Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Song dương đối kiếm

Tiểu thuyết gốc · 2507 chữ

Một bãi loạn thạch, nhấp nhô lởm chởm, cách chân núi Xích Dương phong khoảng trăm dặm về phía bắc. Dưới ánh trăng, từng đợt sương khói lờ mờ bốc lên, khẽ cuộn trên những chỏm đá, đọng lại đốm trắng lung linh, lành lạnh như tuyết.

Xuyên qua khe hở giữa các khối đá, Hoàng Dương phong chưởng tọa chậm rãi bước đi theo những đường vòng lắt léo, dần tiến đến gần ngọn núi nằm ở vị trí trung tâm.

Núi cao trăm trượng, chu vi ngàn trượng, hình dáng trông giống một con hổ, đầu hơi cúi thấp quay về hướng tây nam. Toàn bộ kết cấu đều là một loại đá ngũ sắc, sờ vào có cảm giác tựa như ngọc.

Lão giả men theo chân núi vòng sang mặt đông bắc, tìm thấy một nơi vách đá có ba chữ “Hổ Di Sơn” thì đột nhiên quỳ xuống bái lạy.

“Tiểu đồ Giang Vi Phú, Hoàng Dương phong chưởng tọa đương nhiệm, xin cầu kiến ba vị sư thúc.”

Hóa ra, đây chính là nơi ba vị thái thượng trưởng lão đang bế quan.

Trong số Thất Dương tiền nhiệm, ba người này lần lượt là Lam Dương, Lục Dương, Thanh Dương, đứng hàng năm sáu bảy, xếp ngay phía dưới Tử Dương Lý Hóa Văn, còn một người ngao du bên ngoài thì đứng hàng thứ hai, là Xích Dương tiền nhiệm.

Không lâu sau, chợt có giọng nói từ bên trong truyền ra:

“Có chuyện gì mà ngươi lại đến quấy rầy chúng ta vậy?”

“Thưa ngũ sư thúc, hiện tại Thất Dương tông đang trong tình cảnh hỗn loạn, nguy cơ to lớn, rất có thể ảnh hưởng đến sự tồn vong sau này, e rằng chỉ có các vị sư thúc mới đảm đương nổi, cúi xin các vị sư thúc tạm thời xuất quan một thời gian để xử lý cho ổn thỏa.”

“Phi Vân đâu? Chẳng lẽ hắn không đủ năng lực để gánh vác sao? Mà tứ sư thúc của ngươi cũng đang ở ngoài đó còn gì?”

“Thưa ngũ sư thúc, tứ sư thúc bị kẻ gian ám toán, đã quy tiên, đại sư huynh cũng vì chuyện này mà sinh tâm…”

Giang chưởng tọa còn chưa nói xong, người kia đột nhiên quát lên:

“Cái gì? Ngươi đợi một lát, để ta đi gọi hai tên kia dậy.”

Nếu chỉ là xử lý công việc thông thường, vị thái thượng trưởng lão này không cần nói với hai sư đệ của mình làm gì, bản thân lão mặc kệ luôn cũng được. Tuy nhiên, tứ sư huynh quy tiên là chuyện lớn, không thể không gọi bọn họ cùng xuất quan.

Mà hai người kia vốn đang trong trạng thái nhập định, cần phải dùng công pháp bản tông để tạo thành cảm ứng, khiến bọn họ từ từ nhận ra rồi tỉnh lại, cho nên mất không ít thời gian.

Giang chưởng tọa cũng biết rõ điều này, kiên nhẫn đứng bên ngoài chờ đợi. Hơn hai canh giờ sau, đến gần nửa đêm, khi trăng đã treo cao đỉnh đầu, ngọn núi mới khẽ rục rịch động đậy.

Rồi chữ “Di” chợt tách làm hai, để lộ một lối đi rộng chừng nửa trượng. Ba người ở trong đang muốn bay ra, nhưng vừa tới cửa hang thì bỗng có một tiếng quát lớn:

“Sư thúc cẩn thận!”

Người vừa lên tiếng chính là Công Tôn Khánh, chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện ở nơi đây.

