Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 986 chữ

Chương 9

Đứa nhỏ đang ngủ trên giường chợt trở mình.

Nói thật, Khúc Độ Biên còn phải cảm ơn cái người định dùng thuốc hại hắn nữa kìa, không chỉ mang đến cho hắn thêm một loại bệnh tật để viết bài thể ngộ, mà còn cung cấp một công cụ để làm tăng thiện cảm nữa chứ.

Thế là, một ngày nữa lại đã trôi qua.

Lúc đồng hồ đếm ngược đến khi thọ mệnh chỉ còn lại là một ngày, Khúc Độ Biên mới được phép đi xuống đất.

Hai thang thuốc còn lại hắn dĩ nhiên không thể uống, nên hắn đã nhờ Diệp Tiểu Viễn đun số thuốc đó cho Ôn Tiểu Xuân uống.

Dưới tác dụng của ba thang thuốc, Ôn Tiểu Xuân rõ ràng là đã khá hơn nhiều, cũng coi như đã vượt qua được một kiếp, lâu nay sức khỏe của nó cũng rất tốt, bây giờ là đã có thể làm việc được rồi.

Khúc Độ Biên hớn hở gọi nó đến dạy Thái Cực quyền cho mình, hai người liền đứng song song mà bày ra tư thế ở bên trong tẩm điện.

"Bắt đầu đi."

Ôn Tiểu Xuân đồng ý, tự mình đánh qua một lượt trước. Tư thế cực kỳ tiêu chuẩn, nền tảng cũng rất vững vàng.

Diệp Tiểu Viễn đúng là ngôi sao may mắn của hắn.

Khúc Độ Biên cảm thán một câu, rồi lại nghiêm túc tập theo.

Tuy rằng hiện tại cơ thể của hắn khá yếu ớt, nhưng năng khiếu khiêu vũ ở đời trước vẫn còn đấy, rất nhanh hắn đã đánh được ra hình ra dáng rồi - hai lần đầu thật sự chưa chuẩn, đến lần thứ ba, hắn mới nghe thấy máy mô phỏng kêu một tiếng.

[Mỗi ngày luyện võ điểm danh thành công, thọ mệnh +1]

[Tuổi thọ còn lại: 2 ngày]

Khúc Độ Biên nhẹ nhàng thở ra, trong tiếng khen ngợi của Diệp Bạn Bạn và Ôn Tiểu Xuân, hắn ngồi phịch xuống đất, mệt đến nổi mồ hôi nhễ nhại.

Cuối cùng cũng điểm danh thành công, nếu không ngày mai hắn sẽ trở thành một xác luôn mất.

Diệp Tiểu Viễn cầm khăn lau mặt cho hắn, nhìn khuôn mặt nhỏ của tiểu điện hạ cuối cùng đã có chút hồng hào, mới nghĩ thầm là luyện võ cũng tốt.

"Điện hạ đói rồi phải không, thức ăn vẫn còn nóng đấy."

Khúc Độ Biên gật đầu, vẫy tay gọi tiểu thái giám đang yên tĩnh đứng phía sau: “Tiểu Xuân, ngươi cũng lại đây."

Ôn Tiểu Xuân ngạc nhiên, nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của tiểu điện hạ mà vô thức nở nụ cười, thấp giọng đáp lại. Diệp Tiểu Viễn miễn cưỡng chấp nhận cái người mới tới này, cũng chia một phần cơm cho nó, nhưng phải đợi sau khi phục vụ tiểu điện hạ xong thì họ mới được ra ngoài ăn.

Trong bữa ăn, Khúc Độ Biên hỏi: "Dược liệu đã dùng hết rồi phải không?"

“Vâng, đã sắc cho Tiểu Xuân thang thuốc cuối cùng rồi."

Khúc Độ Biên nghĩ ngợi: “Cứ tiếp tục đến Thái y viện lĩnh thuốc đi, lĩnh cho đến khi họ không cho nữa, nói rằng ta vẫn đang bệnh, bệnh nặng hơn rồi.”

“Phỉ phỉ phỉ, điện hạ còn lâu mới sinh bệnh. Hơn nữa... Sợ là bên Thái y viện sẽ không cho thêm đâu.”

Khúc Độ Biên: “Diệp Bạn Bạn cứ đi hỏi một chút, bọn họ không cho thì quay về, tích trữ thêm dược liệu là việc tốt mà.”

Trong lòng hắn nghĩ, nếu người muốn hại hắn vẫn chưa từ bỏ thì chắc chắn sẽ tiếp tục cho hắn thuốc, vậy thì số thuốc đó sẽ trở thành bằng chứng rồi.

Tình trạng hiện tại là không có ai đứng về phía hắn cả, việc duy nhất hắn có thể làm bây giờ là giữ bằng chứng trong tay, chờ đợi một thời cơ thích hợp để trả thù.

“Vâng.” Diệp Tiểu Viễn đồng ý.

Nửa tháng tiếp theo, mỗi ngày Diệp Tiểu Viễn đều đến lĩnh thuốc, thật không ngờ là Thái y viện cũng thật sự cho hắn ta. Tuy mỗi ngày chỉ một gói, nhưng như vậy cũng đủ để Diệp Tiểu Viễn có niềm vui bất ngờ rồi, cứ muốn đi nhận thuốc mãi như vậy thôi.

Hắn ta giống như hamster đang tích trữ thức ăn vậy, giấu những dược liệu xin được này vào trong tủ.

Khúc Độ Biên không quá bận tâm về chuyện này, hắn cố gắng làm quen với cách phát âm của tiếng phổ thông ở Đại Chu, cuối cùng cũng đã dung hợp hoàn toàn ký ức và bản năng cơ thể, trước khi nói nữacũng không cần phải suy nghĩ xem phát âm đúng hay chưa nữa.

Tạm coi là một người biết nói nhưng mù chữ của Đại Chu đi.

Ngoài ra, mỗi ngày mở mắt ra đều thấy dòng chữ [Tuổi thọ còn lại: 1 ngày], chẳng khác gì lửa xém chân mày cả, khiến hắn có được một tinh thần vô cùng tự giác luôn.

Kiên trì điểm danh mỗi ngày suốt nửa tháng, cơ thể dần có sức lực hơn, đồng thời, máy mô phỏng cuối cùng cũng bắt đầu lần quay thưởng đầu tiên!

[Đã luyện võ điểm danh đủ mười lăm ngày liên tục, bảng điểm danh điều chỉnh về không, có muốn rút thăm trúng thưởng không?]

Khúc Độ Biên trịnh trọng mà rửa tay thật sạch sẽ, dù không biết trong phần thưởng của lần rút thăm trúng thưởng này là gì, nhưng hắn vẫn thành tâm hy vọng đó là giá trị tuổi thọ.

Rút thăm trúng thưởng nào!

[Đang rút thăm trúng thưởng...]

[Chúc mừng! Bạn đã rút được phần thưởng là “Giấc mộng chơi khăm” x2!]

Bạn đang đọc Ta Thật Sự Không Phải Là Minh Quân! của Nguy Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi likkun
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.