Khó khăn
Kỵ sĩ không thèm để ý đến cậu, nhưng chiến sĩ thì hô lên một tiếng kinh ngạc: “Ôi trời, thì ra là chuẩn tước đại nhân! Thất lễ rồi, đừng gọi tôi là đại nhân, tôi vẫn chưa có tước vị đâu.”
Kỵ sĩ ngạc nhiên liếc nhìn Trương Minh một cái, thái độ có chút thay đổi. Kỵ sĩ thường là xuất thân quý tộc, chỉ có quý tộc mới đủ khả năng nuôi ngựa và trang bị cho kỵ sĩ. Người này tuy không đeo huy hiệu tước vị, nhưng có lẽ cha ông cũng là quý tộc, nên mới kiêu ngạo như vậy.
Chiến sĩ nói: “Tên tội phạm truy nã đã phá hoại thôn Phiêu Linh...”
Trương Minh ngắt lời hắn: “Có bản đồ không?”
Chiến sĩ lấy ra một tấm bản đồ khu vực thành Tịch Dương, Trương Minh nhìn qua một chút, những thôn làng mà hắn nói bị tấn công tuy không nằm thành một đường thẳng, nhưng đều là các làng liền kề nhau. Xem ra Pháp Thần đang tiến hành tấn công từng làng một.
Liền với thôn Thải Ngọc chính là thôn Lạc Nhật, nơi Hổ Vương sinh ra và thôn Thất Lạc của Trương Minh. Trương Minh thấy tim mình đập mạnh: “Hai vị, mục tiêu tiếp theo của Pháp Thần nhất định là thôn Lạc Nhật và thôn Thất Lạc. Với tốc độ của Phượng Hoàng, chỉ trong vài giờ là hắn sẽ đến nơi. ta nghĩ các ngươi nên chia nhau đến hai ngôi làng đó để bảo vệ thì hơn!”
Hai người cùng lắc đầu: “Không được, chương trình thiết lập là khi nhận lệnh từ thành chủ, chúng ta chỉ có thể lập tức đến nơi có báo động, không thể ở yên một chỗ.”
Ai nấy cùng ngất xỉu, đúng là cứng nhắc đến chết mà.
Mặc kệ bọn họ, Hổ Vương cũng có chút lo lắng, liền cùng Trương Minh, Ngã Bất Lưu Hành và Chuyên Môn Phóng Phong vội vã trở về thôn Lạc Nhật thu dọn đồ đạc quý giá trong nhà.
Bạch Vũ và anh em Thiên Địa đều là những người không có nhà cố định, nên cũng không gấp gáp, họ đi cùng Trương Minh đến thôn Thất Lạc để chuẩn bị.
Thấy Lanks đang gầm lên giận dữ, cậu liền đến chào hỏi hắn: “Lanks, ngôi làng này đã bị phá hủy rồi, hay là đến thôn Thất Lạc của bọn này đi, ta là lãnh chúa của nơi đó và muốn kết giao với ngươi.”
Lanks nhìn Trương Minh một cái rồi hét lên giận dữ: “Ta không đi! Ta muốn đuổi giết tên tội phạm đáng ghét đó!”
Trương Minh chậm rãi nói: “Nếu ngươi thực sự muốn như vậy, thì càng nên đến chỗ chúng ta. Mục tiêu tiếp theo của Pháp Thần có thể chính là thôn Thất Lạc!”
Trương Minh không phải muốn để Lanks đến thôn Thất Lạc để chịu chết, nhưng cậu thừa nhận mình đang rất ích kỷ, hy vọng có thêm nhiều người tập trung tại thôn Thất Lạc để bảo vệ ngôi làng của mình. Dù thế nào đi nữa, cậu cũng không thể để ngôi làng của mình biến thành đống hoang tàn như cảnh tượng trước mắt. Đó là tâm huyết của cậu mà!
Lanks nhìn Trương Minh một lúc lâu rồi tin lời cậu nói, mọi người vội vàng quay về thôn Thất Lạc.
Về đến thôn, Trương Minh lập tức chạy đến đài truyền âm, gửi tin nhắn cho thành chủ, giải thích suy đoán của mình, hy vọng ông có thể ra lệnh tập trung bảo vệ thôn Lạc Nhật và thôn Thất Lạc. Thành chủ trả lời: “Việc này ta đã giao cho người dưới quyền xử lý, hãy liên hệ với Chiến sĩ Hoàng Hôn 008 và Kỵ sĩ Hoàng Hôn 052.”