Lão vừa dứt lời, tại bốn bề trên dưới trái phải quanh lối ra, hàng vạn đạo hắc sắc quang mang đột nhiên lóe lên, vù vù đổ ập tới. Ba người kia không kịp phản ứng, bị vô số hắc mang đâm vào thân thể, đồng thời bị bức lui vào trong.

Người ở phía trước đứng mũi chịu sào, sắc mặt lập tức đen lại, phun ra một ngụm máu rồi nhắm nghiền hai mắt, tứ chi rũ rượi, không biết còn sống hay đã chết. Hai người kia cũng bị thương không nhẹ.

Chưa ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cả ngọn núi bỗng rung chuyển dữ dội, đá vụn ầm ầm đổ xuống. Cửa hang nhanh chóng bị che kín, nhốt ba người kia lại. Chữ “Di” cũng mất đi một nửa, biến thành chữ “ni”. Từ trong lòng núi, không ngừng có tiếng gọi vọng ra:

“Ngũ sư huynh! Ngũ sư huynh!”

Công Tôn Khánh mặt đầy nộ khí quát:

“Tam đệ, ngươi dám sắp đặt cạm bẫy hãm hại các vị sư thúc?”

Giang Vi Phú lùi lại một đoạn, thét lớn:

“Nhị sư huynh, chớ có ngậm máu phun người?”

“Hay cho câu ngậm máu phun người.” Công Tôn Khánh gằn giọng.

“Những ngày gần đây, tông môn liên tiếp xảy ra vô số chuyện lớn nhỏ, ai ai cũng gắng sức để giữ gìn, chỉ riêng có ngươi là một mực im lặng, hỏi gì cũng không nói, thấy việc thì khoanh tay đứng nhìn, quả nhiên đúng như ta dự đoán, ngươi đã sớm có ý định làm phản.”

Trong núi có tiếng quát giận dữ truyền ra:

“Giang Vi Phú, tên khốn kiếp nhà ngươi dám lừa bọn ta.”

“Sư thúc, không phải như vậy.”

“Chuyện đã quá rõ ràng, ngươi còn chối phỏng có ích gì?” Công Tôn Khánh nói, bất ngờ đâm ra một kiếm. Một luồng kiếm khí nhanh như chớp giật mơ hồ hiện ra, nhằm thẳng về phía họ Giang phóng tới.

Giang Vi Phú vội tránh qua một bên. Tảng đá sau lưng vừa chạm phải kiếm khí lập tức nổ tung thành vạn mảnh nhỏ. Lão lướt người lên một tảng đá khác gần đó, xuất ra một thanh hoàng kim kiếm chỉ xuống phía dưới.

“Nhị sư huynh, chuyện này không phải ta làm.”

“Hừ, phải hay không, chờ bắt ngươi về tra xét là rõ.”

Dứt lời, Công Tôn Khánh liềm niệm quyết, tay trái vung lên điểm vào bảy chỗ trên không, biến thành bảy chấm sáng lam sắc thu vào trong trường kiếm, sau đó chém ra.

Giang Vi Phú cũng là tương tự, lại đảo người khua ngang lưỡi kiếm.

Hai luồng kiếm khí một xanh một vàng chợt hiện ra, bao la như cầu vồng, cuồn cuộn như hồng thủy, dưới ánh trăng ầm ầm va chạm vào nhau.

Trong tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, tại nơi va chạm bỗng bắn lên một cột đất cao hàng ngàn trượng. Sóng xung kích quét ra xung quanh, thổi sạch sương đêm, ngay sau đó lại vỗ nát hàng loạt đá lớn đá nhỏ, khói bụi mịt mù bay tung tóe.

Hai bóng người chợt phóng lên cao, hoặc đâm ngang hoặc chém dọc, liên tiếp vung ra hàng trăm kiếm hướng về nhau. Một bên lạnh lùng sắc bén, một bên trầm trọng như sơn, nhưng đều trong công có thủ, trong thủ có công, cực kỳ tinh diệu.

Giữa tầng không trung, kiếm khí tràn ra như thủy triều, đợt trước chưa dứt đợt sau đã tới, triền miên bất tận. Từng luồng kiếm quang đối nghịch, ầm vang chấn động, vỡ tan như bọt nước, hóa thành tinh điểm, lam vàng đan xen, lấp lánh đầy trời.

