Buông
Trong Lữ Khách phái, tiền viện hẻo lánh phía đông, sân cây cổ thụ.
An Di và Tự Yến giật mình tỉnh lại.
"....."
Chung khoảng thời gian yên lặng trôi qua, chung hai dòng nước mắt chảy xuống, chung cảm xúc dâng trào mãnh liệt.
An Di và Tự Yến lại nhìn nhau.
Không nói một lời.
Một lúc lâu sau, An Di đứng dậy, đi tới trước mặt lão Từ, quỳ xuống, dập đầu ba cái thật mạnh.
"An Di tạ sư phụ thức tỉnh."
Nói xong, nàng đứng lên, đi tới bên cạnh gốc cây cổ thụ, niệm chú điều khiển linh thức gặt ba chùm lá cây xuống, nghiền nát trong tay, lấy ly trúc từ túi trữ vật ra, thi triển thuật nước, bỏ bột lá vào, khuấy đều, uống ực xuống.
"Con biết từ khi nào?"
Một giọng nói già nua vang lên, là lão Từ, lão đã tỉnh khi hai người hồi tưởng kiếp trước xong.
"Người sẽ không bao giờ làm chuyện không có mục đích. Con đoán người ngồi dưới gốc cây chờ con đến là vì muốn con với hắn chấm dứt từ đây, con uống lá cây là để chứng giám."
"Không tồi. Biết nghĩ rồi. Nhưng lá cây không phải chứng giám, lá cây là giúp con trở lại cơ thể người phàm."
"Sao người biết con muốn trở lại làm người trần gian?"
"Ta đã biết khi con lựa chọn ở lại nhân gian rồi. Thế nên ta chờ con ở đây."
"Người không sợ con không tới sao?"
"Không. Người dẫn đường con chả phải đã xuất hiện rồi sao? Ta chỉ cần chờ đợi thôi."
"...."
"Những câu chú pháp người để lại trong túi trữ vật là chỉ dẫn cho con sao?"
"Phải."
---
Nhân quả tự do thân.
Lựa chọn tự do tâm.
Tướng lại do tâm sinh.
Duyên là do người kết.
Nguyên lai đều quy về một đường.
---
"Quy về một đường?"
"Buông."
"Con hãy buông bỏ tình yêu khiến lòng người đắm chìm này. Khi con làm được, con sẽ tự do tự tại."
"Nhưng con sẽ cô đơn."
"Cô đơn suốt đời có gì không tốt. Ít ra khi còn có trên thế gian này, biết bao niềm vui con có thể tận hưởng và vui chơi. Không cần thiết tối ngày phải đeo bám một người, không cần thiết phải làm tất cả vì hắn, đàn ông, không đáng để con đắm chìm như thế."
"Con tự nguyện mà...."
"Con có biết trên thế gian này những người phụ nữ không lấy được chồng gọi là gì không?"
"Người ta hay nói họ là goá phụ, đàn bà xui xẻo, đàn bà đoản mệnh khắc chết chồng nên thường xa lánh họ."
"Đó là tư tưởng của người đời. Trong mắt người đạo thì những người phụ nữ đó mới thực sự hạnh phúc, không dính duyên tình, không nợ duyên tình, cho nên trong kiếp họ sống sẽ không lấy chồng."
"Vậy những người phụ nữ khắc chết chồng của họ thì sao?"
"Đó là duyên nợ phải trả, suy cho cùng, tất cả đều là nhân quả."
"Khi con học được cách buông bỏ rồi, con sẽ sống như tiên nhân tự tại thực sự."
".....buông bỏ thực chất là gì vậy sư phụ?"
"Ta cũng không có đáp án chính xác để trả lời con được."
Nói đến đây, lão Từ vuốt vuốt râu trắng bạc, ngẩng đầu nhìn về phương xa.
"Nhưng theo những năm tháng ta sống, ta thấy, ta thấu, thì buông bỏ không phải một đao cắt đức mối liên hệ ràng buộc giữa người với người, mà là từ từ, chậm rãi hoàn thành duyên nợ, sau khi tất cả viên mãn, không ai nợ ai, không ai oán ai nữa thì buông thả đi, không tiếp tục chìm đắm trong những cảm xúc ấm áp sâu lắng đó nữa."
"Nhưng chả phải thế sẽ rất cô đơn sau?"
"Con người, vốn chịu khảo nghiệm nên mới xuống phàm trần chịu hồng trần luân hồi, vốn dĩ đã rất cô đơn rồi."
"Tại sao?"
"Haizzzzz. Cô đơn. Chỉ là khái niệm của chúng ta. Thật ra là chúng ta không nhìn thấy gì nên mới sinh ra ảo tưởng mình luôn một mình."
"Ý người là?"
"Nếu con buông được rồi, thì sau này con sẽ hiểu những lời ta nói, nói ra sẽ mất duyên."
"Con hiểu rồi."
"Hiểu rồi thì tốt."
"Đồ nhi ngoan, sư phụ con sắp đi rồi, tuổi thọ của ta qua năm là hết, con phải tự chăm sóc chính mình."
Nói rồi, lão Từ tan biến như mây mù tản đi trong ánh sáng mặt trời dịu nhẹ.
An Di nghe vậy, nước mắt không kìm được chảy ra, quỳ xuống, dập đầu thật mạnh nơi sư phụ nàng bay đi.
---
Tự Yến ở một bên chứng kiến tất cả, cũng nghe thấy hết lời nàng và sư phụ nàng nói, hắn cũng không biết nói gì, hắn cho rằng, ông ấy nói đúng.
Dù sao dính líu lâu như vậy, cho dù hắn yêu nàng là giả, nhưng tình cảm ở với nhau bao năm qua trong ba kiếp kia không phải giả.
Kiếp này, càng không phải là giả.
Hắn cũng mệt mỏi rồi.
Mặc dù luyến tiếc, mặc dù không nỡ, mặc dù áy náy.
Nhưng cũng đã đến lúc.
Hắn buông rồi.
---
An Di và Tự Yến im lặng nhìn nhau, trao cho nhau ánh mắt thấu hiểu.
Một lúc lâu sau, Tự Yến cất lời "Muội định về làm người phàm ở đâu tại nhân gian?"
"Ta đi chu du nhân gian."
"Không có linh lực, muội đã là người bình thường."
"Ta sẽ rèn luyện cơ thể, chét bùn vào mặt, kiếm sống bằng nghề bán đậu hũ."
"Nghề bán đậu hũ?"
"Phải rồi. Ta chưa kể cho ngươi nhỉ. Hồi nhỏ ở trong chùa ta thích nhất là ăn đậu hũ đậu nành, nên tập làm. Cũng có ba năm rồi."
"Ngươi bị gia đình đẩy vào chùa làm ni cô?"
"Ta sinh vào giờ không tốt, dễ chết yểu nên phụ mẫu ta đưa ta vào chùa. Sau này sư phụ đi ngang qua thấy thương ta nên xin về."
"Vốn dĩ muội sẽ chết?"
"Thầy bói phán ta chết nếu ở cùng gia đình. Ta ra ngoài rồi thì không sao."
"Tuổi thọ của muội, muội có biết không?"
"Ta còn sống thêm năm mươi năm nữa."
"Được rồi. Nhiêu đó cũng đủ để muội tận hưởng ở nhân gian nhỉ."
"Huynh đang lo lắng cho muội sao?"
"Lo thì có lo nhưng đây là lựa chọn của muội. Huynh không ngăn cản được."
"Còn huynh thì sao?"
"Ta có lẽ sẽ về Viêm môn để ẩn cư, tiện thể nghiên cứu những công pháp tu luyện mới."
"Cả đời luôn sao?"
"Cả đời."
Sự im lặng lại xuất hiện, An Di và Tự Yến mơ màng nhìn bầu trời, An Di bất chợt hỏi.
"Huynh có hối hận không?"
"Không."
"Muội có không?"
"Không. Nhẹ nhõm lắm."
"Ta cũng vậy."
Cả hai mỉm cười, lần lượt đi về hai hướng khác nhau.
Từ đó, Tự Yến và An Di không gặp lại nữa.
Cả hai đều có cuộc sống của riêng mình.
Thỉnh thoảng nhớ về đối phương, nhưng chỉ là những hồi ức thoáng qua đẹp đẽ, sau đó, ai nấy đều sống cuộc sống mới của riêng mình.
_KẾT CHƯƠNG_
Đăng bởi | Asome |
Thời gian |