Chương 10
Giới thiệu công năng: Bạn là người chế tạo giấc mộng, chỉ định một người bạn để làm một màn chơi khăm vô hại nhé!
[Phần thưởng đã đặt vào ba lô của máy mô phỏng]
Khúc Độ Biên: “...”
Hắn lập tức ngã lăn ra giường, hai mắt vô thần.
Thật là một thứ vô dụng.
Một lúc sau, Khúc Độ Biên lật người dậy, bắt đầu suy nghĩ - trong hoàng thành này, người có quyền thế nhất chính là ông cha hờ kia của hắn, nếu có thể thu hút sự chú ý của người cha hờ này, cuộc sống của hắn sẽ tốt lên liền à.
Hay là để người cha hờ này gặp hắn trong mộng nhỉ, khơi gợi chút tình phụ tử rẻ mạt kia?
Không được, không được!
Lỡ như không khơi gợi được tình phụ tử mà lại khiến ông cha nhặt được kia cảm thấy hắn là yêu nghiệt, rồi giết hắn luôn thì biết làm sao bây giờ?
Chợt, ánh mắt Khúc Độ Biên sáng lên, chạy nhanh ra ngoài, hét lên với Diệp Tiểu Viễn đang quét tuyết trong sân: “Diệp Bạn Bạn! Ta có chuyện cần hỏi ngươi!”
“Đến đây!”
Diệp Tiểu Viễn bảo Ôn Tiểu Xuân tiếp tục quét tuyết, rồi hà hơi vào tay, đi vào trong nhà: “Điện hạ có gì cần dặn dò?”
Khúc Độ Biên: “Diệp Bạn Bạn, quan hệ của mẫu phi và… Phụ hoàng của ta không tốt đúng không? Nếu không thì tại sao phụ hoàng lại chưa từng đến đây thăm ta?”
Trong ký ức của cơ thể này, Diệp Bạn Bạn chỉ nói với hắn rằng mẫu phi là một người rất dịu dàng, nhưng lại không hề nhắc gì đến những chuyện khác. Hắn phải làm rõ là vì sao nguyên chủ lại không được sủng ái mà bị ném đến cái nơi chim không thèm ỉa này mới được.
Theo bản năng, Diệp Tiểu Viễn muốn giấu diếm chuyện này đi.
Khúc Độ Biên kéo tay áo hắn ta: “Diệp Bạn Bạn đừng lừa ta, ta muốn biết sự thật.”
Mỗi khi Khúc Độ Biên làm nũng thế này, Diệp Tiểu Viễn lại bó tay chịu trói.
Hắn ta thở dài, tiểu điện hạ bị bệnh một hồi, vậy mà lại hoạt bát hơn trước kia nhiều.
Nguyên nhân mà tiểu điện hạ bị ném vào Điện Cư An này thực ra cũng không phải là bí mật gì, rất nhiều người trong cung đều biết cả.
Hắn ta nghĩ nghĩmột lúc, quyết định sẽ đem bí mật này chuyển thành một câu chuyện mơ hồ để kể cho đứa nhỏ nghe.
*
Điện Tử Thần.
Sùng Chiêu Đế lên ngôi ởi tuổi hai mươi hai, đến nay đã tại vị được tám năm, dưới gối có bảy hoàng tử và một công chúa.
Tướng mạo nổi bật của hoàng tộc họ Khúc nhất mạch tương thừa (di truyền xuống dưới), Sùng Chiêu Đế tuy đã con cái thành đàn nhưng vẫn giữ được dáng người như cũ, ngũ quan anh tuấn.
Hoàng đế đang độ tuổi sung mãn, sau khi dọn dẹp mớ hỗn độn do tiên đế để lại, y mới từng bước từng bước tăng cường sự khống chế đối với triều đình.
Sau khi xử lý xong một xấp tấu chương, y đặt bút xuống, đưa tay ra để vận động cổ tay.
Tổng quản thái giám Dư công công lập tức dâng một chén trà lạnh. Đương kim hoàng thượng không thích uống trà nóng, mặc dù bây giờ đang là mùa đông thì cũng phải uống trà lạnh.
Hai năm trước, có một tiểu thái giám mới đến không hiểu quy củ mà dâng trà nóng, cùng ngày hôm đó đã bị phạt đến kho nô tài để phân phối lại, sợ là sẽ không có được kết cục tốt.
“Bệ hạ, Quý phi nương nương sai người đưa bánh phù dung đến, hiện đang để ở thiên điện.”
Sùng Chiêu Đế nhấp một ngụm trà: “Trẫm không đói.”
Y uống nửa chén trà nhỏ, đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong mắt có ý cười: “Tuyết lành báo hiệu một năm mùa màng bội thu, năm sau bá tánh sẽ có một mùa thu hoạch tốt đây.”
Dư công công: “Đúng vậy, tất cả đều nhờ vào công lao chăm lo việc nước của Thánh thượng.”
Không khí lạnh từ bên ngoài ùa vào, xua tan đi chút oi bức trong phòng, Sùng Chiêu Đế thở nhẹ một hơi, cảm thấy đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều: “Trời cũng lạnh hơn rồi, phần than của các cung có thể tăng thêm một chút.”
“Bệ hạ nhân từ, nô tài lập tức đi làm ngay!”
Khi ông ấy cúi đầu chuẩn bị lui ra ngoài, thì nghe thấy một giọng nói có chút chần chờ: “... Từ từ.”
Dư công công đứng yên chờ y ra lệnh.
Sùng Chiêu Đế đứng ở phía trước cửa sổ, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bệ cửa sổ, trầm mặc vài giây: “Cung của đứa trẻ kia, cũng đưa thêm một ít đi. Đừng nói là trẫm ra lệnh.”
Trong lòng Dư công công vô cùng kinh ngạc, ông ấy thử nói: “Có cần nô tài đi xem thử không ạ?”
Sùng Chiêu Đế lắc đầu.
Chỉ còn lại một tiếng thở dài khẽ đến mức không thể nghe thấy: “Sắp ba năm rồi...”
Dư công công lui xuống, xoay người nhẹ nhàng khép cửa điện, gọi đồ đệ của mình đi vào trong hầu hạ, sau đó đứng trước cửa điện, nhìn bậc thang cao cao, chợt có chút cảm khái.
Đăng bởi | likkun |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |