Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phó giáo chủ xuất hiện, Vô Âm giáo lui quân

Tiểu thuyết gốc · 2947 chữ

Thất thải quang mang phủ xuống, Vô Âm giáo chủ vội đưa tay phải lên đón đỡ.

Chỉ trong khoảnh khắc, y bỗng cảm giác từng tấc da thịt xương tủy như đang bị cắn bởi vô số con kiến độc, lại có hàng vạn mũi kim đâm, muôn vàn vết đao cắt, cùng với đó là một dòng nham tương xen lẫn băng giá luân phiên nhau xoáy vào kinh mạch, tê dại nhức nhối, đau đớn tột cùng.

Mục nát nhanh chóng lan tràn, kéo lên tới bả vai, cả cánh tay chớp mắt đã khô héo như một nhánh cây chết lâu ngày. Nhưng giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, từ trong ống tay áo bên trái đột nhiên bay ra một vật.

Đó là một viên dạ minh châu lớn bằng nắm tay, trong veo sắc trắng ngà, nhẵn nhụi không tì vết. Viên ngọc này, sau một lần đồ diệt một môn phái nhỏ, Vô Âm giáo chủ đã tình cờ thu được.

Y không tra hỏi được lai lịch của nó, cũng chưa tìm hiểu ra công dụng thực thụ là gì, chỉ biết rằng thứ ấy vô cùng cứng rắn, kháng hỏa, tị thủy, có vẻ là một vật bất phàm.

Mặt khác, khi giữ viên dạ minh châu ở bên mình, Vô Âm giáo chủ cảm thấy rất thoải mái, chẳng những tinh thần phấn chấn, mà kinh mạch toàn thân cũng trở nên thông suốt, vì thế y không bao giờ cất nó vào túi trữ vật, luôn thích cầm trên tay, hoặc cất vào trong tay áo.

Lúc này, khi đã thoát ra, dạ minh châu liền tỏa một vòng hào quang nhu hòa, đồng thời tự bay về phía thất thải quang mang.

Ánh sáng bảy màu đầy tính hủy diệt kia, thứ mà Vô Âm giáo chủ dùng hết cả tu vi lẫn pháp bảo vẫn không chống cự nổi, bấy giờ lại bị viên dạ minh châu thu vào hết thảy.

Cứ thế, qua thời gian uống cạn một tuần trà, thất thải quang mang bắt đầu mờ đi, bảy vầng mặt trời chậm rãi tan biến, tấm kính khổng lồ bỗng hóa thành một cơn mưa rơi xuống, tẩy rửa nhân gian, như muốn xóa sạch vết tích của những gì nó vừa gây ra.

Với tu vi cùng lực lượng tinh thần của mình, Lạc tông chủ đã đến giới hạn thời gian có thể duy trì được đại trận. Phía trên tế đàn, tông chủ khẽ mở đôi mắt, chăm chú nhìn viên dạ minh châu trong tay Vô Âm giáo chủ, đầy vẻ kinh ngạc lẫn đề phòng.

Vị giáo chủ xoa nhẹ viên ngọc, lòng đầy hân hoan, không ngờ nó lại có sức mạnh to lớn đến như vậy. Bấy giờ, bên trong thứ ấy đã có thêm một chữ “Huyết” màu đỏ tươi, không rõ ý nghĩa là gì.

Giáo chủ khẽ động tâm niệm, chỉ là không cách nào điều khiển được viên dạ minh châu, dù luyến tiếc nhưng cũng đành tạm thời gác lại chuyện này, chờ khi trở về tổng đàn Vô Âm giáo sẽ tìm hiểu sau.

Lại thấy lực lượng đã tổn hao nghiêm trọng, trạng thái bản thân cũng không cho phép tiếp tục chiến đấu quá lâu, trong khi Thánh Mẫu Huyền Xà khắp mình mẩy đều là vết thương, thế nên Vô Âm giáo chủ muốn rời đi.

Tuy nhiên, y không vội, vẫn cứ đứng nguyên tại chỗ, hướng ánh mắt về phía Xích Dương đỉnh. Tông chủ bình tĩnh nhìn lại, bàn tay nắm chặt Ngũ hành phong lôi ấn, không manh động, chỉ âm thầm vận chuyển linh khí, chậm rãi khôi phục lực lượng bản thân.

Cả hai đều án binh bất động, cứ thế giằng co một hồi lâu. Những người còn lại cũng không ai nói gì, không có âm thanh nào khác ngoài tiếng hô hấp khe khẽ vang lên, khiến bầu không khí dần trở nên ngột ngạt.

Ngay khi căng thẳng vừa leo thang lên tới đỉnh điểm, bỗng từ trong đám trưởng lão Thất Dương tông có một bóng người bay ra, xông thẳng vào trận doanh của Vô Âm giáo.

Toàn bộ người của Thất Dương tông đang có mặt tại nơi đây, trên có Văn Hạc, Lạc tông chủ cùng các vị chưởng tọa, dưới có hàng trăm trưởng lão cùng hàng ngàn đệ tử, ai nấy đều giật mình, nhao nhao cất tiếng gọi:

“Thường Đạo Sư?”

“Nhạc phụ?”

“Thường trưởng lão?”

“Thường đạo sư?”

Bên phía Vô Âm giáo, chúng thánh sứ đồng loạt chuẩn bị sẵn các loại thuật pháp, nhưng chưa kịp xuất thủ thì thấy giáo chủ khẽ phất tay, ra hiệu dừng lại.

Thường đạo sư tiến tới trước mặt giáo chủ, trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, bất ngờ quỳ xuống, cung kính ôm quyền, lạy phục sát đất.

“Thuộc hạ Thường Đạo Sư, khấu kiến giáo chủ.”

“Lấy được rồi ư?”

“Vâng, thưa giáo chủ.”

Hóa ra, Thường đạo sư, tên thật cũng là Thường Đạo Sư, vốn không phải là một đạo sư, mà chính là một đạo sư.

“Làm tốt lắm, đứng lên đi.” Vô Âm giáo chủ nói.

Thường Đạo Sư tạ ơn, bước đến bên cạnh giáo chủ, vị trí trên cả những người khác, vị trí dành cho phó giáo chủ của Vô Âm giáo.

Lão lột xuống một tấm mặt nạ, lộ ra chân diện mục của mình, trông chỉ nhiều tuổi hơn tông chủ một chút, chứng tỏ thọ nguyên còn lâu mới hết, tu vi thật sự cũng cao hơn những gì mọi người vẫn biết. Tuy nhiên, bởi vì đóng giả quá lâu nên bộ dạng vẫn hơi lọm khọm.

Chứng kiến hành động của Thường đạo sư, ai nấy đều vô cùng bàng hoàng kinh ngạc. Thật không ngờ rằng, đến lúc này vẫn còn gián điệp tồn tại trong nội bộ Thất Dương tông, đã thế lại là nhạc phụ của Lạc tông chủ.

Nhưng trong số những người ở đây, bất ngờ nhất không phải là tông chủ hay ai khác, mà chính là Trình Trọng Minh. Y đứng ở phía sau, lén nhìn phó giáo chủ, cõi lòng đầy phức tạp.

Nhớ năm xưa, tư chất của y cũng thuộc hàng đứng đầu trong Thất Dương tông, tiền đồ có thể nói là vô cùng xán lạn. Thế nhưng, chỉ vì con gái lão là Thường Thái Trinh dụ dỗ ngon ngọt, thề non hẹn biển, khiến y sa vào lưới tình, đem hết tài nguyên thu được hiến dâng cho nàng.

Không có tài nguyên tu luyện, dù tư chất cao đến đâu cũng khó tăng tiến tu vi nhanh được. Trình Trọng Minh cứ thế ngày càng sa sút, dần bị những người khác vượt qua. Nhưng y không quan tâm, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của mỹ nhân là y đã thỏa lòng.

Vậy mà kết cục sau đó, nữ nhân họ Thường kia lại lấy lý do cha nàng không đồng ý, nói rằng y không có tiền đồ rồi thay lòng đổi dạ.

Lần đầu nếm trải hương vị mật ngọt của tình ái, có ai không say mê nuốt lấy, để đến khi biết là trái đắng thì không cách nào nhổ ra được. Trình Trọng Minh cố gắng níu kéo, chỉ là càng níu kéo lại càng rơi vào vòng xoáy tuyệt vọng.

Trong thời khắc tăm tối của cuộc đời, y tình cờ gặp một người giấu mặt, tự xưng là phó giáo chủ của Vĩnh Hằng Thánh giáo, khuyên nhủ giúp y vực dậy tinh thần, đồng thời cung cấp các loại thiên tài địa bảo để tu luyện, nhờ vậy y dần tìm lại hào quang vốn có của bản thân.

Kể từ đó, Trình Trọng Minh đều nghe theo sự sắp đặt của phó giáo chủ, sau một thời gian thì gia nhập Vĩnh Hằng Thánh giáo. Lúc bấy giờ, y mới biết rằng Thánh giáo chính là Vô Âm giáo, kẻ thù truyền kiếp của Thất Dương tông, nhưng muốn hối đã không kịp.

Bất kỳ ai trở thành người của Vô Âm giáo đều phải trải qua một lần tẩy lễ, mà thực chất chính là bị gieo vào trong cơ thể một loại nguyền rủa, một khi phát tác sẽ khiến người trúng phải cực kỳ đau đớn, sống không bằng chết.

Sau khi “tẩy lễ” xong, Trình Trọng Minh được phó giáo chủ đưa đi xem cảnh tượng một tên phản giáo bị nguyền rủa giày vò. Người ấy cứ nằm lăn lộn trên mặt đất, gào rú chẳng khác nào thú vật, tự cào rách thân thể, moi móc nội tạng của chính mình cắn xé, ròng rã mấy ngày rồi mới tắt hơi.

Đến tận bây giờ, Trình Trọng Minh vẫn chưa quên được ánh mắt người đó nhìn mình. Đôi mắt van nài sớm được giải thoát khỏi thống khổ, ướt át, đỏ ngầu đầy oán hận, sau đó là trắng dã chẳng còn chút linh hồn. Y không muốn chết, càng không muốn phải chết như thế.

Trong lòng đang sợ hãi, phó giáo chủ lại nhân đó nêu ra các điều lợi hại để dụ dỗ, đồng thời khơi gợi thêm sự hận thù đối với nữ nhân họ Thường, người được mai mối với tông chủ kế nhiệm của Thất Dương tông trước đó không lâu.

Vừa sợ vừa hận, Trình Trọng Minh không mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ, bèn quyết một lòng phục tùng Vô Âm giáo. Nhưng lúc này, khi Thường đạo sư lộ ra bộ mặt thật, Trình Trọng Minh mới hiểu ra, tất cả những gì mình gặp phải đều do một tay lão dựng nên.

Trước kia, Thường Thái Trinh từng kể với y rằng, thuở nhỏ, nàng vốn là một đứa trẻ mồ côi, sống cùng với rất nhiều tỷ muội, nhưng đến năm mười sáu tuổi thì được người cha thất lạc tìm thấy rồi mang đi.

Hóa ra, người mà y vừa yêu vừa hận đến tận xương tủy, cũng chỉ là một quân cờ trong tay kẻ khác. Hóa ra, Trinh muội không hề nói dối, nàng rời bỏ y quả thật là do Thường đạo sư ép buộc phải như thế.

Bao nhiêu năm rồi, Trình Trọng Minh vẫn chưa quên những cảm xúc đầu tiên trong lòng mình, ngay cả con trai của y với một nữ nhân khác cũng được đặt tên là Thiếu Huyền, để tưởng nhớ về mối tình khắc cốt ghi tâm ấy.

Vô số suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu, cuối cùng đều quy về một mối. Tất cả thù hận tan ra thành mây khói, sau đó tụ lại trên người Thường Đạo Sư. Nhưng có điều là, chỉ cần tiến lên một bước, nguyền rủa sẽ lập tức phát tác, không thể làm gì được.

Trình Trọng Minh chợt thở dài, lòng đầy hối hận. Không phải vì đã đắm say một người quá nhiều, mà vì đã phản bội Thất Dương tông, phản bội sự kỳ vọng của sư phụ, phản bội niềm tin của các huynh đệ từng vào sinh ra tử.

Y tự biết mình đã làm nhiều chuyện trái với lương tâm, trái với luân thường đạo lý, chỉ là trót đâm lao thì phải theo lao, đành bấu víu vào một cái lý do mong manh để tiếp tục.

Nhưng nay lý do ấy đã không còn, khiến y cảm thấy như đang phi hành bỗng mất hết linh lực, rơi từ vạn trượng trên cao xuống dưới mặt đất, vô cùng hụt hẫng. Y thầm nhủ:

“Giá như khi ấy, ta dứt khoát chọn lấy cái chết, làm một thiên tài đoản mệnh, có lẽ vẫn hơn là một kẻ không ra hình người như bây giờ. “

Trầm mặc một lúc, Trình Trọng Minh bỗng gọi con trai. Trình Thiếu Huyền bước đến, nghi hoặc hỏi lại:

“Có chuyện gì vậy, thưa cha?”

Trình Trọng Minh không đáp, sau khi nhìn con trai bằng ánh mắt đầy trìu mến, y bất ngờ xuất kiếm đâm chết Trình Thiếu Huyền, kế đó tự cắt cổ chết theo.

Y đã mắc nợ quá nhiều, cho dù lấy cái chết tạ tội cũng không đủ. Nhưng chẳng thà mang thêm một món nợ trên vai, còn hơn để đời sau tiếp tục sai lầm giống mình, làm nô lệ cho Vô Âm giáo.

Cái chết của cha con Trình Trọng Minh khiến nhiều người ngạc nhiên không hiểu tại sao, nhưng chẳng có ai tỏ ra thương cảm.

Thường Đạo Sư cũng không ngoại lệ. Chiến dịch lần này, mọi kế hoạch đều do y bố trí sắp đặt, lẽ ra đã có thể thành công mĩ mãn, nhưng chỉ vì họ Trình làm việc không đến nơi đến chốn nên mới thất bại, đành phải quay về với mục tiêu ban đầu là lấy trộm đồ vật.

Ngoài ra, y trước đó còn bị Trình Trọng Minh bắt giam vào thiên lao, khiến thân phận suýt nữa bại lộ một cách không cần thiết. Với những tội ấy, Trình Trọng Minh không bị xử tử cũng bị phạt nặng, nay chết rồi cũng chẳng có gì đáng tiếc.

Về phần Trình Thiếu Huyền chỉ là một nhân vật không quá quan trọng, có hay không có đều không khác gì nhau.

Vô Âm giáo chủ cũng có chung suy nghĩ như vậy, ra hiệu cho thuộc hạ ném xác hai cha con họ Trình ra ngoài, sau đó phất tay lên nói:

“Chúng ta đi thôi.”

“Đứng lại!”

Đột nhiên có một bóng người từ trên Xích Dương đỉnh bay ra, tay lăm lăm trường kiếm, chính là Tranh Dương phong chưởng tọa. Y trỏ mũi kiếm vào mặt Vô Âm giáo chủ, hùng hồn nói:

“Thất Dương tông là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”

Mấy người tông chủ chợt hiểu hành động này, liền dứt khoát rời khỏi tế đàn, dẫn theo các trưởng lão kéo nhau ra ngoài.

Với viên dạ minh châu trong tay, Thất Dương đại trận hiện tại đã không còn uy hiếp được Vô Âm giáo chủ. Nhưng y không lấy thứ ấy ra dùng ngay từ đầu, lý do chắc chắn là vì không rõ công dụng của nó.

Hiện tại kẻ địch đang bị thương nặng, lực lượng tổn hao nghiêm trọng, lại chưa hoàn toàn điều khiển được viên ngọc kỳ lạ kia, chính là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt.

“Các ngươi ngăn cản được ta sao?”

Vô Âm giáo chủ nét mặt bình thản, lấy ra cất vào dạ minh châu để hù dọa, trong đầu thầm tính toán hơn thua. Kể ra thì, với Thánh Mẫu Huyền Xà, chưa hẳn là không thể cùng Thất Dương tông tiếp tục đánh một trận, nhưng như thế rất mạo hiểm.

Y đảo mắt nhìn quanh, chợt dừng lại trên người Tôn Bảo. Kẻ này không hoàn thành nhiệm vụ, khiến y vừa rồi suýt phải bỏ mạng, tội nặng không kém gì Trình Trọng Minh.

Vô Âm giáo chủ đột nhiên chộp một cái. Thân hình Tôn Bảo không kháng cự được lướt tới, bị giáo chủ nắm trong tay, sau đó ném về phía Lạc tông chủ.

Hai mắt giáo chủ chợt lóe hồng quang, Mẫu Xà như có cảm ứng, liền xả ra một tầng khói đen đặc, che phủ hết tất cả tầm nhìn lẫn thần thức.

Tông chủ hừ lạnh một tiếng, vung kiếm định chém Tôn Bảo ra làm đôi. Tôn Bảo bị cú ném của giáo chủ làm cho bất ngờ, không thể toàn lực chống trả, nhưng cũng kháng cự được một hai.

Đúng lúc ấy, Tranh Dương phong chưởng tọa bỗng lao tới, cản lại nhát kiếm của tông chủ. Tay trái đồng thời vươn ra, nắm lấy hậu tâm Tôn Bảo, khống chế hành động của y.

“Ngăn kẻ địch chạy trốn trước.”

Tông chủ gật đầu, chuyển hướng tấn công về phía Vô Âm giáo. Các vị trưởng lão cũng là như vậy. Vô số kiếm quang, đao ảnh, hào quang pháp bảo ầm ầm đổ dồn vào làn khói do hắc xà tạo ra, kéo dài suốt nửa canh giờ.

Đến khi khói đen dần tan biến, một cái hố lớn lộ ra, bên trong chất đầy xác chết của mấy trăm giáo đồ cùng vài chục thánh sứ. Vô Âm giáo chủ không được tìm thấy, hiển nhiên đã được Mẫu Xà mang theo lối đó rời đi.

Lạc tông chủ hít sâu một hơi, trầm mặc một lúc lâu. Lần này để y trốn thoát, mai sau lành lặn trở lại, xây dựng thế lực mới, cộng thêm việc khám phá ra được sức mạnh khác của dạ minh châu, sẽ là mối nguy cực kỳ to lớn.

Nhưng lo lắng cũng chẳng làm gì được, trước mắt chỉ có thể ra lệnh thu dọn chiến trường, khôi phục bộ dạng Thất Dương tông. Tông chủ đang phân phó công việc cho các trưởng lão thì Tranh Dương phong chưởng tọa xách Tôn Bảo đến, nghiến răng nói:

“Kẻ này hại chết Bình Nhi, xin sư huynh giao cho đệ tự mình xử lý hắn.”

“Được, tùy ý đệ vậy.”

“Tạ sư huynh.”

Tông chủ dõi theo bóng lưng nhị sư đệ của mình, cặp chân mày bỗng nhíu chặt lại.

Bạn đang đọc Tâm Ma - Tiếu Kì sáng tác bởi ngotieuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngotieuki
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.