Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huynh đệ tương phùng

Tiểu thuyết gốc · 2575 chữ

Giang chưởng tọa nhìn người áo đen, ký ức thuở xa xưa bỗng chốc hiện về. Đó là khoảng năm trăm năm trước, khi lão còn rất nhỏ, vẫn chưa nhập môn, nhưng vì có cha làm trưởng lão nên thường được dẫn vào nơi này chơi đùa.

Hôm ấy, một buổi chiều mùa hạ, trong lúc đang chạy nhảy thả diều cùng những đứa trẻ khác, lão đã sơ ý trượt chân rồi rơi khỏi vách núi. Tưởng rằng sẽ phải thịt nát xương tan, nhưng may thay, có một vị sư huynh ngoại môn đang hái thảo dược ở phía dưới, liền nhoài người ra chụp được lão.

Tuy nhiên, bởi vì quá vội, sư huynh bám nhầm vào chỗ đá nhọn như mũi dao, bị đâm xuyên thủng cả bàn tay. Máu tươi ròng ròng chảy xuống, rơi vào trong làn sương mù trắng xóa.

Lúc ấy, lão sợ lắm, đến nỗi chẳng nghe được gì khác ngoài tiếng gió rít gào qua tai. Mà khi trông thấy sắc mặt sư huynh nhanh chóng tái đi, lão lại càng sợ hơn, sợ rằng huynh ấy không gượng được, phải buông gánh nặng là mình ra để tự cứu lấy thân.

Nhưng sư huynh đã không làm thế. Cho dù sức cùng lực kiệt, cho dù đều phải rơi xuống, sư huynh cũng nhất định không buông. Nhờ vậy, cả hai đã đợi được đám đồng bạn của lão gọi người đến cứu. Nói đúng hơn, chỉ có lão là người được cứu.

Vị sư huynh nắm chặt tay lão trên vách núi năm ấy, hóa ra xuất thân cao quý, là con trai độc nhất của tông chủ lúc bấy giờ. Chẳng những tư chất tuyệt đỉnh, lại cần cù chăm chỉ tu luyện, tu vi tiến nhanh tựa như vũ bão.

Tuy nhiên, sư huynh không vì thế mà kiêu ngạo, ngược lại rất hòa nhã dễ gần, thích giúp đỡ người khác, không phân biệt sang hèn, bản thân thì luôn hết mình cống hiến cho tông môn, lập được vô số công trạng, khiến các bậc trưởng bối đều yêu mến, khắp tông môn ai ai cũng kính nể.

Về sau, sư huynh lại lĩnh hội được ba môn yếu quyết của bổn tông, trở thành người cai quản một trong bảy ngọn đại phong. Ngọn núi nằm ở hướng tây nam, hành thổ, gọi là Tranh Dương. Vị sư huynh đó, không ai khác ngoài Công Tôn đại trưởng lão.

Tuy nhiên, hơn mười năm trước, kể từ khi ái nữ là Công Tôn Bình bị sát hại đầy thê thảm, sư huynh bỗng dưng biến thành một con người khác, tính cách gần như trái ngược hoàn toàn so với trước đây.

Bình Nhi vốn là một đứa trẻ thông minh lanh lợi, tư chất càng không thua kém cha mình, Công Tôn sư huynh vẫn luôn thương yêu hết mực. Thế nên, việc mất đi con gái khiến sư huynh thay đổi cũng có thể giải thích được, không ai nghi ngờ điều gì.

Nhưng mấy ngày gần đây, nhị sư huynh càng có những hành động táo bạo, làm những việc mà nhị sư huynh của trước kia sẽ không bao giờ làm. Bởi lẽ đó, Giang chưởng tọa không còn cách nào khác, đành phải cầu đến ba vị sư thúc đang bế quan.

Chỉ không ngờ là, nơi ấy đã sắp đặt sẵn cạm bẫy, chờ lão bước vào là sẽ sập xuống. Chẳng những khiến ba vị sư thúc bị thương, lại không thể ra ngoài, còn khiến lão phải gánh trên vai tội danh phản bội sư môn.

Hơn thế nữa, trong lúc hai người đang so đấu linh lực, bất ngờ lại có mười hai người áo đen xuất hiện, miệng thì hô to đến giúp lão, nhưng thực chất chính là muốn lấy mạng lão.

Giả sử như lão bị giết ngay lúc đó, chắc chắn xác cũng sẽ bị bọn chúng mang đi, mà tin tức truyền ra sẽ biến thành lão có mưu đồ tạo phản, bị phát giác nên phải bỏ trốn.

Ngẫm lại tất cả những điều này, nếu giải thích rằng nhị sư huynh đã bị giả mạo bởi một người khác, có lẽ càng hợp lý hơn.

Tuy nhiên, Giang chưởng tọa cũng không vội tin người áo đen. Cả con người nhị sư huynh còn có thể làm giả được, một vết sẹo cùng với giọng nói thì có là gì.

Qua một thoáng rung động, Giang chưởng tọa khẽ nhắm mắt rồi lại mở ra, nhìn chằm chằm hai con ngươi ẩn giấu phía sau chiếc mặt nạ màu vàng đồng. Hắc y nhân cũng nhìn lão, im lặng một lúc rồi nói:

“Bao hoang, dụng bằng hà, bất hà di, bằng vong, dĩ quang đại dã.”

Trong lòng Giang chưởng tọa lại có chút rung động. Trước lúc lâm chung, sư phụ đã gọi bảy người đến bên giường, dặn dò rất nhiều thứ, bao gồm cả những lời này.

Đại ý chính là phép cai quản tông môn, phải có lượng bao dung rộng rãi, làm việc quyết đoán, không bỏ sót những chỗ xa xôi hẻo lánh, không để xuất hiện tình trạng chia bè kéo cánh, như vậy thì tông môn mới có thể tiếp tục duy trì sự lớn mạnh, phát triển rực rỡ được.

Tuy nhiên, di ngôn của sư phụ quả thật chỉ nói với bảy người, nhưng cũng không phải là điều gì quá bí mật, có thể truyền ra ngoài. Vì vậy, Giang chưởng tọa vẫn chưa dám khẳng định. Gương mặt lão vẫn tỏ ra bình thản, mắt không hề rời khỏi người đối diện, miệng nói:

“Chưa đủ.”

Dường như cũng đã lường trước điều này, hắc y nhân liền lấy ra một tấm mộc giản, ném về phía Giang chưởng tọa rồi hỏi:

“Ngươi xem có gì trong đó không?”

“Không.” Giang chưởng tọa đáp.

“Được rồi, đưa lại cho ta.”

Giang chưởng tọa ném trả tấm mộc giản. Hắc y nhân bắt lấy, cẩn thận lan tỏa thần thức ra xung quanh đề phòng có người nghe trộm, sau đó mới lẩm bẩm niệm vài câu khẩu quyết, lại ném về phía đối diện.

Mấy câu khẩu quyết này, chính là để kêu gọi linh hồn của bảy ngọn chủ phong, chỉ có Thất Dương biết, tuyệt đối không được nói cho ai khác. Lần này, sau khi xem xong, Giang chưởng tọa không còn nghi ngờ gì nữa.

Băn khoăn trong lòng đã được giải đáp, lão bỗng lao tới ôm chầm lấy hắc y nhân. Đôi mắt rưng rưng, nước mắt cứ thế giàn giụa chảy ra, lấp đầy những nếp nhăn trên khuôn mặt.

Mười mấy năm qua, dù mỗi ngày đều nhìn thấy nhị sư huynh, nhưng bây giờ lão mới lại cảm nhận được thứ tình huynh đệ đã từng gắn bó bền chặt, được gầy dựng suốt mấy trăm năm, khiến lão có cảm giác như vừa trải qua một hồi sinh ly tử biệt rồi lại trùng phùng.

Hắc y nhân vỗ nhẹ lên vai sư đệ, cũng xúc động bồi hồi không kém. Một lúc sau, hai người cùng nhau ngồi xuống, Giang chưởng tọa hỏi:

“Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?”

Hắc y nhân ngẩng nhìn lên trần nhà, từ sau tấm mặt nạ, giọng nói trầm muộn khẽ vang lên:

“Năm đó, ta nhận được tin Bình Nhi cùng Hạo Nhi bị kẻ gian bắt cóc, giam giữ tại bên bờ Vạn Ma trạch. Bọn chúng bảo ta phải đến đó một mình, hạn trong ba ngày phải có mặt, nếu không cả hai đều phải chết.

Mặc dù biết là sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng vì thương bọn trẻ, vì mà thời gian lại gấp gáp, ta đành phải làm theo. Tại đó, bọn chúng đã bày sẵn trận thế, có khoảng một trăm tên mặc áo đen, đều cầm thứ binh khí giống như liềm gặt cỏ.

Một tên trong số đó dắt hai con ta ra rồi nói: “Khá lắm, ngươi đã dám đến đây một mình, bọn ta cũng sẽ giữ lời hứa không giết cả hai đứa này. Tuy nhiên, ta nhất định phải giết một đứa, muốn giữ lại đứa nào tùy ngươi lựa chọn.”

Cả hai đều là con ta, ta đều thương yêu chúng như nhau, làm sao có thể lựa chọn được chứ? Thấy ta chần chừ, hắn lại hỏi: “Nếu đây là hai đứa trẻ song sinh thì thế nào?”

Ta mới hỏi lại: “Thế thì có khác gì nhau?”

Tên kia chẳng nói chẳng rằng, cứ ngửa đầu cười ngặt nghẽo như điên dại, sau đó thì…”

Hắc y nhân bỗng trầm mặc, những hình ảnh muốn quên đi nhưng đột nhiên lại hiện rõ mồn một trong trí óc.

Ái nữ của lão, dưới một chưởng không chút nương tay của kẻ ấy, toàn thân đều tan nát. Thủ cấp bị kẻ ấy nắm tóc xách lên, trên tóc vẫn còn buộc chiếc dây vải do nương tử của lão để lại. Đôi mắt con gái cố hé mở nhìn lão, trong lúc hấp hối chỉ nói được một câu xin lỗi.

Con gái xin lỗi lão. Nhưng không, mặc kệ nguyên nhân có là gì, điều đó vẫn là không đúng. Lão không bảo vệ được những đứa trẻ của mình, lão mới là người duy nhất có lỗi trong chuyện này.

Một giọt lệ cay đắng chảy xuống dưới cằm, lão quệt đi, thở dài một hơi rồi nói tiếp:

“Bình Nhi không còn nữa.”

“Lúc ấy, ta bỗng trở nên điên cuồng, chẳng còn để ý đến điều gì khác, quên luôn rằng Hạo Nhi vẫn còn ở trong tay bọn chúng. Ta chỉ muốn giết sạch bọn chúng cho hả dạ. Kể ra, kẻ ấy cũng không đến nỗi nuốt lời, không lấy Hạo Nhi để uy hiếp ta.

Tuy nhiên, kẻ địch quá đông, lại vây công từ nhiều mặt, trận hình nghiêm ngặt, lại sắp đặt đủ thứ cạm bẫy từ trước, còn ta thì vừa đi đường xa mỏi mệt, lại đang trong trạng thái kích động, kịch chiến suốt bảy ngày bảy đêm thì sức cùng lực kiệt, toàn thân đầy vết thương, bị đẩy vào Vạn Ma trạch.”

“Vạn Ma trạch?” Giang chưởng tọa kinh ngạc thốt lên.

Sở dĩ lão ngạc nhiên như vậy, bởi vì nơi ấy chính là một chốn tuyệt địa, quanh năm bao phủ trong một làn sương mù kỳ dị, khiến linh lực không cách nào phát huy được.

Một khi đã rơi vào, chỉ có thể không ngừng chìm sâu xuống dưới, sau đó sẽ bị đủ các thứ âm hồn quỷ vật đáng sợ xâu xé thân thể lẫn linh hồn, không để sót lại chút gì.

Ngay cả người có tu vi thông thiên như cốc chủ U Linh cốc, nghe đồn cũng chỉ tiến vào được Vạn Ma Trạch không quá một trăm bước, mà lúc trở ra lại bị thương không nhẹ, mất mấy năm trời để tĩnh dưỡng.

“Chuyện này quả đúng là khó tin, nhưng lại là sự thật.” Hắc y nhân nói.

“Ta không rõ bằng cách nào mà bản thân có thể sống sót được, chỉ biết lúc tỉnh dậy đã thấy mình ở một nơi xa lạ. Một thôn trấn nhỏ của phàm nhân, tên gọi là Đỗ Oa. Chờ khi hồi phục được đôi chút, ta mới dò hỏi xung quanh, người ở đó nói rằng có một cô nương mặc áo đỏ đưa ta tới.”

