Khó khăn 2
Khi Tống Vân quay lại, Trương Minh cầm số tiền còn lại, ngoan ngoãn đến cửa hàng trang bị bình thường mua cho Tống Vân một bộ trang bị bạc, kèm theo một thanh đao cấp vàng. Đồ do hệ thống bán lúc nào cũng đắt hơn đồ của người chơi, tổng cộng lại cậu đã tiêu thêm 18 kim tệ.
Số tiền còn lại, Trương Minh mua 50 kim tệ ma tinh thạch và một ít nguyên liệu phụ trợ, rồi vội vàng quay về.
Vừa bước ra khỏi trận pháp truyền tống, đã nghe tiếng chửi bới ầm ĩ.
“Tên lừa đảo Dữ Thiên Tranh Phong kia, ra đây cho ta! Khốn nạn, dám lừa ông đây!”
“Thằng nhóc đó, đừng để tao gặp được, thấy lần nào tao giết lần đó!”
Không ít người đang tức giận đi về phía trận pháp truyền tống rồi rời khỏi.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, Trương Minh nhanh chóng chạy đến điểm hồi sinh đứng sẵn, đây là nơi cùng với trận pháp truyền tống không thể bị tấn công, cậu không muốn bị đám người giận dữ giết chết.
Trương Minh cố gắng cất cao giọng, hét lớn: “Ta chính là Dữ Thiên Tranh Phong, mọi người có gì cần nói thì cứ nói!”
Gọi liền mấy tiếng, mọi người mới nghe thấy, rồi ùn ùn xông đến, ép Trương Minh vào giữa. May mà dù là đao hay nắm đấm đều không gây tổn thương cho cậu, chỉ có nước bọt họ phun ra là ghê tởm chút thôi. Tống Vân đứng sau lưng cậu, anh ta cũng không thể tấn công người chơi, chỉ có thể đi lên che chắn.
Trương Minh cười khổ: “Mọi người có gì cứ nói thẳng, làm thế này không giải quyết được vấn đề đâu.”
Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Vậy thì ta sẽ nói cho ngươi rõ ràng! Ngươi còn nhớ ta không?”
Đám đông dạt ra, Trương Minh nhìn theo tiếng nói, người đang nói không ai khác chính là phó giáo chủ Vạn Lý Hiệp của giáo phái Săn Ưng. Tuy nhiên, giáo phái Săn Ưng đã tan rã sau khi giáo chủ biến mất, giờ đây trên người hắn ta không còn dấu hiệu của bang phái nào nữa.
Vạn Lý Hiệp nhìn Trương Minh lạnh lùng nói: “Ngươi chẳng phải là bạn của tên Pháp Thần đó sao? Ngươi phát thông báo gọi chúng ta đến đây, chẳng phải để đánh lạc hướng chúng ta, nhằm giúp Pháp Thần trốn thoát an toàn à? Đáng tiếc, ta vẫn luôn nhớ cái tên của ngươi!”
Trương Minh bất lực lắc đầu: “Vạn Lý Hiệp, ngươi nhầm rồi, ta không phải bạn của tên tội phạm truy nã đó. Lần trước, ta chỉ tình cờ nhận cùng nhiệm vụ với hắn thôi. Nếu ta thực sự là đồng bọn của hắn, nếu ta lừa mọi người, thì tại sao ta còn quay lại đây chứ?”
Vạn Lý Hiệp hừ lạnh một tiếng: “Ngươi quay lại vì không ngờ rằng chúng ta sẽ tới!”
Trương Minh nhìn phía sau hắn, thấy tên hòa thượng, cung thủ rừng rậm cũng ở đó, cùng với vài chục người khác có vẻ là thành viên cũ của giáo phái Săn Ưng.
Cậu cố hết sức giải thích nhưng Vạn Lý Hiệp vẫn không hề lay chuyển, chỉ lạnh lùng nói: “Nếu ngươi là đàn ông, ra đây đấu tay đôi với ta!”
À, đấu tay đôi? Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi? Nhưng tại sao ta phải gánh tội thay cho Pháp Thần cơ chứ?
Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên cao lớn bước ra. Ông ta có dáng vẻ uy nghiêm, khí chất điềm tĩnh, nổi bật hẳn trong đám đông người chơi. Ông ta cố tình để lộ cấp độ của mình: Cấp 47.
Người chơi game giờ đây thuộc nhiều độ tuổi khác nhau, một người ngoài bốn mươi tuổi chơi game không có gì lạ, nhưng một người trung niên đạt đến cấp độ này thì thực sự không nhiều.
