Ánh sáng có thật là ánh sáng?
Sao đó việc gì nên xảy ra thì cũng nên đến, việc đám người biểu tình thất bại cũng đã là đều tất nhiên, một bộ máy chính phủ phát triển cho dù nó đang suy yếu thì cũng không phải một đám nhóc có thể lay chuyển.
qua bóng tối, nhưng không đủ để xua tan cảm giác lạnh lẽo đang bủa vây con hẻm nhỏ này. Bạch Mặc tiếp tục bước đi, ánh mắt trầm mặc như chìm vào những dòng suy nghĩ xa xôi, giọng hắn vẫn đều đều vang lên, pha chút chế giễu:
“Đám sinh viên kia nghĩ rằng biểu tình là sức mạnh sao? Một khi chạm vào lợi ích của chính quyền, mọi thứ đều vô nghĩa.”
Tiểu Thống Tử khẽ lượn lờ trước mặt hắn, phát ra ánh sáng yếu ớt, tò mò hỏi:
“Vậy chuyện sau đó thì sao? Chính quyền làm thế nào để dẹp yên tình hình?”
Bạch Mặc cười nhạt, dừng lại trước một bức tường loang lổ vết máu cũ, đưa tay vuốt nhẹ vết rêu phong:
“Sau khi ‘thiết quân luật’ được ban hành, tất cả đã được định đoạt. Xe tăng lăn bánh, trực thăng tuần tra trên bầu trời. Cảnh tượng như bước ra từ một cơn ác mộng. Nhưng những người cầm đầu cuộc biểu tình vẫn ngoan cố, nghĩ rằng họ có thể lay động cả một hệ thống chỉ bằng lý tưởng mỏng manh của mình.”
Đán người biểu tình dùng các vật dụng như gạch, gỗ, thùng rác, và xe đạp để tạo rào chắn.
Một số người cố gắng đàm phán hoặc thuyết phục binh lính quay đầu, nhưng không thành công.
Sao đó đám quân đội à không phải nói là tên chỉ huy tức giận, hắn đã ra lệnh tàn sát, không phải nói chơi đám quân nhân thật sự xã đạn và bom khói thật để giải tán người biểu tình.
Xe tăng lăn bánh qua khu vực, nghiền nát mọi thứ trên đường đi, bao gồm cả người.
Sao đó một khi tiếng súng vang lên cũng là hồi kết của cuộc nháo kịch này, bạch mặc cười nhạt chạm vào vết máu trên tường.
Một số tên lãnh đạo sinh viên thương lượng với quân đội để cho phép người biểu tình rút lui an toàn. Tuy nhiên, không phải tất cả đều thoát được.
Những người cố gắng chống cự hoặc chậm trễ đều bị bắt hoặc bắn chết.
Sao đó cuộc nháo kịch này cũng kết thúc, đám người chính phủ không nói rõ chỉ những người từng tham gia mới biết con số thật, tuy ta không tham gia những cũng biết đại khái, tầm một ngàn đán một vạn người chết, tất nhiên con số này không hoàn toàn chính xác.
Vậy tại sao đám người tàn dư không tung tin , làm lớn chuyện này sao , nếu làm lớn chuyện này đám người kia chắc chắn không dễ chịu gì.
Bạch mặc bóp bóp vết máu trên tay trả lời, ngươi đánh giá thấp một bộ máy chính phủ có thể làm gì rồi.
Đám người đó sử dụng tất cả các biện pháp kiểm duyệt chặt chẽ. Mọi hình ảnh, video, và thông tin liên quan đến sự kiện Thiên Môn an đều bị cấm lan truyền trong nước.
Truyền thông quốc tế bị trục xuất hoặc hạn chế hoạt động.
Thẩm chí lời kể bị bóp méo:Chính quyền mô tả sự kiện này là "một cuộc bạo loạn phản cách mạng," và nhấn mạnh rằng việc đàn áp là cần thiết để bảo vệ ổn định quốc gia.
Hệ Thống lượn lờ, ánh sáng nhấp nháy như muốn phản đối:
"Cho dù như vậy, tất cả mọi người đều không ai nhìn ra sao? Ngươi nghĩ thế nào về thứ mà bọn họ gọi là công lý?"
Bạch Mặc dừng chân, đôi mắt lạnh lẽo như ánh lên chút khinh thường, giọng nói chậm rãi nhưng lại mang theo sức nặng:
"Thì đã sao? Biết thì sao? Hiểu rồi thì sao? Ngươi nghĩ một người dân thường, không quyền, không thế, không tiếng nói có thể làm được gì? Công lý sao? Sự thật sao? Tất cả những thứ đó chỉ tồn tại trong tay kẻ mạnh."
Hắn khẽ đưa tay vuốt vết máu khô trên tường, một cái nhếch mép nửa như giễu cợt, nửa như bất đắc dĩ:
"Ngươi đăng bài lên mạng? Ngươi nghĩ rằng vài dòng chữ của ngươi có thể chọc thủng được bức màn sắt ư? Đừng ngây thơ. Bài viết đó sẽ bay màu trước khi ai kịp đọc, đọc được thì đã sao người ta chỉ nghĩ ngươi là tên điên, phản động..., còn ngươi thì sao? Cảnh sát sẽ gõ cửa nhà ngươi, hỏi han ngươi vài câu, có khi còn chẳng ai thấy ngươi bước ra lần nữa."
Và ngươi có thể làm gì nào, tất nhiên rồi nằm yên chịu trận thôi, ở cái xã hội quyền lực lên cao , không phải ai cũng 1 địch trăm, thì quyền lực vẫn là tuyệt đối, công lý và sự thật chỉ dành cho kẻ mạnh, bạch mặc cười lúc này nhếc môi " trên vị diện này, ngoại trừ bạo lực và nắm đấm , mà phải dùng đại nghĩa để che lấp, dùng dân tâm để đều hòa " đây là chân lý.
Hệ Thống bừng sáng, giọng nó toát lên sự bất mãn khó giấu:
"Không đúng là một sinh vật có ý thức ta không nghĩ con người lại ngu ngốc như vậy, tại sao chúng không nhìn qua được? Tại sao chúng lại tin chính phủ một cánh vô tội dạ như vậy?"
Bạch Mặc dừng lại, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói trầm thấp vang lên trong con hẻm tối tăm:
"Để ta nói cho ngươi nghe, bất luận bộ máy chính phủ nào ở vị diện này đều giống nhau. Từ lúc ngươi sinh ra, ngươi đã được lập trình. Ngươi nghĩ những thứ như tình thân, tình bạn, tình yêu là tự nhiên sao? Không, chúng là sản phẩm được nhào nặn và bơm vào đầu ngươi từng chút một."
Hắn ngừng lại, nhìn vào ánh sáng lập lòe của Tiểu Thống Tử, nhếch môi đầy mỉa mai:
"Ban đầu, ngươi được dạy phải biết ơn gia đình, xã hội, biết yêu quý đồng loại. Những giá trị quan như 'tình thân là quan trọng nhất,' 'bạn bè là chỗ dựa,' hay 'yêu thương là chân lý,' được đưa vào thông qua giáo dục, qua lời dạy của cha mẹ, thậm chí là qua từng câu chuyện cổ tích. Ngươi không nhận ra sao? Tất cả chỉ là bước đầu của quá trình lập trình."
Hắn cười nhạt, rồi tiếp tục bước đi, đôi giày da khẽ vang lên trên nền đất ẩm:
"Đến khi ngươi trưởng thành, những bộ phim, những cuốn sách, những bài hát ngợi ca tình yêu, lòng trung thành, và hy sinh sẽ tiếp tục đắp lên đầu ngươi thêm một lớp xiềng xích. Ngươi bắt đầu tin rằng những cảm xúc đó là thiêng liêng, rằng sống mà không có chúng là vô nghĩa."
Giọng hắn thấp xuống, như một cơn gió lạnh lẽo len lỏi qua:
"Cuối cùng, ngươi tự buộc vào cổ mình một cái xích bằng vàng, ngươi tự hào về nó, nghĩ rằng đó là vinh quang, là lẽ phải. Ngươi đâu nhận ra rằng tất cả chỉ là công cụ để kiểm soát, ổn định. Một xã hội được tạo nên bởi những con người tự xiềng xích bản thân, ngươi nghĩ bộ máy cầm quyền có cần phải ra tay mạnh mẽ không? Chỉ cần ngươi tin vào những thứ đó, ngươi sẽ tự giam mình trong một nhà tù vô hình suốt cả cuộc đời."
giọng Hệ thống lên đầy bất mãn:
"Nhưng chẳng lẽ không ai nhận ra sao?
Bạch Mặc khẽ cười, nụ cười lạnh lùng mang theo sự khinh thường rõ rệt:
"Nhận ra thì sao? Ngươi có thể làm gì? Một khi ngươi đứng lên phản kháng, toàn bộ xã hội sẽ quay lưng lại với ngươi. Gia đình ngươi sẽ coi ngươi là kẻ bất hiếu, bạn bè sẽ gọi ngươi là phản động, và hệ thống chính phủ sẽ ghi tên ngươi vào danh sách cần bị xóa sổ. Một mình ngươi chống lại cả một cỗ máy khổng lồ, ngươi nghĩ ngươi có cơ hội nào sao?"
Bạch Mặc cười nhạt, ánh mắt đầy giễu cợt, nhưng ẩn chứa một nỗi lạnh lùng không nói thành lời:
"Và ngươi biết điều gì thú vị không? Có rất nhiều người nhận ra sự thật. Thậm chí, họ biết còn nhiều hơn cả ta. Nhưng liệu họ làm gì được? Không gì cả. Họ cúi đầu và chọn im lặng. Ngươi có biết vì sao không? Bởi vì họ có gia đình, có vợ con, có những sợi dây tình cảm đã trói chặt họ lại."
Hắn dừng lại, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía xa xăm, như nhìn thấu cả thế giới:
"Một khi ngươi cảm nhận được tình yêu, tình thương, gia đình... Ngươi nhận ra rằng, hiểu biết nhiều chẳng có nghĩa lý gì cả. Ngươi không thể bước qua cái lồng giam mang tên 'trách nhiệm.' Chính gia đình trở thành cái xích vàng đẹp đẽ giam cầm ngươi. Ngươi không dám phá vỡ nó, bởi vì sự tự do đồng nghĩa với việc đánh đổi tất cả những cảm xúc ấm áp mà ngươi trân trọng."
Truyện Ta thật sự là ác nhân? tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | tothan |
Thời gian |