“Cô nương áo đỏ?” Giang chưởng tọa lộ vẻ nghi hoặc.

“Ừm, ta cũng chỉ biết có vậy.” Hắc y nhân khẽ gật đầu. “Chẳng ai biết thông tin gì khác về cô nương ấy, mà suốt thời gian ta dưỡng thương cũng không thấy nàng ta xuất hiện.”

“Ta ở lại thôn Đỗ Oa hơn mười năm, thương thế khôi phục được bảy tám phần thì rời đi, nhưng do không biết đường, mất thêm gần một năm mới về được đây.

Sau khi trở về, bởi vì có kẻ đang đóng giả ta, mà ta lại không muốn làm kinh động đến hắn cùng những kẻ khác, thế nên phải nghĩ cách để bí mật lẻn vào, tình cờ tìm được địa đạo dưới lòng đất này.

Ta đã ở đây gần một tháng, nhưng chưa nắm rõ tình hình trong tông nên chưa lộ diện, chỉ không ngờ là lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy. Chuyện của tứ sư thúc, ta cũng có lỗi một phần trong đó.”

“Sư huynh đâu có lỗi, không nên tự trách mình làm gì.” Giang chưởng tọa nói. “Việc cần làm bây giờ là vạch trần kẻ giả mạo kia cùng với đồng bọn của hắn. Bằng mọi giá cũng phải băm vằm chúng ra muôn mảnh để bái tế vong linh tứ sư thúc mới được.”

“Chuyện này là tất nhiên, nhưng không nên hấp tấp mà hỏng việc.”

Hắc y nhân nói thêm:

“Bọn chúng cướp vị trí của ta đã hơn mười năm, nhưng bây giờ mới bắt đầu hành động, chắc chắn đã chuẩn bị rất nhiều thứ. Mà ngoài kẻ mạo danh ta, Trình Trọng Minh, Đỗ Công Thăng và Phàn Lãm, ta tin là vẫn còn những kẻ khác nữa.”

“Đỗ Công Thăng, Phàn Lãm?”

Giang chưởng tọa giật mình, chợt hiểu ra hai người này tuy làm phản là thật, nhưng việc bị bắt giữ hôm trước thì lại là giả, cốt chỉ để đánh lừa thiên hạ, mục đích chính là đẩy nhanh việc bắt bớ hết những người có tên trong danh sách.

“Nói như vậy, danh sách kia là giả, mà việc thất sư đệ làm phản cũng không phải là thật?”

“Danh sách gì?” Hắc y nhân hỏi.

Giang chưởng tọa liền thuật lại việc Công Tôn Khánh giả lục soát người Khúc Xuân Ca, tìm được thư từ trao đổi cùng danh sách những kẻ đồng lõa, sau đó nói:

“Chắc chắn là nhân lúc bọn đệ không để ý, hắn đã tự lấy trong người ra chứng cứ rồi đổ oan cho thất sư đệ.”

“Nếu vậy, những trưởng lão đã bị bắt đều là bị oan, phải nghĩ cách cứu bọn họ ra ngoài mới được.” Hắc y nhân nói tiếp:

“Nhưng đệ đang bị truy nã, còn ta thì đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt cũng vì rơi vào Vạn Ma trạch mà biến dạng, e là nói chẳng ai tin, chưa biết chừng còn bị kẻ địch bắt tội ngược lại rồi nhốt vào thiên lao. Trước hết cần phải tìm người giúp đỡ mới được.”

“Sư huynh nói phải lắm.” Giang chưởng tọa tán thành, sau đó lại nói:

“Chỗ đại sư huynh đang có nhiều người, lúc này không tiện đến đó. Ngũ sư đệ suy nghĩ kỹ càng thấu đáo, tứ sư muội trọng tình cảm, hai người này chắc là có thể thuyết phục. Riêng thằng nhãi họ Lâm thì tính cách bộp chộp đã thành bệnh, tốt nhất không nên gặp.”

Hắc y nhân gật đầu đồng ý. Hai người bàn bạc đối sách thêm một lúc nữa rồi đứng dậy, theo lối địa đạo rời khỏi lòng đất.

Bạn đang đọc Tâm Ma - Tiếu Kì sáng tác bởi ngotieuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngotieuki
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.