Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thất dương

Tiểu thuyết gốc · 2275 chữ

Văn Hạc nói xong, lại nhìn về phía tọa đài hướng chính nam, trừng mắt quát:

“Còn chưa ra?”

Bỗng chiếc quan tài ầm ầm nổ tung, giữa làn khói bụi mịt mù, một bóng người dần hiện ra. Người này cũng giống Văn Hạc, vốn tưởng rằng đã chết nhưng rốt cuộc vẫn còn sống.

Đêm hôm ấy, trong lúc Tôn Bảo đi tìm Khâu Tử Kiệt, Trình Trọng Minh lại đến chỗ Lâm Toái Điền, nói tông chủ có việc khẩn cấp cần bàn ngay trong đêm, dụ họ Lâm rời khỏi Thanh Dương phong rồi giữa đường giết đi.

Tuy nhiên, chưa đến nơi mai phục thì bất ngờ gặp phải Vương Mệnh Tung trưởng lão, đem theo lệnh bài của tông chủ, vạch trần bộ mặt của Trình Trọng Minh.

Lâm Toái Điền còn đang bán tín bán nghi, chưa kịp đề phòng thì đã bị họ Trình đâm một nhát kiếm. Vương lão đã có cảnh giác, liền đánh ra một chưởng khiến mũi kiếm lệch đi nửa tấc, lại đẩy lui Trình Trọng Minh.

Họ Lâm nhờ vậy không chết mà chỉ bị thương. Có điều Vương lão đã nhận sự ủy thác của Văn Hạc, cứu như không cứu, tức là phải khiến sao cho họ Lâm giống như chết thật.

Thế là nhân lúc cả hai đều không chú ý, lão liền điểm vào các huyệt vị của Lâm Toái Điền, gồm có trung quản, hạ quản, thiên khu, đại hoành, khí hải, quan nguyên, trung cực, khúc cốt, quy lai.

Nhiều huyệt như vậy, nhưng Vương lão chỉ cần một cái xoa tay là xong, động tác vừa nhanh vừa chuẩn, không ai kịp phát hiện ra. Kế đó, lão lại điểm tiếp vào huyệt thận du của họ Lâm rồi la toáng lên:

“Toái Điền, Toái Điền, ngươi sao vậy? Tên họ Trình khốn kiếp kia, ngươi giết hắn rồi!”

Trình Trọng Minh mặc kệ cho lão kêu gào, cứ nhìn chằm chằm vào mục tiêu của mình.

Tại nơi vết thương, linh lực lẫn tinh huyết ào ào tràn ra như đê vỡ. Lâm Toái Điền sắc mặt trắng như sáp, tay chân co giật như động kinh rồi chợt duỗi thẳng, toàn thân cứng ngắc, trên người chẳng còn chút khí tức gì của sự sống.

Trình Trọng Minh muốn cho chắc chắn, vung kiếm định cắt lìa đầu cả hai rồi đem về trình diện giáo chủ. Vương lão xoay người đón đỡ, lại la lên oai oái rồi cõng lấy “cái xác” bỏ chạy.

Họ Trình không ngờ lão già này chống cự được một kiếm của mình, đã thế tốc độ còn rất nhanh, y vừa truy đuổi vừa gọi thêm đồng bọn mai phục gần đó hỗ trợ, vậy mà vẫn không làm gì được lão.

Khi chỉ còn cách Y Dược đường khoảng vài chục dặm, Trình Trọng Minh bỗng thấy sốt ruột. Những người thuộc đường này sức chiến đấu không quá cao, nhưng đây là nơi trọng yếu của Thất Dương tông, được hỗ trợ lực lượng canh phòng cẩn mật, nếu để lão chạy vào thì không làm gì được nữa.

Trình Trọng Minh chợt nhớ ra, lúc trước giao độc châm cho tên đệ tử ám sát Lý Hóa Văn, bản thân có giữ lại một ít, bấy giờ liền lấy ra, bắn về phía Vương trưởng lão.

Vương lão giả vờ như không biết, cứ cắm đầu chạy thẳng. Lâm Toái Điền ở trên lưng lão, bao nhiêu độc châm đều lãnh đủ. Nhưng Vương lão cũng đã có giải dược của thứ chất độc này, liền cho họ Lâm uống, vậy nên y vẫn không chết thật được.

Nghe thấy bên ngoài có động tĩnh khác lạ, người của Y Dược đường liền kéo nhau ra xem. Lâm Toái Điền bị đâm một nhát kiếm, lại trúng mấy chục mũi độc châm, Trình Trọng Minh tin rằng nhiệm vụ đã hoàn thành, bèn cùng đồng bọn rút lui.

Vương lão tạm nấp ở một góc, chờ họ Trình đi rồi thì ném “cái xác” xuống đất, lại nhảy ra hỏi có chuyện gì, sau đó tình cờ trông thấy họ Lâm. Lão vội vội vàng vàng đem người vào trong, làm như cứu chữa nhưng tất nhiên là không phải.

Lâm Toái Điền trải qua một giấc ngủ sâu, lúc được gọi tỉnh lại thì trông thấy ngay Văn Hạc, tưởng mình đã chết nên cứ khóc lóc kêu la mãi không thôi. Văn Hạc mắng cho một trận rồi bắt y nằm vào quan tài, chỉ bảo những việc sắp làm, lại dặn chưa đến lúc thì không được chui ra.

Bấy giờ, nghe tiếng gọi của sư thúc, họ Lâm mới phá quan mà ra. Nhưng do chưa kịp chải chuốt lại thân thể, trông y cực kỳ lôi thôi luộm thuộm, tóc tai xù lên, da mặt trắng nhợt, môi miệng tím tái, hệt như cương thi.

Trình Trọng Minh khẽ giật mình, không rõ Lâm Toái Điền này là người sống hay người chết, nhưng sợ bị giáo chủ trách tội bèn quát:

“Luyện thi đại cương pháp, Thất Dương tông từ khi nào lại biết dùng thứ quỷ thuật này?”

Vô Âm giáo chủ hơi nheo mắt, nhận ra họ Lâm kia chưa chết, nhưng cũng không trách phạt Trình Trọng Minh. Dù sao hiện tại không phải lúc để làm chuyện đó, bởi vì nhìn về phía bên kia, Văn Hạc đã khoanh chân ngồi xuống, đồng thời ra lệnh:

“Phi Vân, bắt đầu đi.”

“Vâng, sư thúc.” Lạc tông chủ đáp, chợt dâng Ngũ hành phong lôi ấn qua khỏi đỉnh đầu, thả trôi lơ lửng ở đó. Tay trái duỗi thẳng tới trước, ngón trỏ với ngón cái khép thành vòng tròn, bàn tay thu về trước ngực rồi lại đẩy mạnh lên trên, lão khẽ quát:

“Thất Dương đại trận, khởi phong.”

Sáu người còn lại, theo thứ tự thổ, kim, thủy, mộc, hỏa, lôi, cũng lần lượt kết thành sáu loại thủ ấn khác nhau, đánh về phía Ngũ hành phong lôi ấn.

Bảy người đồng thời vận chuyển Hoán Sơn Quyết, thông qua bảo ấn cùng với tế đàn, kêu gọi linh hồn của bảy ngọn đại sơn thức tỉnh. Ngũ hành phong lôi ấn chậm rãi xoay tròn, tỏa ra một tầng hào quang màu trắng nhạt phủ khắp tế đàn.

Bỗng có tiếng nổ ầm ầm vang lên. Phía bên dưới đội quân của Vô Âm giáo, các trận xa liên tiếp bắn ra hàng loạt hỏa cầu. Vô Âm giáo chủ vốn đang tập trung nhìn vào bảy người trên tế đàn, lúc này liền trừng mắt liếc xuống, quát lên một tiếng đầy giận dữ:

“Ngu xuẩn!”

Bọn giáo đồ không hiểu tại sao giáo chủ lại gắt gỏng như vậy, nhưng ngay lập tức chúng liền hiểu.

Từ trên tế đàn, bỗng có một tầng sóng gợn loang loáng hiện ra, khiến đám hỏa cầu trông như nắm cát ném vào mặt nước, sau đó tiếp tục lan tràn về phía đội quân Vô Âm giáo.

Vô Âm giáo chủ vội nâng tay phải vung lên xà trượng, xoay vài vòng rồi nắm chặt lại, hóa ra một tấm quang thuẫn che chắn ở trước mặt. Con rắn dưới chân cũng lắc lư thân thể đồ sộ, cặp mắt lóe lên, cái miệng há to, tạo thành một vòng ánh sáng tự bảo hộ chính mình.

Trong sát na va chạm, không hề có động tĩnh nào quá lớn diễn ra, cảm giác tựa như gió xuân phơi phới lướt trên những cánh hoa, như nắng thu nhẹ nhàng xuyên qua ô cửa sổ.

Nhưng nhìn lại, gần ba ngàn giáo đồ điều khiển trận xa đã biến thành tro bụi, mà tên cầm cờ hiệu phía trước dĩ nhiên cũng không còn tồn tại. Đáng tiếc hơn, mấy chục chiếc trận xa bỗng lục bục tan rã, không còn sử dụng được nữa. Chỉ có các thánh sứ đứng sau lưng giáo chủ là bình yên vô sự.

Vô Âm giáo chủ thu lại xà trượng, cánh tay khẽ run rẩy. Con rắn của y bị tróc mất một miếng vảy trên cổ, tức tối gào lên, lắc mình quất đuôi khiến mấy trăm tên điều khiển trận xa còn sót lại đều nát thành thịt nhão.

Phía bên kia, Xích Dương phong chợt ầm ầm chấn động, tựa như một con mãnh thú đang thức tỉnh sau một giấc ngủ dài. Lẽ ra còn phải mất thêm một chút thời gian, nhưng những hỏa cầu vừa rồi đã khiến cho quá trình này càng diễn ra mau hơn.

Có những trận pháp mạnh mẽ đến như vậy, một khi đã khởi động là không thể ngăn cản, nếu cảm thấy chống cự không nổi, lựa chọn tốt nhất là chạy ngay đi.

Vô Âm giáo chủ hiểu rõ điều này, sở dĩ còn muốn nán lại là vì đang chờ đợi một người. Mặt khác, y cũng muốn thử xem, Thất Dương đại trận có thật sự mạnh mẽ như lời tằng tổ phụ của mình truyền lại hay không.

Chợt thấy Xích Dương phong dần chuyển sang màu đỏ au, đột nhiên bắn ra một cột sáng chống thẳng vào khung trời. Mà cảnh tượng này cũng đồng thời xuất hiện tại sáu ngọn chủ phong ở bên ngoài, chỉ là màu sắc khác nhau, tương ứng với tên gọi của từng ngọn núi.

Tôn Bảo ngoảnh mặt nhìn về hướng tây nam, thấy cũng có một cột sáng màu cam dựng lên ở đó. Trong đầu thoáng xoay chuyển ý nghĩ, y bỗng trợn trừng hai mắt, trỏ vào tế đàn nói:

“Ngươi ngươi… ngươi vẫn chưa chết?”

“Đúng vậy.” Tranh Dương phong chưởng tọa bình tĩnh đáp. “Ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi, nhưng giờ chưa phải lúc, ngươi cứ chờ đi.”

Lúc này, tại nơi vạn trượng trên cao, mây mù bị xua tan đi, nhật nguyệt tinh thần biến mất, nhường chỗ cho một mặt kính khổng lồ, rộng đến hàng ngàn hàng vạn dặm, ẩn hiện bảy quả cầu lớn như bảy vầng mặt trời, tất cả đều đang chậm rãi xoay tròn.

Bảy mặt trời cùng nhau tỏa sáng, chiếu xuống ánh sáng bảy màu soi rọi khắp thế gian, tạo nên cảnh tượng thật là vi diệu.

Giữa tấm kính lại hiện ra một khe hở, trông như một con mắt. Ngồi trên tế đàn, Lạc tông chủ thông qua Ngũ hành phong lôi ấn, tinh thần tựa hồ rời khỏi thân thể, dung nhập vào trong con mắt ấy, có thể trông thấy toàn bộ tình hình bên dưới.

Nội tâm khẽ động, lão hướng ánh nhìn về phía Vô Âm giáo, trong lòng chợt nổi lên một cơn sát niệm.

Thất thải quang mang liền theo đó biến đổi. Vô số hạt sáng nhanh chóng tích tụ lại thành từng sợi quang tuyến rực rỡ, mảnh mai nhưng ẩn chứa lực lượng đầy tính hủy diệt, trút thẳng xuống đầu lũ Vô Âm giáo.

Giáo chủ lập tức nâng lên xà trượng, linh lực được rót vào như tràng giang đại hải, biến ra một bức màn che chắn ở phía trên. Con rắn cũng gồng lên thân thể, há miệng phả ra một thứ khí tức kỳ lạ, khiến uy lực của xà trượng tăng thêm một tầng.

Các thánh sứ lúc này cũng tập trung lại thành từng nhóm, hợp lực cùng nhau chống cự. Nhưng theo thời gian, những người có tu vi thấp dần cạn kiệt linh lực, bị ánh sáng bảy màu xuyên qua, hôi phi yên diệt.

Trong khi đó, hàng vạn giáo đồ chỉ kịp ngước mắt nhìn lên, rồi cứ đứng ngây ra như thế, sau một hơi thở thì đồng loạt biến mất, ngay cả chút tro bụi cũng không còn, thứ duy nhất sót lại là những chiếc bóng in hằn trên mặt đất.

Chỉ có số ít giáo đồ thuộc hàng tinh anh vốn đứng gần thân rắn, hưởng sái sự che chở của giáo chủ cùng các vị thánh sứ, mới được bình an vô sự.

Không lâu sau, đột nhiên có thanh âm răng rắc khẽ vang lên, xà trượng bỗng xuất hiện vết nứt, có dấu hiệu không chịu nổi áp lực, rồi “ầm” một tiếng vỡ tung muôn ngàn mảnh.

Vô Âm giáo chủ vội kéo trường bào đang mặc ném lên cao. Trường bào căng ra như diều gặp gió, phần phật tung bay, nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc liền bị thiêu cháy.

Hai pháp bảo mạnh nhất đã không còn, giáo chủ vội lướt qua túi trữ vật, thấy vài món đồ có thể sử dụng, lần lượt đem ra bảo hộ thân thể. Tuy nhiên, những thứ đó cũng không giúp kéo dài thêm được quá lâu.

Vô Âm giáo chủ thầm kêu không xong, bắt đầu có chút hối hận. Lẽ ra, y không nên quá tự tin vào bản thân, nghe lời tổ huấn không trực tiếp đối đầu với Thất Dương đại trận mới phải.

Giá như lúc nãy rời đi sớm hơn, mặc dù chưa ra khỏi phạm vi công kích của sát trận này, nhưng khả năng trốn thoát là vẫn có.

Giữa lúc tình hình cực kỳ nguy cấp, Vô Âm giáo chủ chợt nhìn về phía tay trái của mình. Trong ống tay áo, có một vật đang rục rịch chuyển động, muốn thoát ra ngoài.

Bạn đang đọc Tâm Ma - Tiếu Kì sáng tác bởi ngotieuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngotieuki
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.