Chỉ trong thoáng chốc, Công Tôn Khánh cùng Giang Vi Phú đã thi triển hàng trăm chiêu kiếm, nhưng đều không làm gì được đối phương. Cả hai ánh mắt chợt lóe, đồng thời biến chiêu, nhân kiếm hợp nhất, điên cuồng lao tới như hai vệt sao băng.

Trong sát na va chạm, chúng bỗng giao hòa, tỏa ra ánh sáng gắt gao chói lọi, chẳng khác nào mặt trời ban trưa, khiến vầng trăng trên cao cũng phải lu mờ ảm đạm, muốn trốn vào mây.

Nhưng ngay sau đó, quang hoàn lại phân ra thành hai nửa riêng biệt, tuy nhiên vẫn dính chặt lấy nhau, bắn ra hàng ngàn vệt quang tuyến, tựa như những dải lụa khổng lồ quất vào đại địa, quấn vào thương khung.

Bên trong quầng sáng, hai người đối mặt với nhau, mũi kiếm hướng vào nhau, cách nhau một đoạn chưa đầy nửa xích.

Tại khoảng trống ấy, hai dòng linh lực khổng lồ không ngừng cuồn cuộn đổ vào, dồn nén lại, tạo thành một cỗ lực lượng vô cùng hỗn loạn. Chỉ cần người nào lộ ra sơ hở, tất sẽ bị thứ này làm cho trọng thương.

Giữa lúc cả hai đều đang tập trung tinh thần, bỗng bốn phương tám hướng xung quanh có tiếng hô vang vọng lại:

“Giang đại nhân, chúng ta đến giúp ngài đây.”

Rồi mười hai thân ảnh như từ trên trời rơi xuống, toàn thân mặc đồ đen, tay cầm ngân liêm sáng quắc, đồng thời ập tới.

Hai người phía trong vòng vây cùng lộ vẻ kinh hoảng. Công Tôn Khánh quát lớn:

“Tam đệ, ngươi thật vô sỉ!”

“Ta không biết bọn chúng.” Giang Vi Phú nói. “Các ngươi là ai? Đừng có qua đây!”

Mười hai người kia nghe thấy thế khẽ gật đầu, cùng gia tăng tốc độ, giơ cao lưỡi liềm, chuẩn bị gặt xuống.

Nhưng đúng lúc này, bỗng có một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, khiến ai nấy đều giật mình, hành động của đám người áo đen cũng vì thế mà hơi khựng lại.

Tại khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, mặt đất đột nhiên lộ ra một khe nứt, từ bên trong bất ngờ phóng ra hàng loạt đạo kiếm khí, mãnh liệt đâm về phía mười hai người mặc áo đen.

Tất cả đều không kịp phản ứng, chỉ mới vừa nghe thấy có tiếng gió rít ken két tê dại da đầu, toàn thân đã lập tức trở nên cứng ngắc, theo quán tính bay thêm một đoạn rồi lịch bịch rơi xuống.

Mà trong khe nứt, chợt có một người mặc áo đen nữa chui ra, sau khi xuất hiện liền lao thẳng lên không trung, tốc độ nhanh như chớp giật, đâm một kiếm hướng vào cổ tay Công Tôn Khánh.

“Ngươi là kẻ nào?” Công Tôn Khánh quát, đôi đồng tử cũng co rụt lại.

Người kia không trả lời, tiếp tục lao tới.

Công Tôn Khánh thấy tình thế đã rất nguy cấp, vội thu lại trường kiếm chắn ngang trước ngực, song chỉ tay trái đặt sau sống kiếm, vận hết tu vi toàn thân lập thành thế thủ.

Phía bên kia, Giang Vi Phú chớp lấy thời cơ, liền nhấn mạnh một cái.

Toàn bộ lực lượng súc tích từ nãy đến giờ, theo đó tràn ra như tức nước vỡ bờ, thế như bài sơn đảo hải, ầm ầm bắn thẳng vào người Công Tôn Khánh. Nhưng bất ngờ thay, người mặc áo đen lại chợt xoay mũi kiếm, chống đỡ một phần đòn công kích này.

Thanh kiếm của y lập tức gãy thành mười mấy đoạn. Tuy nhiên, uy áp còn lại vẫn là cực lớn, khiến trường kiếm trong tay Công Tôn Khánh vẫn phải gãy nát, mà xương bàn tay trái lão cũng là như vậy.

Lồng ngực hơi lõm vào, Công Tôn Khánh trợn trừng hai mắt, phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo trôi về phía sau một đoạn dài, loạng choạng đáp xuống mặt đất.

Nếu như không có người kia hỗ trợ, chắc chắn Công Tôn Khánh đã không thể đứng được. Nhưng nghĩ đến việc y trước đó muốn hại mình, sau đó lại giúp mình, lão không tài nào hiểu nổi.

Giang Vi Phú cũng có cảm giác tương tự, chưa biết làm gì thì đã bị người áo đen nắm chặt lấy cổ tay, khẽ quát một tiếng “đi” rồi kéo xuống lòng đất, để mặc Công Tôn Khánh ở lại, giữa một khung cảnh hoang tàn cùng với mười mấy cái xác.

Mây đã tan, vầng trăng lại lộ ra. Bụi bặm dần lắng xuống, sương đêm lại lan tràn. Những tảng đá lớn lúc trước, bây giờ đều biến thành vô số đá vụn, lộn xộn ngổn ngang trải đầy đất. Duy chỉ có Hổ Di Sơn là vẫn sừng sững đứng đó, nhưng phần tên đã có chút thay đổi.

Nơi đây tuy vắng vẻ, nhưng động tĩnh hai người Phú Khánh gây ra không hề nhỏ. Chẳng mấy chốc, hàng ngàn trưởng lão lẫn các đệ tử từ nội môn trở lên nhanh chóng ùa về xem thử có chuyện gì. Tông chủ cùng mấy vị khác trong Thất Dương cũng có mặt.

Công Tôn Khánh liền kể lại đầu đuôi sự việc cho những người có chức trách nghe, bao gồm cả việc mình nghi ngờ Giang Vi Phú ra sao. Có ba vị thái thượng trưởng lão làm chứng, nhưng lối ra đã bị bịt kín, mà chắc là bọn họ đang trị thương cho nhau nên gọi cũng không thấy trả lời.

Vốn dĩ, tông chủ phu nhân không muốn tông chủ xuất hiện, nhưng vì nơi đây rất gần Xích Dương phong, lão cứ một mực đòi đi, lúc này nghe tin tam đệ của mình làm phản, uất khí dâng lên, lão lại thổ huyết rồi bất tỉnh.

Công Tôn Khánh cũng đang bị thương, thế là hai huynh đệ cùng được đưa về Xích Dương phong, chia ra mỗi người một phòng nằm nghỉ.

Trình Trọng Minh hiện đang giữ chức vụ đứng đầu hai đường Hộ Pháp, Chấp Pháp, có toàn quyền xử lý mọi chuyện ở đây. Lão sai người một mặt sơ tán đám đệ tử không liên quan, một mặt đóng cọc chăng dây để làm ranh giới, còn mình thì đích thân khám nghiệm hiện trường.

Trong khi đó, giữa một căn gác nhỏ bỏ không của một kỹ viện dưới lòng đất, Giang Vi Phú không ngờ lại có một nơi như thế nào tồn tại. Tuy nhiên, điều đó chỉ gây chú ý với lão trong thoáng chốc. Toàn bộ tinh thần lão bây giờ đều tập trung vào bóng lưng người áo đen, ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Người kia từ từ quay lại, chậm rãi kéo mũ trùm đầu xuống, để lộ ra mái tóc hoa râm, chỉ là gương mặt bị che đi bởi một chiếc mặt nạ vàng đồng. Y bình tĩnh đáp bằng một giọng trầm trầm:

“Ta vừa cứu ngươi một mạng, ngươi còn chưa cảm ơn đã muốn chất vấn ta?”

Vừa nói vừa giơ tay trái lên như đang ngắm nghía. Giữa lòng bàn tay và mu bàn tay y đều có một vết sẹo lớn, như xuyên thấu từ trước ra sau.

Nghe giọng nói ấy, thấy vết sẹo ấy, toàn thân Giang chưởng tọa bỗng run bần bật, gương mặt già nua hiện lên vẻ kinh ngạc tột độ.

“Ngươi là… sư huynh?”

Bạn đang đọc Tâm Ma - Tiếu Kì sáng tác bởi ngotieuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngotieuki
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.