Người đàn ông trung niên cất giọng vang dội: “Mọi người bình tĩnh lại, nghe ta nói!”
Người lớn tuổi có khác, ông ta dễ dàng trấn áp được bầu không khí, đám người trẻ tuổi mười mấy, hai mươi lập tức im lặng. Trương Minh thì không bị ảnh hưởng mấy, dù sao cậu cũng đã 45 tuổi, nghĩ lại khi cậu bắt đầu chơi game, ông ta có lẽ vẫn chỉ là một học sinh trung học, cậu không khỏi mỉm cười.
Người đàn ông trung niên thấy Trương Minh cười thì có hơi bối rối, nhưng không để tâm lắm, tiếp tục nói lớn: “Tại hạ là Phong Vân Thiên Hạ, đoàn trưởng của đoàn lính đánh thuê Phong Vân Thiên Hạ! Chắc nhiều người đã từng nghe qua tên ta!”
Tuy nhiên, phản ứng của những người chơi xung quanh dường như không mấy sôi nổi, chỉ có hơn trăm thành viên của đoàn lính đánh thuê của ông ta đồng thanh hô to: “Hô!”
Phong Vân Thiên Hạ tiếp tục: “Anh bạn này, Dữ Thiên Tranh Phong, ngươi đã phát thông báo rằng Pháp Thần có thể sẽ đến đây, đúng không?”
Không thích cái cách nói chậm rãi của ông ta, nhưng cậu vẫn nhịn, gật đầu: “Đúng.”
“Vậy,” Phong Vân Thiên Hạ hỏi: “Dựa vào điều gì mà ngươi đưa ra lời nói này?”
Trương Minh đáp: “Dựa vào tuyến đường hành động của Pháp Thần. Hắn chưa bao giờ bỏ qua một ngôi làng nào, toàn là giết từng làng một.”
Phong Vân Thiên Hạ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Bằng chứng như vậy, thực sự không đủ thuyết phục, ngươi không còn chứng cứ nào khác sao?”
Trương Minh thở dài: “Không còn gì nữa. Nhưng điều này rất rõ ràng, nếu mọi người không tin, ta chỉ có thể nhờ mọi người chờ đợi. Từ thôn Thải Ngọc vừa bị phá hủy đến đây, Phượng Hoàng không cần tới ba tiếng đồng hồ, giờ có lẽ chỉ còn chưa đến hai giờ. Đến lúc đó, mọi người sẽ tự biết thật giả.”
Phong Vân Thiên Hạ suy nghĩ thêm một chút, rồi quay sang hỏi Vạn Lý Hiệp: “Ngươi nói rằng Dữ Thiên Tranh Phong là bạn của Pháp Thần, chuyện là thế nào?”
Vạn Lý Hiệp kể lại việc Trương Minh đã từng đến giáo phái Săn Ưng tìm Pháp Thần, cũng như chuyện khi Pháp Thần bị bao vây, cậu và hai người khác đã cùng lao vào vòng vây. Tất nhiên, cậu cũng lên tiếng bào chữa cho mình.
Cuối cùng, Phong Vân Thiên Hạ đề xuất rằng hiện giờ chỉ có thể chờ xem lời Trương Minh nói có được chứng thực hay không. Nếu Pháp Thần không xuất hiện tại thôn Thất Lạc hoặc thôn Lạc Nhật, điều đó sẽ chứng minh cậu là đồng bọn của hắn ta. Và từ nay về sau, các anh hùng trong thiên hạ sẽ cùng nhau giết cậu về cấp 0.
Lúc này, lòng Trương Minh thắt lại. Vừa nãy cậu còn mong Pháp Thần đừng đến thôn Thất Lạc, giờ lại phải cầu cho hắn xuất hiện. Nếu hắn bất ngờ thay đổi lộ trình và tấn công nơi khác, cậu coi như chết chắc.
Tống Vân vẫn lặng lẽ đi theo sau Trương Minh mà không nói gì, bỗng nhiên cậu cảm thấy lo lắng. Nếu người chơi thực sự tấn công, anh ấy chắc chắn sẽ bảo vệ cậu, và cậu không muốn lại hại chết thêm một người nữa, còn cả vệ binh của thôn nữa.
Trương Minh bảo Tống Vân và vệ binh ở lại trong điểm hồi sinh, rồi bắt đầu thu mua đá từ người chơi.