Trương Minh tìm hai tên ngốc này thì có ích gì. Cậu tiếp tục gửi tin giải thích, nhưng vẫn nhận được câu trả lời y hệt. Cậu không khỏi nghĩ, chẳng lẽ thành chủ đã dùng chức năng tự động trả lời rồi sao...
Có vẻ thành chủ quá bận, không thể trông cậy vào ông ấy lúc này. Trương Minh lại gửi tin nhắn cho thạch sư phụ: “Sư phụ, xin hỏi có thể giới thiệu cho con một thợ tu sửa trụ ma pháp khác được không?”
Sư phụ Thạch trả lời: “Hiện tại trong bốn thành gần đây, người có thể sửa trụ ma pháp ngoài ta thì chỉ còn con mà thôi!”
Trời ạ, bảo cậu, một người mới đạt trình độ kiến trúc trung cấp bậc 1 đi sửa trụ ma pháp, không biết sẽ phá hỏng bao nhiêu viên ma tinh thạch đây.
Lúc này, Bạch Vũ và những người khác đã tự tản đi, ở lại đây cũng không giúp được gì.
Trương Minh tung chiêu cuối cùng, dùng đài truyền tin gửi thông báo toàn thành: "Theo thông tin đáng tin cậy, mục tiêu tiếp theo của tên tội phạm truy nã Kỳ Ảo Pháp Thần sẽ là một trong hai thôn Lạc Nhật và thôn Thất Lạc."
Kệ đi, cho dù Pháp Thần không đến, cậu có bị người chơi mắng là kẻ lừa đảo, kẻ tung tin đồn nhảm thì cũng còn hơn là để ngôi làng của mình bị phá hủy, phải không? Hơn nữa, nếu Pháp Thần thấy thông báo này, hắn sẽ biết hai nời này đã có phòng bị, có thể sẽ thay đổi lộ trình chăng?
Chiêu này quả thực hiệu quả, chưa đầy mười phút, từ trận pháp truyền tống đã có gần trăm anh hùng hào kiệt từ khắp nơi xuất hiện, và người vẫn đang tiếp tục đến.
Thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng có nhiều người không có nghĩa là có thể đánh bại được Pháp Thần, cậu vẫn phải chuẩn bị thêm.
Trương Minh chạy đi tìm nhưng anh em du mục, vừa gặp đã hỏi ngay: "Bán được bao nhiêu rồi? Mau đưa hết cho ta!"
Trong khoảnh khắc đó, cậu nhìn thấy vài khuôn mặt trước mặt mình tái mét. Hảo cảm của mục dân đối với cậu đã tụt xuống tận đáy!
Mục dân đưa cho Trương Minh hơn 100 kim tệ, rồi bất ngờ nhảy lên ngựa và lao ra khỏi thôn. Trước mắt cậu giờ chỉ còn lại một mục dân là khuôn mặt chưa tái hẳn.
Trương Minh đứng ngây người nhìn họ. Cậu biết vì sao họ tức giận, vì liên tục lấy tiền bán ngựa từ họ nhưng lại tiêu hết vào việc riêng của mình, hoàn toàn không coi mình là tộc trưởng của họ, không gánh vác chút trách nhiệm nào. Nếu không phải vì mối quan hệ tốt trước đây, có lẽ họ đã rời bỏ cậu từ lâu rồi.
May mắn là còn lại một mục dân giúp cậu trông coi vài trăm con ngựa. Trương Minh hứa với anh ta rằng sẽ sớm quay lại tộc để làm tròn bổn phận của một tộc trưởng mới giữ được chân anh ta ở lại. Sau đó, cậu vội vàng chạy đi tìm thôn trưởng.
Tài chính của thôn đang tăng lên nhanh chóng nhờ lượng người chơi kéo đến, điều này khiến Trương Minh vô cùng phấn khởi, tạm quên mất việc mục dân đã rời đi. Cậu rút toàn bộ 301 kim tệ trong quỹ thôn ra.
Quay đầu lại, Trương Minh bắt gặp ánh mắt thất vọng của lão thôn trưởng. Lão thở dài: "Dữ Thiên Tranh Phong, trước đây ta nghĩ rằng giao thôn này cho ngươi sẽ khiến mọi người trở nên hạnh phúc. Bởi vì trước đây, ngươi là một người sẵn sàng hi sinh lợi ích của mình vì lợi ích của các cư dân. Ngươi từng vì A Bảo mà đeo bám Lang Vương, vì A Thủy mà bỏ lỡ thời gian luyện cấp của mình, ngươi cũng từng đến tận núi Lam Ngọc để tìm ma tinh thạch cho thôn. Nhưng giờ đây, ta chỉ thấy ngươi ngày ngày rút tiền của thôn bỏ vào túi mình. Ta đã nhìn lầm ngươi rồi!"
Trương Minh nghẹn lời: "Lão trưởng thôn, ta lấy tiền là vì thôn mà, ta..."
Lão trưởng thôn xua tay: "Ta già rồi, vốn dĩ đã nên nghỉ ngơi từ lâu. Vì muốn giúp ngươi xây dựng thôn mà ta mới cố gắng ở lại. Nhưng bây giờ ta biết điều đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Ta xin từ chức."
Mồ hôi lạnh túa ra khắp người Trương Minh, nhất thời không thể giải thích rõ ràng. Cậu chỉ có thể nhanh chóng mua lại ma tinh thạch và thuê lính đánh thuê để chứng minh bằng hành động.
Trương Minh níu lão trưởng thôn lại: "Ngươi muốn từ chức thì cũng không thể đi ngay bây giờ. Cho ta một ngày được không? Cho ta thời gian tìm người mới."
Lão trưởng thôn không nói gì nữa. Trương Minh ngày càng sốt ruột, không biết khi nào Pháp Thần sẽ đến. Không còn thời gian nữa, cậu phải hành động nhanh.
Trương Minh ngồi lên trận pháp truyền tống và đến thành Tịch Dương, đầu tiên chạy thẳng đến chợ đen dưới lòng đất.
Trong người cậu vừa khéo có 500 kim tệ, cậu vội vàng đi dạo quanh chợ nhân tài. Ngoài chàng trai trẻ tên Tống Vân, những người tìm việc từ cấp 60 trở lên đều có giá đắt đỏ đến mức không tưởng. Một chiến binh cấp 54 cũng đòi 400 kim tệ một lần, không mặc cả.
Dù biết rằng "của rẻ là của ôi", nhưng Tống Vân đã trở thành lựa chọn duy nhất của cậu. Trương Minh quyết định thuê anh ta.
Tống Vân nhận 300 kim tệ, cúi người sâu: "Cảm ơn, từ nay ngài chính là chủ nhân của tôi suốt đời. Xin đợi tôi một lát, tôi sẽ mang tiền đi nhờ thầy thuốc chữa bệnh cho mẹ."
Trương Minh đau lòng, lại thêm một câu chuyện cảm động nữa. Ông trời ơi, ngài đừng hành hạ tôi như thế này được không?
Trương Minh tranh thủ thời gian chạy đến chợ vật phẩm xem thử. Thị trường dưới lòng đất khác hẳn bên ngoài, hầu hết các vật phẩm ở đây chưa được giám định. Người ta đồn rằng một số món đồ trông như đã được giám định nhưng thực chất chỉ là trò lừa đảo, tất cả đều phụ thuộc vào vận may của người mua.
Thông thường, vật phẩm chưa giám định rơi ra từ quái vật còn có thể nhận biết được đó là đồ vàng, bạc hay cao cấp hơn. Nhưng ở đây, ngay cả cấp độ cũng không nhìn thấy được, tất cả đều được gói trong túi đen, chỉ ghi rõ loại vật phẩm.
Trương Minh biết rằng trò chơi này được thiết lập không để người chơi bị lừa mọi lúc. Trong những túi đen này nhất định sẽ có đồ giá trị. Theo như phần hướng dẫn của game, nhiều vật phẩm có thuộc tính đặc biệt chỉ có thể mua được ở chợ đen.
Đi một vòng quanh chợ, cậu tiêu sạch 100 kim tệ và nếm trải đủ sự cay đắng. Lúc đầu, Trương Minh khôn ngoan tìm mua đồ từ những người già, trẻ con, thiếu nữ và người tàn tật, nhưng cuối cùng toàn nhận được đồ gỗ, đá, và sắt, đúng là khóc không ra nước mắt.
Sau đó, Trương Minh tìm một kẻ trông có vẻ gian xảo nhất, quả nhiên hiệu quả. Trong túi có chứa một món đồ bạc có thuộc tính tốt, một chiếc mũ hiệp khách có bốn thuộc tính phụ trợ. Trên thị trường có thể bán được ba kim tệ.
Nhưng Trương Minh không ngờ đây chính là cái bẫy của hắn. Sau đó, cậu mua hơn hai mươi món đồ ở quầy của hắn, và tất cả đều là rác rưởi...
Phát điên mất, có vẻ hôm nay không phải là ngày tốt. Trương Minh thất vọng ôm ngực rời khỏi chợ đen.
..........
Đăng bởi | kemxoi01 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |