Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình ba kiếp

Tiểu thuyết gốc · 9222 chữ

Tô Thị Hà sinh ra trong một gia đình khá giả, nhưng truyền thống cha mẹ đặt đâu con ngồi đó vẫn còn, nên cuộc đời của nàng rất lênh đênh.

Nàng vừa mười tám là cha mẹ định hôn ước cho một gã công tử ăn chơi nhà họ Hứa, Hứa công tử xưa nay nổi danh háo sắc, bài bạc rượu chè, gái gú liên miên, nhưng vì gia đình giàu có nên không táng gia bại sản.

Gia đình gã chiều chuộng gã từ nhỏ nên năm nay mới hai mươi mà gã đã có ba mẫu ruộng đất lớn, năm căn lầu trong kinh thành, trăm thỏi bạc thỏi vàng và ba người thị thiếp trẻ tuổi, xinh đẹp.

Vì lấy Tô Thị Hà mà gã không cho thị thiếp lên làm chính thê.

Tô Thị Hà từ khi sinh ra đến nay đã nổi tiếng xinh đẹp, yêu kiều, quốc sắc thiên hương, tinh thông cầm kỳ thi hoạ, biết quản nhà cửa. Nhưng nghe nói sinh vào giờ âm nên dễ khắc chết phu quân tương lai. Thành ra cho dù có đẹp cỡ nào tài cỡ nào cũng không có chàng trai nào dám theo đuổi, cho dù có thì cũng bị gia đình ngăn cản, cấm đoán.

Gã công tử họ Hứa trong một lần tình cờ được thấy nàng cười, từ đó ngày đêm nhung nhớ, không đi thanh lâu, hạ chính thê thành thị thiếp, uống rượu đánh bạc ngày đêm hồi tưởng thương nhớ nàng, nhất quyết nói với cha mẹ rằng phải cưới nàng về, nếu không sẽ lấy cái chết tuẫn táng vì tình.

Cha mẹ hắn thấy vậy liền không ngăn cản nữa, đành tổ chức hôn lễ long trọng cho con trai, cưới Tô Thị Hà về làm chính thê.

Đêm động phòng, đã xảy ra một kịch biến khiến người ta mỗi khi nhớ lại liền ớn lạnh.

Phu nhân Tô Thị Hà khắc chết phu quân Hứa Danh của mình ngay tại lúc làm tình trên giường.

Tiếng hét chói tai của Tô Thị Hà vang lên khiến những người dự lễ tân hôn đêm đó suốt đời khó quên, đêm nằm ác mộng.

Khi người ta đi vào, chỉ thấy một cái xác chết nam bị gãy của quý và một người phụ nữ mặt mày tái nhợt đôi mắt sợ hãi la hét, điên cuồng đẩy xác nam nhân đang đè người mình ra khỏi giường.

Người nhìn thấy cảnh này đều buồn nôn, không ai chú ý hai người kia đang trần truồng.

Từ đó, Tô Thị Hà bị cha mẹ ruột từ mặt, cha mẹ phu trượng ghét bỏ, nguyền rủa.

Tô Thị Hà bị đuổi khỏi nhà, như kẻ điên lao thẳng xuống sông tự tử nhưng bất thành.

Một người cứu nàng, lại là một gã nam nhân.

Nhưng gã nam nhân này rất kỳ lạ, mặt như người chết, không có hơi thở, cả người đỏ lòm, chỉ biết là nam.

Tô Thị Hà được cứu không vui mừng, trái lại đầy thù hận nhìn chằm chằm gã nam nhân quái dị cứu mình.

Gã nam nhân quái dị kia kéo nàng về chỗ hẻo lánh, không nói gì, xây một căn nhà nhỏ bằng gỗ, đẩy nàng vào, nhốt lại, ngày ngày đêm đêm đúng giờ tới đưa cơm, chăm sóc ân cần chải đầu rót nước cho Tô Thị Hà.

Ngày tháng trôi qua như thế, cho đến mấy chục năm sau, khi Tô Thị Hà tròn 66 tuổi.

Do tâm trạng tiêu cực kéo dài hơn sáu mươi năm, nên nhìn như bà lão tám mươi chín mươi, mặt mày già nua, cơ thể khô héo, đôi mắt dần mù.

Gã nam nhân quái dị không thay đổi gì, mặt không biểu cảm, không nói một câu, khuôn mặt so với ban đầu thì bịt kín, toàn thân vải trắng từ đầu xuống chân.

Trong hơn sáu mươi năm chăm sóc Tô Thị Hà, hắn xuống làng gần đó làm thuê cày mướn ruộng đất cho người ta, đổi lấy tiền công là mấy bao gạo và mấy bó rau xanh, lâu lâu lại nhận ít thịt người ta cho.

Lúc đầu thì bị người người xa lánh, tưởng xác chết vùng dậy nên đánh đập, xua đuổi như đuổi tà. Nhưng sau khi thấy gã quái dị không nói gì, cho dù bị đánh đuổi cũng không nói lấy một câu, ngồi rồi nằm lì một chỗ không khóc không chửi, khuôn mặt không một biểu cảm chịu đựng thì không hiểu sao dân làng thấy thương. Một người rồi lại một người lấy băng trắng quấn khắp toàn thân cho hắn, cho hắn ăn, cho hắn uống rồi nông phu cho hắn cày ruộng, dân làng cho hắn làm việc vặt cho mình rồi cho tiền công là thức ăn nước uống thì hắn đã đi như thế hơn sáu mươi năm.

Chứng kiến dân làng ra đi.

Bây giờ lại chứng kiến Tô Thị Hà ra đi.

Tô Thị Hà nhìn khung cảnh trước mặt mình, gã nam nhân quái dị kia đưa nàng lên đỉnh núi, nàng cả đời ở căn nhà nhỏ dưới chân núi, chưa bao giờ đi đâu ngoài căn nhà nhỏ. Cũng chưa từng lên đỉnh núi.

Nên khi nhìn thấy khung cảnh tráng lệ, núi non hùng vĩ, bao la bát ngát và làng xóm hữu tình kia, nàng đã khóc.

Khóc không biết vì sao có can đảm sống, khóc không biết vì sao lại áy náy cả đời, hối hận cả đời, càng khóc không biết vì sao lại tự giam bản thân cả đời.

Tô Thị Hà ngắm nhìn hoàng hôn, trăng lên, sao lên, đêm tới, nhắm mắt lại, lìa đời.

Gã nam nhân quái dị không nói gì, khuôn mặt càng không có lấy một biểu cảm nào.

Hắn bình tĩnh chôn Tô Thị Hà xuống đất ngay gốc cây kề bên căn nhà nhỏ.

Gã nam nhân nhìn bia mộ xám chưa có chữ, chần chờ một lúc lâu, lấy đá nhọn khắc lên dòng chữ rõ ràng :

Phu nhân Tô Thị Hà, chính thê của phu quân Hứa Danh.

Nét chữ rõ ràng, khắc rõ từng nét, không nói đẹp, nhưng nói nhìn được thì lại nhìn rõ.

"....." Gã nam nhân nhìn chằm chằm dòng chữ rất lâu.

Khi đã đêm khuya, canh ba, gã nam nhân tự đào một cái hố kế bên mộ của Tô Thị Hà, nằm xuống, lắp đất lại, nhắm mắt, xuôi tay.

Không đoán sai, không nhìn lầm.

Gã nam nhân quái dị này, chính là Hứa Danh đã chết.

Gã không biết vì sao đã đóng quan tài thiêu xác rồi mà vẫn không cháy thành tro.

Ngược lại bản thân như xác chết vùng dậy, gia đinh phụ trách thiêu xác sợ hãi, cha mẹ gã đang khóc thương kinh hãi tưởng ác quỷ nhập xác con trai nên xua đuổi hắn đi, không dám giết, không dám nói cho ai, chỉ hi vọng con trai bị quỷ nhập xác kia không hại người, bình an sống tới tận thọ.

Cha mẹ hắn chỉ có duy nhất đứa con trai độc đinh, cho nên khi họ mất rồi, tài sản kếch xù chia năm xẻ bảy phân tán khắp nơi cho dòng họ tranh giành.

Hứa Danh nhớ lại cuộc đời của mình, không biết vì sao hắn cũng không cảm nhận rõ ràng, chỉ biết là...

Kiếp sau nhất định phải báo hiếu.

Kiếp sau nhất định phải phu thê viên mãn.

Nghĩ rồi, linh hồn xuất ra, tan vào hư vô.

--------------------------------------------------------------------

Xưa kia có chàng thư sinh nọ, sinh ra trong một gia đình không mấy giàu có nhưng đủ ăn đủ mặc.

Thư sinh tên Hiên Văn Đức, vì chăm học nên được thầy có danh tiếng nhận làm học trò, không thu học phí.

Sau này thi đỗ công danh liền trở thành truyền kỳ muôn thuở trong các câu chuyện châm biếm ở nhân gian.

Vì sao ư?

Thi đỗ thì là dựa vào năng lực thật.

Nhưng công danh là do người ta ban cho.

Nghe nói khi trưởng công chúa lần đầu gặp mặt đã say đắm vẻ tuấn tú thanh nhã của thư sinh Hiên Văn Đức nên nằng nặc thậm chí ăn vạ với vua cha nhất định phải cho chàng làm phò mã, không là cả đời không lấy ai, thậm chí cho dù ép hôn thành, nàng cũng sẽ quậy tan nhà nát cửa người đó.

Vua cha nghe vậy thở dài, chỉ nói là nếu hắn đỗ được trạng nguyên thì cho lấy, không thì nàng phải nghe lời, không được quậy phá.

Trưởng công chúa nghe vậy hài lòng, ý vị thâm thường thêm một chút điều kiện là nếu Hiên Văn Đức thi đậu nhưng bị loại vì loại người "không chính đáng" thì nàng sẽ giúp một tay, lúc đó vua cha không được cản.

Nhà vua nghe vậy càng thở dài thườn thượt, nhưng cưng chiều con gái nên gật đầu hứa hẹn, thầm nghĩ là chỉ một trạng nguyên nho nhỏ, con gái chơi chán rồi là bỏ, không sao.

Và sau đó, dưới một tay sắp xếp của trưởng công chúa thì thư sinh Hiên Văn Đức đỗ trạng nguyên.

Đến ngày áo gấm về làng, Hiên Văn Đức biết được sự thật từ một người bạn có bối cảnh lớn có tâm nhắc nhở đừng mù quáng, cẩn thận trưởng công chúa thì chỉ biết trầm mặc.

Ngày đó, đêm đó, thư sinh lần đầu uống rượu, hết chén này đến chén khác vẫn không say được, thư sinh càng buồn bã, liền ra ngoài hóng gió.

Nào ngờ, thư sinh gặp lại người trong lòng năm xưa.

Là người mà thư sinh cố quên đi, nhưng không thể, bởi vì nàng quá đặc biệt.

Cũng vì lí do này mà thư sinh mới buồn bã.

Rõ là có người trong lòng, nhưng không dám bày tỏ với người ta, nghĩ bụng thi đậu công danh rồi trở về bày tỏ tình cảm.

Nhưng ai ngờ đâu, đời không như mơ, mình rõ ràng thi đậu, nhưng người ta lại cố ý sắp xếp để mình trên người dở dưới người giỏi rồi đặt người giỏi là giả, mình lại trèo lên.

Thật bi ai, còn bị trưởng nữ nhà vua nhắm vào nữa chứ.

Thư sinh nghĩ vậy, thở dài, nghĩ bụng thôi thì cứ theo số phận đi.

Nhưng.....

Một thiếu nữ bên rừng trúc ngồi xổm ôm mặt lẩm bẩm, thút thít nỉ non như muốn khóc.

Thiếu nữ ngẩng đầu lên, nhìn trăng bằng đôi mắt u buồn nhẩm đi nhẩm lại câu "Chàng đã quên ta rồi sao? A Đức ca ca...."

Thiếu nữ có khuôn mặt trái xoan, góc cạnh thanh tú nhưng kỳ lạ là cứ nhìn thoáng qua là quên, nhìn kỹ lại mới nhớ.

Mà nhớ rồi, lại say mê trong đôi mắt trong trẻo của nàng.

Rõ ràng dung nhan bình thường, nhưng đôi mắt lại trong suốt và thuần khiết một cách hiếm thấy.

Bước chân Hiên Văn Đức dừng lại, nước mắt chảy xuống, nhớ lại thuở bé...

Mười năm trước.

"Ca ca! Ca ca! Ca mua cho muội xâu kẹo đó được không?" Một tiểu nữ nhi khoảng năm sáu tuổi hiếu kỳ nhìn quanh khắp nơi, quay đầu, hoảng hốt nắm áo một tiểu hài tử khoảng bảy tám tuổi vừa hỏi vừa chỉ chỉ sạp bán kẹo hồ lô đỏ gần đó.

Tiểu hài tử quay đầu lại, nghiêng đầu, hỏi "Muội là ai?"

"Muội thích kẹo, muội chạy theo. Quay đầu không thấy mẫu thân đâu. Huhu"

Tiểu hài tử cuối xuống, mỉm cười, xoa đầu tiểu nữ hài, nói "Đừng khóc, đừng khóc. Ca ca mua kẹo cho nè."

Nói rồi liền nắm tay tiểu nữ hài đến sạp bán kẹo hồ lô.

"Lấy con hai xâu."

"Bốn đồng."

"Đây ạ."

"Của con đây."

Tiểu hài tử quay người, vừa cất túi tiền vừa đưa cho tiểu nữ nhi một xâu hồ lô.

"Của muội nè."

"Ca ca tốt nhất."

Tiểu nữ nhi vui vẻ ngậm hồ lô rồi nhảy cẩn lên người tiểu hài tử, tiểu hài tử vui vẻ cõng nàng trên lưng đi xa.

"Muội tên gì?"

"Muội là Tiểu Hạ."

"Muội có nhớ danh tự đầy đủ không?"

"Danh tự đầy đủ của muội là Trần Tiểu Hạ, mẫu thân nói muội sinh ra vào mùa hạ, mang lại ấm áp và hạnh phúc cho người nên đặt tên như thế."

"Còn ta tên là Hiên Văn Đức, mẫu thân hi vọng ta đỗ công danh nhưng không thất đức như cha ta, thi đỗ công danh rồi lấy người khác nên đặt tên ta rất cứng rắn, hiên trong mái hiên, văn trong văn thi, đức trong tài đức."

"A. Lấy người khác là gì?"

"Muội còn nhỏ. Sau này lớn lên sẽ biết."

"Ca ca nói cho muội biết đi mà, đi mà."

"Haha, là rước về làm nương tử như mẹ muội ấy."

"Hả? Vậy là muội lớn lên cũng phải gả đi hả?"

"Đúng rồi. Tiểu Hạ của ta dễ thương như vậy, ai mà không lấy chớ."

"Hứ, muội chỉ gả cho ca ca, ca ca hứa với muội được không?"

"Muội...."

Dưới ánh hoàng hôn, tiểu hài tử ngây người nhìn người trước mắt đang mỉm cười rạng rỡ với mình, mặc dù biết có lẽ chỉ là lời nói nhất thời, mặc dù biết có khả năng sau này không gặp lại nhưng hắn vẫn mỉm cười nói..

"Được."

Quả nhiên, hắn giúp nàng tìm được mẫu thân, chia tay tạm biệt hẹn ngày gặp lại, chỉ đáng tiếc....

Hắn không nhớ được.

Nàng trưởng thành nẩy nở thành một người hoàn toàn khác trong kí ức.

Gặp lại thì không còn đáng yêu như ngày nào mà đã ra dáng thiếu nữ đôi mươi.

Đôi mắt luôn trong sáng là điểm duy nhất không thay đổi.

Chỉ là hắn không nhớ được, hắn chỉ cảm thấy quen thuộc mà phải lòng nàng.

Hiện tại.

"Ta........ta..." Hiên Văn Đức ôm mặt, nước mắt chảy xuống không ngừng, khóc không thành tiếng.

Hắn ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn thiếu nữ đang khóc dưới ánh trăng, đôi mắt trong veo thấm đậm nỗi buồn bã.

Hiên Văn Đức không đành lòng, giơ tay ra, bước một bước, định đi lại ôm nàng vào lòng.

"Đức ca huynh nghe ta nói đây, sở dĩ huynh đậu công danh lên trạng nguyên là bởi vì trưởng công chúa có tình ý với huynh. Huynh thật sự thi đậu nhưng lại không bằng người trưởng công chúa gài vào, hắn đáng lẽ ra phải đậu trạng nguyên theo đề trưởng công chúa đưa cho nhưng lấy lý do mình có bệnh hiểm nghèo, chỉ muốn thi thử xem mình đi tới đâu cho toại nguyện nhưng cuối cùng không còn sống được bao lâu nên nhường lại cho người xếp hạng hai là huynh, hắn thì thật ra đã nhận bạc của trưởng công chúa mà cao chạy xa bay rồi. Cho nên, huynh phải cẩn thận trưởng công chúa, ta thấy huynh là người tốt nên mới nói cho huynh biết đấy, đừng nói cho ai biết nha."

Một giọng nói vang vẳng bên tai hắn.

Hiên Văn Đức bất giác dừng lại, lùi lại, càng lùi càng xa, lùi thành chạy cho đến khi về đến nhà.

Hắn nằm trên giường, nhìn ánh trăng, mắt đỏ hoe, nghĩ tới rất nhiều chuyện.

Nếu ta lấy trưởng công chúa, Tiểu Hạ sẽ buồn, ta cũng không hạnh phúc.

Nhưng nếu ta không lấy, trưởng công chúa...nàng ta sẽ làm khó dễ nàng, gây hại cho nàng, thậm chí sẽ diễn một màn kịch khiến ta hiểu lầm nàng....

Chốn hoàng cung, làm gì có chỗ dung thân cho nàng chứ.

Ta... Ta không biết làm sao.

Ta bỏ trốn cùng nàng thì mẫu thân phải làm sao? Người thân nàng phải làm sao?

Ta cũng không muốn ngày ngày sống trong lo sợ bất an, cũng không muốn nhìn nàng đau khổ.

Nhưng....Ta...............

Hiên Văn Đức nghĩ rất nhiều, mắt càng ngày càng đỏ, dằn vặt trong đau đớn, nước mắt cũng khóc khô cạn.

Cuối cùng đưa ra quyết định.

"Tiểu Hạ, xin lỗi, kiếp sau ta sẽ không phụ nàng, ta xin thề, nếu còn có lần sau nữa... Ta sẽ bị sét đánh ngàn kiếp, vĩnh viễn không được siêu sinh!"

Hắn đứng trên một đỉnh núi gần đó, đôi mắt hằn tơ máu, tóc tai rối bù, gầm lên, đưa ba ngón tay thề với ông trời, tiếng nói vang vọng khắp núi rừng.

Ầmmmmmmmm

Ầmmmmmmm

Ầmmmmmmm

Bỗng nhiên có tiếng sét vang vọng, như làm chứng cho lời thề của hắn.

Sét đánh, mưa đổ.

Hắn ngồi bệt xuống dưới đất, nhìn rừng trúc phương xa mà khóc rống lên như một đưa trẻ.

Nước mắt hoà cùng làn mưa, như chia sẻ nỗi buồn với hắn.

Trong rừng trúc.

Trần Tiểu Hạ ngẩng đầu lên, nhìn về phương xa, nàng hình như nghe thấy lời người trong lòng mình nói, lẩm bẩm, cười cay đắng "Chàng thật ngốc."

"Mẫu thân ta đã mất từ lâu rồi."

"Ta chỉ còn một mình thôi, nếu chàng đã nói kiếp sau, vậy thì ta xin đi trước một bước."

"Chúc chàng, hạnh phúc."

"Nhớ lời hứa của chàng, kiếp sau, chúng ta nhất định phải viên mãn."

Lẩm bẩm xong rồi, Trần Tiểu Hạ vừa cười vừa khóc cầm lên hòn đá nhọn cạnh đó, đi lên đỉnh núi mà người ấy vừa đi, dứt khoát cắt cổ chính mình, nhảy xuống dòng sông phía dưới.

Câu chuyện tình này thế gian không biết. Chỉ biết sau đó trạng nguyên Hiên Văn Đức trở thành phò mã trẻ tuổi nhất từ xưa đến nay, lấy trưởng công chúa làm nương tử, trở thành truyền kỳ một thuở năm ấy.

Đương nhiên, người kế vị là thái tử.

Trưởng công chúa, chỉ có thể gả đi, không có quyền kế vị.

Sau khi lấy phò mã, trưởng công chúa được ban cho tước vị, phong thành Vương Phi, phò mã thành Vương Gia cùng nhau cai quản vùng đất miền bắc khô quạnh.

Nhà vua tức lắm, ông cho rằng con gái chỉ mê đắm chàng thư sinh kia nhất thời, đang định phân hôn phối môn đăng hậu đối cho nàng nhưng trong lúc ông không ngờ tới, trưởng công chúa đã âm thầm thâu tóm quyền lực cho phò mã để mình không bị gả đi cho người khác.

Và cuối cùng, trưởng công chúa thành công, nhà vua đành nghiến răng nghiến lợi phong tước vị Vương Gia cho hai người, tiễn hai người về nơi xa xôi hẻo lánh, nhường ngôi, cho thái tử kế vị.

Người đời về sau chỉ biết tới rằng phò mã Hiên Văn Đức của trưởng công chú Dương Vân Phi đã đỗ trạng nguyên giả, các câu chuyện thêm mắm dậm muối được miêu tả đặc sắc kể lại cho thế hệ mai sau.

Nhưng thật ra, tin đồn này là trong lúc vua cha tức giận tìm đủ mọi cách chia rẻ đôi phu thê kia mà làm ra. Nhưng cuối cùng đều không thành.

--------------------------------------------------------------------

Reng

Reng

"Alo? Xin chào, tôi là nhân viên của tiệm cà phê Ngày Mai, xin hỏi quý khách muốn uống gì?"

"Cho tôi hai ly cà phê đen, gửi đến tiệm hoa hồng đường số 17, ngã 4, hẻm 6."

"Vâng. Số lượng bao nhiêu? Size lớn hay size nhỏ?"

"Một ly lớn, một ly nhỏ."

"Nóng hay lạnh?"

"Ly lớn lạnh, ly nhỏ nóng."

"Có bỏ đường không?"

"Ly nhỏ không bỏ, ly lớn bỏ nhiều chút."

Bíp, bíp

"Quý khách chuyển khoản hay giao hàng nhận tiền?"

"Giao hàng nhận tiền."

"Vâng. Của quý khách hết 26 ngàn."

"Được. Tôi chờ hàng."

Tút tút---

Một đôi bàn tay thon dài trắng nõn bỏ điện thoại xuống bàn, bàn tay di chuyển nhẹ nhàng, thuần thục pha cà phê theo khách yêu cầu.

Chủ nhân đôi bàn tay là một người thiếu nữ cỡ hai mươi hai mốt, đôi mắt hạt dẻ sáng ngời dưới ánh nắng mặt trời, đội nón, ngồi xe đạp điện, khởi động máy, nói vọng vào nhà.

"Dì Mai, con đi giao hàng cái nha, xíu con về."

"Nhớ về mua cho dì ba cân thịt nạt nhé Thảo ơi!"

"Vâng! Con nhớ rồi!" Vừa nói Nguyễn Ngọc Linh Thảo vừa lái xe đạp điện vèo đi như cơn gió.

"Cái con bé này, hấp ta hấp tấp!" Dì Mai mỉm cười nhìn theo, lắc đầu, tiếp tục đi làm việc của mình.

"Haiz. Dì Mai cũng thật là. Cứ sai mình đi mua thịt nạt riết. Có ngày mình mua nhầm thành mỡ cho xem."

Nguyễn Ngọc Linh Thảo thở dài, nhưng không còn cách nào khác, chỉ đành ghé chợ mua ba cân thịt nạt, rồi đi giao cà phê cho khách ở đường số 17, ngã 4, hẻm 6.

"Tiệm hoa hồng, tiệm hoa hồng...."

"Ý! Là chỗ này phải không ta?"

Nguyễn Ngọc Linh Thảo dừng bước chân lại, trước mặt cô là một mảnh vườn đầy hoa lan tường mọi màu sắc mọc dọc theo con đường, cây cối mọc xum xê khắp nơi, và một chùm dãy lá thường xuân treo trên tấm bảng hiệu trước cửa.

Rosé Garden

Cây cối đã phủ hết lớp tường gạch, chỉ chừa lại một khoảng để nhận biết nó là một ngôi nhà.

Thì ra, đây là một cửa tiệm không lớn không nhỏ buôn bán loại cây cảnh, các loại hoa.

Chỉ là nhìn từ ngoài vào thì giống như bỏ hoang đã lâu.

Ngẩn ngơ ngắm nhìn một hồi, cô lại ngắm nhìn chiếc cửa cũ kỹ trước mặt.

Nó thật kỳ diệu, thật huyền ảo.

Cô cảm thấy mình nếu bước qua cánh cửa này sẽ đến một thế giới hoàn toàn mới giống truyện phương Tây kỳ ảo mà hồi nhỏ mình hay đọc.

Thật mong chờ.

Nguyễn Ngọc Linh Thảo nuốt nước miếng, giơ tay lên, đặt tay lên gạt cửa.

Cạch.

Cửa mở ra, ánh sáng chói mắt chiếu qua người cô, làm cô nhắm mắt lại.

Cô không ngờ, khi mở mắt ra, đã nhìn thấy khung cảnh mà cả đời này mình không quên được.

"Chào mừng quý khách đến với Rosé Garden."

Một tông giọng trầm thấp vang vọng bên tai cô.

Phía trước Nguyễn Ngọc Linh Thảo là một chàng trai khôi ngô tuấn tú, đôi mắt xám xanh lạnh lùng.

Hình như là con lai, mắt xanh trong suốt, tóc đen mượt mà.

Cô nhìn đến ngẩn ngơ.

"Quý khách muốn mua gì?" Chàng trai trước mắt mỉm cười, nhẹ giọng hỏi.

Dù biết là nụ cười thương nghiệp nhưng vẫn đẹp say đắm lòng người.

Nguyễn Ngọc Linh Thảo nghĩ vậy.

"Tôi đến giao cà phê." Cô giơ giơ cái túi trên tay lên.

"Xin để ở đây." Chàng trai mắt xanh chỉ chỉ cái bàn để sẵn tiền mình đang chống tay lên.

"..." Nguyễn Ngọc Linh Thảo không nói gì, cô để cà phê lên bàn, lấy tiền, định rời đi.

"Quý khách thực sự không muốn mua gì sao?" Chàng trai mắt xanh lại mỉm cười hỏi một lần nữa.

Nguyễn Ngọc Linh Thảo quay đầu lại, nhìn chàng trai, ngây ngẩn, một lúc sau mới ngó xem xung quanh tiệm.

Tiệm hoa này thật kỳ lạ.

Tên là Rosé Garden mà thứ bán lại là những loài hoa không phải hoa hồng.

Hoa dại, hoa tường vi, hoa sen, hoa cúc, hoa lam trường, hoa thường lan,.. v.v

Nguyễn Ngọc Linh Thảo lại liếc trên cao một cái.

Má ơi, thậm chí còn có cả hoa bỉ ngạn nữa chứ.

Cô đắm chìm trong vẻ đẹp của hoa bỉ ngạn hồi lâu.

Những bông hoa đỏ ưu thương nở rộ giữa chốn hoa rực rỡ màu sắc làm cô nhớ đến những câu cảm thán khi người ta ngắm nhìn hoa bỉ ngạn vô tình bật thốt ra :

Hoa của đau thương, hoa của hồi ức, hoa của khổ nạn.

Vẻ đẹp của bi ai, vẻ đẹp của đau khổ, một màu đỏ kiêu sa chói đau lòng người.

Chỉ có hoa, không có lá.

Hoa và lá vĩnh viễn không gặp nhau.

Hoa của tình yêu không trọn vẹn.

Nghĩ tới đây, đôi mắt cô lại bất giác chảy nước mắt.

Chàng trai mắt xanh trầm ngâm ngắm nhìn cô gái đang đứng đơ người trước hàng hoa bỉ ngạn, tiến lên, vỗ nhẹ bả vai cô, hỏi.

"Quý cô không sao chứ?"

Nguyễn Ngọc Linh Thảo giật mình, quay đầu lại, đôi mắt xanh xám bình tĩnh nhìn thẳng vào cô.

"...." Cô chỉ biết im lặng nhìn đôi mắt ấy, mỉm cười.

Chàng trai mắt xanh đơ người, nụ cười của cô gái trước mặt sao mà nhìn cay đắng thế.

Nhưng cũng thật quen.

Chàng trai vô thức đặt tay lên lên má cô gái khẽ khàng lau đi nước mắt đang chảy.

Cũng không biết tại sao, Nguyễn Ngọc Linh Thảo chỉ biết ngốc ngơ cứng đờ tại chỗ, không né tránh, không phản kháng, cô cũng không khóc nữa, cũng không mỉm cười nữa, chỉ nhắm mắt lại đắm chìm trong đôi bàn tay ấm áp ấy.

Chàng trai mắt xanh lẳng lặng nhìn cô gái thấp hơn mình một cái đầu đang luyến tiếc dựa dẫm đôi bàn tay mình, một lúc sau liền nói.

"Nếu quý cô mệt, xin hãy tìm chỗ nghỉ ngơi, nơi này là nơi bán hoa, tôi chỉ là chủ tiệm hoa, không phải nơi cho thuê dịch vụ ấm áp tình thương."

Nguyễn Ngọc Linh Thảo giật mình, mở to đôi mắt, bối rối lùi lại phía sau, nói lắp bắp.

"Tôi... Tôi chỉ là... Là hồi tưởng lại kí ức cũ..tôi cũng chả biết là kí ức gì... Chỉ biết...chỉ biết là nó làm tôi đau khổ... Chứ tôi không có ý gì đâu! Thành thật xin lỗi."

Nói rồi, cô cúi người xin lỗi.

"Không sao, ai cũng có hồi ức đau thương mà." Chàng trai tóc xanh xoay người lại, chắp tay sau lưng, đứng đối diện với ánh nắng ban mai.

"Tôi-tôi giao cà phê cho anh rồi. Tôi đi đây!" Nguyễn Ngọc Linh Thảo chỉ kịp liếc nhìn bóng lưng của chàng trai, liền bối rối rời đi, bỏ lại một câu khách sáo.

"...." Chàng trai im lặng, nhìn theo bóng lưng cô gái, một lúc sau, quay đầu, đi lấy một cái ly thủy tinh lớn, đổ vào hai ly cà phê trên bàn, trộn đều, đợi đá tan ra, thêm chút sữa ong thọ, lại trộn đều, đổ vào bình nước uống inox.

Vặn vòi, cà phê thơm ngào ngạt toả ra, chàng trai lấy một cái ly sứ hình tròn ra, hứng cà phê, bắt đầu nhắm nháp.

Sau đó, cỡ ba mươi phút sau, hắn đi lại bồn hoa cạnh đó, bắt đầu cắt tỉa lá vàng, tưới nước cho hoa.

--

"Mình bị sao thế này?" Nguyễn Ngọc Linh Thảo vỗ vỗ mặt mình.

Đi giao cà phê thôi mà cũng gặp chuyện truyền kỳ trong tiểu thuyết ngôn tình nữa chớ.

"Aiz. Tự dưng khi không lại dựa mặt vào bàn tay người ta, làm như lâu ngày xa cách vậy ấy."

"Rõ ràng lúc đầu mình chỉ ngẩn ngơ ngắm hoa bỉ ngạn, sao lúc sau lại thành mình dựa vào tay người ta mà khóc rồi???"

"Kỳ quái. Không lẽ bỏ sót cái gì ta..."

"Thôi kệ."

Lẩm ba lẩm bẩm nghĩ tới nghĩ lui, Nguyễn Ngọc Linh Thảo quyết định không nghĩ nữa, chuyện đã qua rồi thì thôi, không suy nghĩ chi cho nó mệt.

Cô tung tăng chạy xe điện về tiệm cà phê Ngày Mai.

--

Sau đó, cứ mỗi thứ sáu hàng tuần, chủ tiệm Rosé Garden lại đặt hai ly cà phê y chang như ban đầu, không gọi món khác.

Nhân viên bán cà phê cho khách là Nguyễn Ngọc Linh Thảo thì lại tất bật chạy tới chạy lui giữa tiệm hoa và tiệm cà phê.

Thứ bảy, chủ nhật là ngày nghỉ của cô. Nên rất rảnh rang mà về thăm nhà.

Nhà cô, có ba, có mẹ, có chị, và có cô.

Hồi trước, ngoài ý muốn cắn bầu chị cô, lúc đó ba mẹ còn trẻ măng, chưa có kinh nghiệm nên dính thai.

Lúc đó, kinh tế gia đình khó khăn, họ tính phá thai, nhưng phá không được, đành sinh ra rồi nuôi lớn tới giờ.

Mà may là chị cô rất cố gắng, khi lớn lên học hành giỏi giang và đi du học.

Ba mẹ được nhờ bởi số tiền chị cô gửi về hàng tháng.

Trong lúc nuôi lớn chị cô, kinh tế gia đình cũng dần dần khá lên nên ba mẹ mới quyết định sinh thêm cho chị cô một đứa em để cho có chị có em.

Nhưng cũng lần đó, tai nạn xảy ra.

Mẹ cô vì sinh cô mà tử cung bị rách, không thể mang thai, cũng không thể giao phối được nữa.

Cũng may là ba và mẹ cô cũng không để trong lòng chuyện này, chuyện họ để trong lòng là ở bên nhau và nhìn cô và chị bình yên lớn lên là được rồi.

Không cần gì nữa cả.

Hôm nay, cô về nhà.

"Thảo ơi, con xuống bếp đổ dùm mẹ thùng rác!"

"Vâng ạ!"

Đi ra ngoài đổ rác, về nhà, giúp mẹ lau nhà quét nhà, nấu cơm.

Cùng bố bày thức ăn lên bàn, vừa trò chuyện vừa ăn ngấu nghiến.

"Con học sao rồi?"

"Vừa thi cuối kỳ xong ạ."

"Kết quả gửi mẹ tối nay nhé."

"Vâng."

"Làm thêm ở chỗ bố giới thiệu thế nào?"

"Ổn ạ. Một giờ 25 nghìn cũng khá tốt. Ngày con làm 8 tiếng kiếm 200 ngàn. Sẵn tiện con kiếm tiền ăn vặt luôn cũng khá ngon nghẻ."

"Nếu không phải bố chỉ biết chỗ dì Mai, có lẽ bố có thể tìm cho con thêm vài nơi lương cao tí nữa."

"Thôi. Bố ạ. Giờ con lớn rồi. Con tự lập được."

"... Được rồi."

"Chỗ dì Mai con làm con cảm thấy sao?"

"Dì Mai nhiệt tình vui tính lắm mẹ ạ, lúc sai con đi mua này mua kia thường thưởng cho con tiền, lúc mà con mệt thì luôn cho con nghỉ. Dì ấy luôn thanh toán lương đúng ngày, đúng giờ nè. Còn cho con ẫm con của dì ấy đi chơi nữa. Nói chung làm việc ở đó khá thoải mái, lâu lâu uống free cà phê miễn phí cũng khá ngon, còn được ăn socola nếu có sự kiện nữa. Làm thêm ở đây vui lắm!"

"Vậy là tốt rồi, tốt rồi."

"Chừng nào con mới dẫn bạn trai về ra mắt bố mẹ?" Nói tới đây, Khánh Vân Tường, mẹ của Nguyễn Ngọc Linh Thảo liếc mắt nhìn cô con gái mình, một bộ rèn sắt không thành thép.

"Con....con...chưa hai mươi mà.... Đợi thêm chút nữa đi ạ."

"Hả? Con nói gì cơ? Chị của con giờ đi nước ngoài lấy chồng rồi đấy! Con còn ở đó mà nói chưa hai mươi đi!"

"Con biết mà, chị con được trai Tây thương, anh Robert Alirt gì gì đó nên mới qua bển sống. Cũng không biết chừng nào về bảo lãnh nhà mình qua bển."

"Robert Arthur! Không phải Robert Alirt!"

"Rồi rồi. Là Robert Arthur được chưa. Mà tên cũng thật kỳ quái. Cái tên này rõ có thể làm tên cho hai người. Mà đây lại là họ và tên cho một người luôn. Oa. Chị con thật có phúc."

Chị của cô, Nguyễn Ngọc Linh Chi, tên tiếng Anh là Selena Amei, đúng là đã ra nước ngoài lấy chồng hồi tháng trước.

Nghe kể lại là vì anh rễ trúng tiếng sét ái tình với chị, mà chị cũng thế nên mới đi đến hôn nhân.

Mà công nhận anh rễ đẹp trai thiệt, mắt to mày sáng, mắt xanh, tóc vàng đẹp trai chuẩn soái ca phương Tây. Ối giồi ôi. Mê gì đâu á.

Nguyễn Ngọc Linh Thảo nghĩ vậy.

"Chứ sao! Con mà không lo kiếm bạn trai kẻo sau này chị con có con rồi mà con còn đang ế đấy!"

"Mẹ! Giờ con chả muốn yêu đương gì cả! Đợi con học xong, tốt nghiệp xong luôn rồi tính!"

"Cái con bé này! Thật đúng là cứng đầu."

"Thôi. Bà đừng giục nó nữa. Nó lớn rồi cũng không còn nhỏ nữa. Nếu nó có duyên nợ với người ta thì kiểu gì cũng lấy được chồng, nếu nó không có thì cả đời cũng không thành thân được."

"Lão già nhà ông thì biết cái gì! Con gái nhà tôi xinh đẹp như vậy thì trai nó theo đầy! Nói gì duyên nợ? Bộ tôi nợ ông hay gì mới lấy ông hả? Hả?!"

Nói rồi, bà Khánh Vân Tường lấy dép chọi ông chồng của mình túi bụi.

Trường Quang Quân, chồng của bà, chỉ biết câm nín nhận sai.

Còn cô con gái của họ, Nguyễn Ngọc Linh Thảo, chỉ biết ngơ ngẩn mà nghĩ về lời cha mình vừa nói.

"Có lẽ, kiếp này, sẽ viên mãn."

Cô không biết tại sao trong suy nghĩ lại bất giác hiện lên câu nói này.

Cô nhìn bố mẹ mình, mỉm cười.

--

Ngày qua tháng lại, bất giác đã hai năm trôi qua, Nguyễn Ngọc Linh Thảo đã tròn hai mươi.

Cô cũng qua lại với tiệm Rosé Garden hai năm.

Dần dần, cô phát hiện, mình nảy sinh tình cảm với chàng trai mắt xanh kia.

Cho nên cô dành nhiều thời gian hơn ở lại tiệm hoa, trò chuyện câu có câu không với chàng trai mắt xanh.

Thì ra, tên hắn là Đông Hành Hà, cái tên nghe cực kỳ lạ tai.

Khi cô nghe được liền bật thốt " Cái tên này có ý nghĩa gì vậy?"

Chàng trai mím môi, mắt hơi lờ mờ như nhớ về kí ức xưa kia, nói "Đông trong mùa đông, hành trong hành trình, hà trong sơn hà. Ba mẹ tôi hi vọng trong hành trình tôi lớn lên sẽ vững như núi, cứng rắn như mùa đông và luôn giữ một cái đầu lạnh để giải quyết mọi việc ổn thoả."

"Nghe giống như tên Hán hồi xưa nhỉ."

"Tôi là người Hán mà."

"Vậy cậu sống ở đâu?"

"Nước ngoài."

"Cụ thể ở đâu?"

"Mỹ."

"Woa, chị tôi vừa mới lấy chồng ở nước ngoài về mấy tháng nay. Anh ở bang nào của Mỹ?"

"Atlanta."

"Tiếc quá, anh rễ tôi ở California."

"Quê nội tôi cũng ở đó."

"Thiệt hả?"

"Thiệt."

"Mà cha mẹ anh không hi vọng anh bình an lớn lên hay sao mà đặt cái tên nghe có điềm quá vậy?"

"Có điềm ra sao?"

"Thì kiểu, mùa đông cũng là mùa tượng trưng cho cái chết, mà lấy "đông" làm họ ghép kế chữ "hành" rồi thêm "hà" nữa anh biết ra ý nghĩa gì không?"

"Núi hành người đến chết trong mùa đông?"

"Đúng rồi."

"Cũng không đến nỗi nào đâu."

Đông Hành Hà lắc đầu.

"Ai nói không đến nỗi? Với cả nó còn có nghĩa khác nữa."

Nguyễn Ngọc Linh Thảo liếc mắt nhìn chăm chú chàng trai trẻ trước mặt.

So với khi mới quen lịch sự kiểu quý ông thì bây giờ trò chuyện giống tuổi khuôn mặt của anh chàng này hơn rồi. Mặc dù đã biết anh ta đã hai mươi hai.

"Nghĩa gì?" Đông Hành Hà chậm rãi nhấm nháp tách cà phê.

Từ khi quen cô đến giờ cũng hai năm, trò chuyện với cô gái này cũng thú vị, sẵn tiện giết thời gian nhàm chán ở đây cũng là một lựa chọn không tồi.

"Đông hành Hà đến chết."

"...."

"Cũng có nghĩa là mùa Đông và mùa Hạ giao nhau sinh ra Hành - tên khác của mùa Thu."

"......"

"Còn có nghĩa là Đông đồng hành với Hà, nhưng không đi tới cuối nên mất đi chữ "đồng" chỉ còn chữ "hành"."

"...…...."

Đông Hành Hà nghe tới đây liền uống cà phê không vào nữa, đành bất đắc dĩ ngước lên nhìn cô nàng trước mặt.

Cô cũng nhìn lại anh chằm chằm.

Sau một hồi lâu hai người nhìn nhau, không ai chịu nhường ai thì anh lên tiếng "Trí tưởng tượng của cô thật phong phú."

Vừa nói anh vừa nhấc tách cà phê lên, từ tốn uống một ngụm.

"Aiza. Anh khen quá rồi."

Hai người cứ trò chuyện câu được câu không như thế cho đến khi....

Ba năm sau.

"...."

"...."

Một đống người bận rộn trước cửa tiệm Rosé Garden, người người nhà nhà trang trí, sửa sang cửa tiệm nào là hoa hồng nào là bong bóng nào là tấm bảng có viết chữ to được để phía trước. Được viết theo kiểu chữ hồng nền đỏ chói lọi rồng bay phượng múa:

Lễ Đính Hôn

Phía trước tiệm, đứng bên trái là cha mẹ và chị của Nguyễn Ngọc Linh Thảo, đứng bên phải là cha mẹ của Đông Hành Hà.

Họ ăn bận rất đẹp, như đi dự tiệc của ai đó.

"...."

"..."

"Aiza. Sao con còn đứng ở đây nữa? Mau theo mẹ vào trong thay đồ cưới nhanh lên!"

Mẹ cô lại kéo tay cô lôi vào phòng ở sân sau.

"Còn không mau đi?"

Đông Linh Anh liếc mắt trừng cậu con trai không nên thân của mình.

"Mẹ nó à, mình tổ chức bất ngờ như thế sao nó phản ứng lại kịp, chờ nó tí."

Đường Thiên Phong dỗ dành vợ đang nóng nảy của mình.

"...."

Đông Hành Hà không còn cách nào, bất đắc dĩ, đi ra phía sau thay đồ chú rễ của mình.

Trên đường đi, không hẹn mà cùng, cùng nửa kia có chung suy nghĩ hoang đường

Chuyện gì thế này?

Sao mới rủ nhau đi hẹn hò lần đầu tiên mà về nhà lại bị bắt đính hôn rồi?????

Có ai rình mò à?

Nhưng cả hai lại không nhịn được mỉm cười, lẩm bẩm.

"Chuyện gì tới cũng phải tới."

"Sẵn tiện khỏi băn khoăn gì nữa."

--

Lễ Đính Hôn được tổ chức linh đình, hai nhà cô dâu chú rễ đi đón khách cười tươi như hoa.

Mà cô dâu chú rễ cũng đi tiếp khách, uống rượu mừng, nhận quà cưới đến mỏi chân.

Phải mấy tiếng sau, mới đến phần long trọng nhất.

Mẹ và cha cô, một bên trái một bên phải dìu cô dâu đi thảm trắng, bước từng bước một về phía chú rễ đứng ở cuối thảm.

Nhạc vang lên, từng tiếng reo hò hoan hô chúc phúc của bà con làng xóm bạn bè thân thích lan khắp muôn nơi, hoà nguyện cùng với nhạc mừng tạo nên hồi vang đẹp trong kí ức.

Mặc dù giống lễ cưới nhưng thật ra không phải, sau chú rễ không phải giám mục chứng giám tình yêu, mà là cha mẹ chú rễ.

Lễ Đính Hôn là lễ trao hôn ước cho nhau bằng tín vật, nhà gái sẽ dắt con dâu đến trước mặt nhà trai, cùng cha mẹ nhà trai trao tín vật định hôn ước.

"Tôi giao con gái của tôi cho cậu, nó mà có chuyện gì, cậu coi chừng tôi đấy!"

"Mẹ yên tâm, con sẽ bảo vệ em ấy cả đời."

"Hừ! Chỉ biết nói miệng là giỏi!"

"Bà yên tâm đi, con trai tôi nói được làm được. Có cô con dâu đẹp người đẹp nết thế này ai mà nỡ để nó chịu uất ức cơ chứ."

"Đúng thế, nó chắc chắn làm được.''

"Nào! Mau lên! Trao tín vật đi! Lèm bà lèm bèm trễ mất giờ lành bây giờ!"

"Được thôi."

"Tôi không gấp ông gấp cái gì?!"

"Thôi nào."

Cha của cô dâu quay sang chú rễ, đưa chú rễ một hộp quà màu tím.

"Con mở ra đi."

Chú rễ mở hộp ra, thấy bên trong là một chiếc đồng hồ trắng bạc được làm theo kiểu rất riêng, phần nền của đồng hồ sau kim chỉ là hai cái tên rất xứng với nhau, màu lam huyền với tượng trưng hình rồng hình phượng đẹp đẽ của nam và nữ giao hoà.

Đông Hành Hà

Nguyễn Ngọc Linh Thảo.

"....Con sẽ cất kỹ." Chú rễ mỉm cười rạng rỡ cất kỹ vào hộp, cầm chắc trong tay.

Hai ông bà già nhà chú rễ nhìn nhau, lần đầu tiên họ thấy con trai mình cười rạng rỡ như vậy sau khi trưởng thành, đã hơn mười năm rồi.

Họ cũng cười, nước mắt chảy ra, cười vì hạnh phúc, khóc cũng vì hạnh phúc.

Mẹ chú rễ cũng trao hộp quà màu trắng bạc cho cô dâu.

"Tặng con này."

Cô dâu mở ra, thấy bên trong là một chiếc vòng cổ màu tím huyền thuần túy hiếm thấy, long lanh như nước biển, ở phần giữa thì treo một viên đá quý hệt như đôi mắt màu tím nhạt của cô.

Cô thích lắm.

"Con cảm ơn."

"Cảm ơn gì không biết, chúng ta là người một nhà rồi."

Vừa dứt lời, cả hai gia đình ôm nhau hoàn thành nghi lễ.

Cô dâu được mẹ trao tận tay đến chú rễ.

Cô dâu và chú rễ mỉm cười, cùng dắt tay đi ra cửa tiệm bước lên xe trong tiếng hò reo phấn khích của mọi người xung quanh.

Trên tay trái phải của hai người, luôn luôn cầm một chiếc hộp, họ cầm rất chắc, sợ đánh mất vật đính ước này.

Tay còn lại đan vào nhau, ấm áp không tả xiết.

Hai nhà trai gái nhìn cặp đôi trẻ lên xe, nước mắt nước mũi dàn dụa trên mặt.

Con gái phải gả đi rồi.

Con trai cuối cùng cũng lấy vợ.

--

Trên xe đính ước.

"Em có bất ngờ không?"

"Bộ anh không bất ngờ hả?"

"Có chứ."

"Vậy anh hỏi em làm gì?"

"Anh chỉ muốn xác nhận một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Có phải anh rễ em tên là Robert Arthur không?"

"Sao anh biết?! Em chưa từng nói cho anh mà???"

"Bảo mật thông tin gia đình quá ha."

"Đương nhiên rồi. Chỉ có chị em mới được thường xuyên gọi cái tên này thôi."

"Đồ ngốc này. Ý anh nói là anh mặc dù bất ngờ nhưng có đoán trước trước Lễ Đính Hôn của chúng ta."

"????"

"Nhìn mặt em kìa, ngốc quá, haha."

"Anh thiệt là, toàn trêu em, nói mau! Không em chọt lét bây giờ!"

"Ý!ý! Tha anh tha anh! Anh nói được chưa vợ yêu?"

"Chưa cưới mà đã vợ với chả chồng gì hả!?"

"Yên tâm, cỡ mười ngày đổ lại là chúng ta cưới thiệt rồi, này chỉ là tiệc mở đầu thôi."

"Còn dám nói úp nói mở với bà nè!"

"Uida! Uida! Tha! Anh nói! Nghe anh nói!"

"Nói mau lên, lề mà lề mề."

Nói tới đây, Đông Hành Hà mỉm cười, kể.

"Robert Arthur là con trai của chủ tịch công ty đối tác đang hợp tác làm ăn với công ty của gia đình anh, hợp tác lâu năm lắm rồi, từ cái thời ông cố của anh tới bây giờ đã hơn trăm năm. Do đó, quan hệ hai nhà rất gần gũi, nhiều lần thông gia. Nhưng tới thế hệ này, chi chính của bên đó chưa một lần thông gia với bên nhà anh, cả hai nhà chỉ là quan hệ đối tác trong suốt thế hệ này, mà thế hệ ông cố mới thông gia nhiều, qua tới đời ông nội thì dần dần ít lại, qua tới đời anh thì gần như tuyệt tích nên hai nhà cũng không thân như trước nữa. Chủ yếu là do cạnh tranh thị trường quá khốc liệt mà dần dần lạnh nhạt với nhau."

"Vậy có liên quan gì đến chúng ta?!"

"Nghe anh kể, đừng vội."

"Hừ!"

"Sau đó, mặc dù quan hệ dần nguội lạnh, nhưng không biết vì cớ gì mà trẻ con hai nhà chơi rất thân với nhau, cho nên quan hệ hai nhà cũng không đến mức ngươi sống ta chết, luôn duy trì hợp tác làm ăn lành mạnh. Hồi nhỏ, bạn nối khố của anh chính là Robert."

"Vãi! Vậy là anh bị anh rễ nhắn tin ám muội về đám cưới của chúng ta nên mặc dù bất ngờ nhưng cũng không quá?"

Đông Hành Hà gật đầu.

"Giỏi lắm! Vậy ra chỉ có em là kẻ ngốc không biết gì! Hừ!"

Vừa nói Nguyễn Ngọc Linh Thảo lại quay đầu qua chỗ khác giận dỗi, chu môi.

"Thôi mà, đừng giận lẫy nữa, anh cũng đâu có biết là hai nhà chúng ta đã sớm gặp mặt, thậm chí sắp xếp hết thảy cho chúng ta đâu."

Đông Hành Hà quay qua dỗ dành, ôm cô vào lòng.

"Được. Tha cho anh lần này. Có điều, anh nhắn tin cho anh rễ tổ chức đám cưới ngay ngày mai cho em!"

"Vội vậy sao?"

"Vội!"

"Okay. Chờ anh xíu."

Vừa nói Đông Hành Hà vừa thật sự lấy di động ra, tìm kiếm danh bạ [Robert], bấm vào phần tin nhắn, định gửi nguyên văn lời của vợ mình thì thấy tin nhắn tới.

Ting

[Này, người anh em. Chúc mừng cậu lấy vợ nhé.]

Ting

[Hai nhà cô dâu chú rễ bên cậu giục quá, nhà tôi mặc dù trùm kinh doanh tiệc tùng thì cũng phải có thời gian chuẩn bị chứ.]

Ting

[Nhưng may mà, giục từ tháng trước rồi, giờ xong rồi đây.]

Ting

[Ảnh chỗ tổ chức đám cưới.jng]

Ting

[Thấy sao? Ổn áp không?]

[Ổn. Đẹp đấy.]

[Được. Mai qua CA đám cưới nha.]

[Tôi chuẩn bị chu toàn cho cô dâu chú rễ hai người động phòng rồi.]

[Sticker chú hề cười mờ ám]

[????]

[Chuẩn bị xong hết rồi, chỉ thiếu cô dâu chú rễ thôi. Nhớ qua sớm nha. Giờ tổ chức là 7h tối đấy. <(⁠ ̄⁠︶⁠ ̄⁠)⁠>]

[Cảm ơn.]

[Không có gì. Anh em với nhau cả mà.]

--

"Nói gì mà vui vậy?"

"Anh rễ của em có thần giao cách cảm với em hay gì ấy."

"?????"

"Mai qua CA cưới, nó nói nó chuẩn bị xong rồi, còn giục chúng ta qua đó sớm nữa thôi."

"Dĩ nhiên là do hai nhà giục hai mình cưới quá nên mới vậy thôi." Nguyễn Ngọc Linh Thảo mỉm cười chát chúa, nói.

Nụ cười bất đắc dĩ kèm theo biểu cảm không biết làm sao của cô khiến Đông Hành Hà bật cười.

"Haha. Vậy ngủ sớm đi. Để dành sức mai đi CA làm đám cưới."

Nói rồi, anh ôm cô vào lòng, ngủ thiếp đi trên giường.

Cô cười, dựa đầu vào ngực người đàn ông này, nhắm mắt.

--

Tèng teng teng teng

Tèng teng tèng teng

Tèng teng teng teng tèng teng......

Nhạc cổ điển vang lên.

Một nam một nữ dắt tay nhau vào đại sảnh trắng đầy những bông hoa hồng mộng mơ.

Tới trước lễ mục, hai người quay người đối mặt nhau, giám mục hỏi.

"Cô dâu Nguyễn Ngọc Linh Thảo có nguyện ý lấy chàng trai trước mặt cô đây, nguyện ý cả đời ở bên anh ta cho dù có già trẻ, ốm đau hay bệnh tật không?"

"Con nguyện ý."

Giám mục gật đầu, quay đầu sang hỏi chú rễ.

"Chú rễ Đông Hành Hà có nguyện ý lấy cô gái trước mặt cậu đây, cho dù có già trẻ, ốm đau bệnh tật cũng nguyện cả đời ở bên không?"

"Con nguyện ý."

Giám mục lại gật đầu, quay người lại, nghiêm chỉnh, tuyên bố.

"Được. Ta tuyên bố. Hai con chính thức là vợ chồng kể từ bây giờ."

Vừa nói giám mục vừa giang tay ra như chúa, chúc mừng cặp vợ chồng trẻ mới cưới trước mặt.

Clap !!

Clap!!

Clap!!

Clap!!

Clap!!

Clap!!

Tiếng vỗ vay vang lên không dứt.

Cô dâu chú rễ cùng nhìn nhau, mỉm cười, cô dâu nhóm chân lên, chú rễ cúi đầu.

Hai người cùng trao tặng nhau một nụ hôn nồng cháy giữa hàng ngàn tiếng vỗ tay.

-------

----

--

Ba mươi năm sau.

"Anh có chắc mình đi đúng đường không đấy?"

"Đúng mà, mình ơi."

"Vậy sao lại lái lên núi thế này?"

"Em nhìn bản đồ nè."

Đông Hành Hà đưa bản đồ cho Nguyễn Ngọc Linh Thảo xem.

"Ồ. Đúng đường nè."

"Yên tâm. Trình đọc bản đồ của anh là thượng thừa. Không sai được đâu."

"Được. Tin anh lần cuối đó."

"Ok. Sẽ không làm vợ yêu thất vọng đâu."

--

Hai tiếng sau.

"Sao càng lái lên phía trước sương mù càng dày đặc vậy nè?"

Nguyễn Ngọc Linh Thảo lo lắng hỏi chồng mình.

"...."

"Nói gì đi chứ!" Cô đạp đạp chân anh.

"Anh cũng không biết nữa."

"Em bám chắc vào."

Bỏ lại câu này, chiếc xe hơi bỗng quẹo cua.

Bíppppppppppppppppppppppppppp

"Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Rắc!!!!!!!!!!!!

Keng!!!!!!!!!!!!!!

RẦM!!!!!!!!!!!!!!!!!!

---

--

Trong bệnh viện Từ Chánh

"Xin chào. Quý khách muốn quyên góp tài sản của mình cho diện nào ạ?"

"Người thực vật."

"Quý khách muốn quyên góp tới khi nào?"

"Tới khi người thực vật ở phòng số 223 chết."

"Vâng. Tổng chi phí duy trì là trên một tỷ."

"Thẻ đây. Trong đó có tròn 2 tỷ. Còn dư lại thì cứ lấy nuôi những người thực vật khác tới khi họ chết, khi hết số tiền này thì thôi."

"Vâng ạ. Cảm ơn quý khách đã quyên góp cho bệnh viện."

---

Phòng bệnh số 223

Phòng người thực vật.

Bíp

Bíp

Bíp

Một người đàn ông trung niên có khuôn mặt và các bộ phận cơ thể bị bỏng nặng tới 95% đang nằm trên giường bệnh.

Làn da đỏ róm như những vết máu bị rỉ qua làn da nổi lên trên băng trắng khi ẩn khi hiện khiến người ta kinh hãi.

Cả thân thể từ đầu xuống chân đều được quấn băng trắng không chừa một kẻ hở.

Chỉ có duy nhất khuôn mặt được lộ ra một nửa do chuẩn đoán chỉ bị bỏng nhẹ.

Còn lại đều hủy hết rồi.

"Cái ông này. Đã bảo già rồi không nên đi chơi lung tung mà không chịu nghe! Giờ thì hay rồi!"

Một giọng nói vừa khàn vừa già nua vang lên, giọng nói không giống người bản địa, nói hơi ngọng, nhưng đầy đau thương.

Lần theo âm thanh, có thể thấy chủ nhân giọng nói là một người đàn ông đã qua tuổi năm mươi, mắt xanh, tóc vàng, khuôn mặt già nua. Kế bên là vợ của ông ta.

"Robert. Chuyện đã qua rồi. Em của em cũng đi luôn rồi. Nó còn sống thì chính là sống cho phần còn lại của em em. Cho nên không nên buồn phiền gì."

Người duy trì viện phí nuôi dưỡng người thực vật tới chết này không ai khác chính là cặp vợ chồng già, chị của Linh Thảo, và bạn nối khố của Hành Hà - Nguyễn Ngọc Linh Chi và Robert Arthur.

"Sống chết có số, người đến người đi."

Giọng nói của người phụ nữ già hết sức run rẩy, nước mắt bất giác chảy ra.

"It's fate."

"Đó là số phận."

Hai người đồng thời nhắm mắt cùng thốt lên một câu.

---

Đông Hành Hà nằm trên giường.

Người đàn ông già nhớ lại khung cảnh trước khi vợ mình chết.

-

--

---

----

"Em ôm chắc vào!"

Anh ôm vợ của mình vào lòng.

Chiếc xe tải tông mạnh vào kính xe khiến chiếc xe lao thẳng xuống đèo.

Kenggggggg!!!!!!

"Anh mau đi đi!"

"Không! Anh không thể!"

"Anh còn sống chính là em còn sống! Anh mau đi đi!"

Đông Hành Hà nghe vậy cảm động, bèn buông vợ ra, một mình một người thoát ra khỏi chiếc xe hơi đang bốc cháy.

"....ha. Đi thiệt à?"

"Mình chỉ thử thôi mà...."

"Anh đi rồi, vậy chúng ta đường ai nấy đi nhé."

Nguyễn Ngọc Linh Thảo nước mắt tràn trề, mỉm cười lẩm bẩm nhìn bóng lưng kia nhảy khỏi xe.

"Mong kiếp sau, không gặp lại."

Nói rồi, cô nhắm mắt.

-

--

---

----

"Thảo ơi....anh xin lỗi...xin lỗi...xin lỗi....xin lỗi.....xin lỗi....xin lỗi......thật sự xin lỗi em....."

Anh đáng bị như vậy.

Anh không có can đảm chết.

Mặc dù anh nghe thấy hết những lời cuối cùng của em nhưng anh vẫn không quay đầu lại.

Anh sợ chết.

Anh không muốn chết.

Anh xin lỗi.

Thật sự xin lỗi em.

Em nói đúng.

Kiếp sau chúng ta không nên gặp lại.

Không nên dính líu đến nhau nữa.

---

Những lời trên lặp đi lặp lại trong đầu Đông Hành Hà đến hết quãng đời còn lại.

Và nhiều nhất câu lặp lại, là :

Xin lỗi.

Đến khi cạn kiệt sức lực.

Đến khi cơ thể héo mòn vì hối hận, áy náy. Những suy nghĩ tiêu cực lởn vởn trong đầu trong suốt năm năm.

Sau năm năm, cuối cùng cũng kết thúc.

Mộ của Đông Hành Hà và Nguyễn Ngọc Linh Thảo chôn ở nơi khác nhau vì ngày giờ chết khác nhau.

Họ cũng không có yêu cầu khi chết chôn cùng một chỗ.

Nên, mộ của họ đều chôn tại quê nhà.

---

Cha mẹ Đông Hành Hà và Nguyễn Ngọc Linh Thảo đã qua đời từ sớm.

Cũng may họ không chứng kiến cảnh này.

Nếu không sẽ đau lòng không thôi.

Hai người chứng kiến duy nhất cuối cuộc đời còn lại của họ là Robert Arthur và Nguyễn Ngọc Linh Chi.

Hai người này về sau cũng qua đời.

--------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc Tản Mạn sáng tác bởi Asome
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Asome
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.