Bây giờ, mọi người đã đạt được đồng thuận, miễn là Trương Minh không rời khỏi thôn thì họ không làm gì cả. Vạn Lý Hiệp và đám người của hắn cũng chỉ lườm cậu đầy hằn học mà không ra tay.
Trương Minh nhanh chóng bắt đầu thử xây trụ ma pháp, nhưng cứ ba phút lại có một người chơi của giáo phái Săn Ưng đến đập vào cậu một cái, khiến cậu luôn ở trạng thái chiến đấu, không thể đăng xuất được, thật phiền phức.
Bạch Vũ không biết đi đâu rồi, còn huynh đệ Thiên Địa thì lẩn trong đám đông, giả vờ như không quen biết cậu, thật bực mình. Những người chơi vốn dĩ ở trong thôn cũng chẳng ai lên tiếng giúp đỡ, chỉ lén lút kể chuyện của cậu cho người ngoài nghe. Tuy nhiên, trong tình cảnh này, người dám nhận Trương Minh là bạn, ngoài những người anh em tốt nhất, có lẽ chỉ có kẻ ngốc mới dám làm điều đó.
Bị quấy rối liên tục như vậy, Trương Minh hoàn toàn không thể sử dụng dùng tâm hợp kỹ, trụ ma pháp cứ thất bại hết lần này đến lần khác. Sau hai giờ đồng hồ, cậu đã tiêu tốn hết 30 kim tệ ma tinh thạch, mới chỉ thành công xây dựng được một Trụ ma pháp hư hại.
Trụ ma pháp mà sư phụ thạch xây dựng có phạm vi tấn công 20 trượng, sử dụng xen kẽ ma pháp hệ lôi và hệ hỏa, với thời gian giãn cách 2 giây, sát thương 1000. Chỉ cần ở trong phạm vi này, cậu không sợ Pháp Thần. Tuy nhiên, do thôn đã mở rộng, nhiều ngôi nhà dân cư nằm ngoài phạm vi của trụ ma pháp, hơn nữa, phạm vi phép thuật của Pháp Thần cũng đạt đến hơn mười trượng. Hắn hoàn toàn có thể tấn công từ ngoài phạm vi, với tốc độ thi triển ma pháp cực chậm của trụ, nó không thể chặn được phép thuật của hắn.
Trụ ma pháp của Trương Minh, nhằm đối phó với đặc điểm hệ hỏa của Pháp Thần nên sử dụng ma pháp hệ thủy và hệ thổ. Phạm vi tấn công 7 trượng, giãn cách 4 giây, sát thương 400. Thật sự quá yếu.
30 kim tệ không phải là vô ích, nhờ sử dụng những nguyên liệu cao cấp như ma tinh thạch, kỹ thuật xây dựng của cậu đã lên đến trung cấp bậc 2. Tuy nhiên, cậu không còn tâm trạng để xây thêm trụ ma pháp nữa.
Sau khi ăn chút gì đó để giảm bớt mức độ đói, Trương Minh lấy giường gấp ra ngủ ngay trước mặt hàng ngàn người chơi, không còn cách nào khác, họ không để cậu về nhà, nên cậu đành vào không gian nghỉ ngơi để nghĩ cách.
Vừa chợp mắt chưa được bao lâu, đã bị người ta mạnh mẽ đánh thức. Trước mắt Trương Minh toàn là những gương mặt không mấy thiện cảm. Phong Vân Thiên Hạ nghiêm mặt nói: “Dữ Thiên Tranh Phong, đã gần hai tiếng rưỡi rồi, Pháp Thần vẫn chưa đến. Người của chúng ta đã phái trinh sát ra tận trăm dặm vẫn không thấy bóng dáng Phượng Hoàng đâu. Ngươi nói sao đây!”
Trương Minh thầm kêu khổ, nghĩ một lúc rồi đáp: “Tên tội phạm truy nã này, mỗi khi đến một nơi đều mua rất nhiều thuốc, chắc chắn là để luyện cấp. Hắn không thể cứ giữ nguyên cấp độ mà chờ người khác đến giết hắn được. Các ngươi cũng biết hắn có thể chứa hơn nghìn bó thuốc, mà dùng hết số đó có lẽ cần...”
Vạn Lý Hiệp hừ lạnh: “Ý ngươi là muốn chúng ta ở đây chờ mấy ngày nữa sao?”
Đau đầu thật, Pháp Thần, ngươi đúng là chẳng nể mặt ta chút nào.
...........
Truyện Tái Sinh Dũng Sĩ (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | kemxoi01 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |