sau đó đối tượng xem mắt của Trình Minh Nghiên đã tìm nguyên chủ gây phiền toái, bạn bè của Trình Minh Nghiên cũng khuyên nguyên chủ trả tự do cho Trình Minh Nghiên, Trình Minh Nghiên thì cứ nhiều lần lặp đi lặp lại cường điệu gã sẽ không gả cho nguyên chủ……
Tới tới lui lui lăn lộn thật lâu, sau khi nguyên chủ phá sản, ý thức được chính mình không xứng với Trình Minh Nghiên, mới đồng ý từ hôn.
Lúc ấy, hắn xem cái này thậm chí còn cảm thấy Trình Minh Nghiên mượn cớ từ hôn, để tiếp tục dây dưa nguyên chủ.
Bằng không ngay cả tiệc đính hôn bọn họ cũng chưa từng làm, Trình Minh Nghiên trực tiếp tìm nhà tiếp theo là được, vì sao cứ một hai phải lăn lộn từ hôn làm gì?
Dù sao hắn cũng không thể hiểu được mạch não của Trình Minh Nghiên .
“Hôn ước của hai người, là do ông cụ Cố chính miệng nói ra!” Cha Trình lên tiếng.
Cố Quân Thiên nói: “Người khác nói một câu là xem như đính hôn rồi? Vậy tôi bảo Trình Minh Nghiên và Vu Lợi đính hôn, có phải bọn họ đã đính hôn rồi hay không? Các người muốn từ hôn thì đi tìm Vu Lợi đi.”
Cha Trình giận dữ quát lên: “Cậu đây là đang lẫn lộn khái niệm!”
Trình Minh Nghiên cũng nói: “Cố Quân Thiên, anh là cái đồ vong ân phụ nghĩa! Thất tín bội nghĩa!”
Cố Quân Thiên cười: “Trình Minh Nghiên, tôi còn muốn nói cậu không từ thủ đoạn, tâm tư thâm trầm, âm hiểm xảo trá.”
Đăng bởi | ĐồngĐạoNhân |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |