Đôi lời của tác giả
Xin chào những người đã đọc tới chương này.
Tôi là tác giả của mẫu truyện ngắn này, Asome.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, băn khoăn rất nhiều về việc viết mấy chương cuối và chương tâm sự này.
Cuối cùng, tôi hiểu ra, việc tôi phải làm là nói cho các bạn nghe lí do tại sao, những câu hỏi các bạn thắc mắc khi đọc truyện ngắn này.
Lúc đầu tôi dự định viết dưới 50 chương rồi mới end cơ. Nhưng do như thế sẽ phá hỏng truyện ngắn này nên chỉ viết 21 chương.
Dù vậy thì nó cũng rất ngắn, tầm hơn 30k chữ là xong.
Đặt nó tên Tản Mạn chỉ vì bất chợt nghĩ đến, dù sao văn phong tôi viết rất buồn ngủ, rời rạc, không lấy tên này chả lẽ lấy "Tìm về kí ức" cho nó bình thường?
Với cả, câu chuyện này chỉ dành cho người có duyên đọc.
Ai cảm thấy hay, thư giãn khi đọc truyện này thì chính là có duyên.
Mà thôi, tôi lại nói một số cái khác khi viết truyện này.
Khi mà viết mấy chương đầu chưa viết nhiều, tôi luôn để não rỗng, không nghĩ gì cả, chỉ tưởng tượng rồi tả lại khung cảnh ấy vào chương thôi.
Còn về sau, nhiều chữ rồi, tôi bắt buộc phải động não, nhiều khi viết rồi chỉnh sửa 2-5 tiếng mà không biết thời gian trôi qua là bình thường.
Và cả, cũng vì lí do nhiều chữ nên tôi viết chi tiết đôi lúc lại không hợp lý làm tôi vừa đọc vừa edit đi edit lại nhiều lần.
Nếu nói viết chương nào khó nhất, thì chính là mấy chương cuối nhiều chữ này.
Chọn một cái khó viết nhất thì lại không chọn được, tôi mà viết nhiều là mắt căng não stress nhất định phải miêu tả khớp với tưởng tượng, không được lỗi logic hay lỗi nhỏ nào hết.
Nếu không, tôi lại trằn trọc không làm gì được hết, tối ngày mơ mơ màng màng nghĩ về làm cách nào để edit, để tạo chương cho nó hợp lý nhất với văn phong và tâm ý từ đầu đặt ra và tạo ra truyện của mình.
Nên đôi khi, tôi dành nhiều thời gian edit hơn là viết.
---
Sở dĩ tôi viết duy nhất 22 chương là bởi vì nỗi ám ảnh lúc tôi viết 23 chương khi trước.
Xuyên suốt 23 chương đó tôi chỉ tả đại khái nhân vật chính ở trong rừng, tôi đọc lại thì thấy quá u ám, quá nhàm chán nên xoá đi vĩnh viễn.
Với cả tôi không thích hợp viết truyện dài nên chỉ có thể hạ xuống, viết ngắn như thế.
Còn lí do chính tông vì sao tôi lại như thế thì rất đơn giản.
Tôi không muốn viết lại drama mình đã đọc đến chán ngán bằng phương thức khác.
Vì vậy tôi viết cái mới mình tưởng tượng và hiểu ra được.
Chỉ vậy thôi.
---
Cốt truyện và nhân vật là do tôi tưởng tượng hết.
Có một số cái thật tả bằng trải nghiệm, có một số là nghĩ ra.
Tôi viết truyện này chỉ vì muốn ghi lại cảm nhận của mình về thế giới tâm linh lúc viết không nghĩ gì, chỉ tưởng tượng, thể hiện qua khung cảnh được tả.
Còn cốt truyện là tả về tình yêu tôi hiểu ra sau khi đọc drama quá nhiều.
Kể cả cái tên Asome này cũng vậy, đều là nhất thời nghĩ ra cả.
Nếu bạn bảo tôi tả truyện cười, tôi chắc chắn sẽ tả triết lý nhân sinh.
Nên viết truyện cũng không hợp lắm, chỉ toàn là suy nghĩ và tưởng tượng của tôi mà thôi.
---
Cách hành văn của tôi là ảnh hưởng từ việc tưởng tượng và đọc tác phẩm chậm rãi của tôi, chả phải tôi cố ý gì cả.
Đôi khi tôi sẽ tả thật là nhiệt tình, đôi khi tôi sẽ viết với tâm thái người kể truyện.
Và do đó, mấy chương cuối này ra đời.
Chỉ có điều, sẽ không có ngoại truyện.
An Di và Tự Yến có cuộc sống của chính mình, cho nên tôi chỉ miêu tả đến thế để hai người này có cuộc sống thật sự chứ không phải chỉ trong ngoại truyện.
Tôi luôn tưởng tượng mỗi quyển tiểu thuyết là một tiểu thế giới có câu chuyện của chính mình.
Vì vậy việc tác giả phải làm là kể lại, tả lại chứ không phải cuộc đời của người ta có cái gì lại ghi hết ra.
Thế thì thật bất công.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ của tôi thôi.
Còn những người khác, họ có lựa chọn của chính họ.
---
Điều tôi tiếc nuối nhất là tôi không thể viết nhiều hơn.
Càng viết, sẽ càng đắm, sẽ càng chìm, sẽ càng u mê.
Nên tới điểm là dừng.
Cảm ơn các bạn độc giả đã đọc tới đây.
Đăng bởi | Asome |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |