Chú pháp
Một tiểu cô nương đang khóc bên dòng suối nhỏ, những giọt nước mắt trôi theo dòng nước cuốn về phương xa.
Có lẽ do khóc quá nhiều nên đôi mắt bắt đầu sưng đỏ, nàng bèn lấy nước rửa qua loa khuôn mặt của mình rồi đi vào căn nhà gỗ.
"..."
An Di chậm rãi nhìn quanh, phát hiện không biết từ lúc nào trên chiếc bàn gỗ đã có thêm hai bộ y phục màu xám.
"Lại là người sao... Sao người lại không gặp con..." Nàng lẩm bẩm, giọng nói khàn khàn như mất nước.
Nàng bèn lại gần hai bộ y phục kia, lại tình cờ tìm thấy một chiếc túi nhỏ màu tro không bắt mắt như một chiếc túi đựng tiền bình thường.
"Đây.."
An Di giật mình, đây chả phải là túi không gian loại nhỏ mà sư phụ nàng thường treo lủng lẳng bên người sao? Sao nó lại ở đây?
Nàng nheo mắt, khuôn mặt nhỏ vì món đồ mới mà toả sáng, đôi mắt sưng húp lại long lanh như ban đầu.
Nàng thò tay vào, đụng chạm một hồi, đụng tới một món đồ lành lạnh, mềm mềm.
An Di rút tay ra, thì ra là một tấm lụa màu bạc mỏng.
Trên tấm lụa không có chữ, lại ẩn ẩn hiện hiện ánh sáng màu vàng hết sức thần kỳ.
Nàng nghi hoặc : "Cái đồ chơi này là..."
"A! Linh thức!"
Nàng chợt nhận ra phải lấy linh thức để mở "món đồ" đặc biệt này.
An Di nhắm mắt lại, cảm nhận những sợi tơ bạc trong bóng đêm không thể nhìn thấy.
Những sợi tơ đó như những con bướm nhỏ, bay lượn xung quanh nàng, khiến nàng rất thoải mái, mặc dù nàng chỉ mới có thể điều khiển nửa phần trong số chúng, nhưng như thế cũng đủ rồi.
An Di niệm thức ra lệnh cho những sợi tơ, chúng hoá thành những con bướm bạc bay về chiếc túi màu tro xám kia.
Túi không gian như rộng mở, dây bạc nới lỏng, để lộ ra một khoảng không gian tối tăm mà đầy ánh sao phản chiếu.
Cùng lúc đó, chiếc túi hiện lên một sợi tơ mỏng liên kết với tấm lụa bạc trong tay nàng.
Bươm bướm lần theo, chúng rất nhanh đã nhập vào không gian màu xám kia.
.
.
.
"Con không chọn trở về thì hãy ở lại đây."
"Ta sẽ luôn dõi theo con từ xa."
"Căn nhà gỗ và khu rừng này sẽ là nơi che chở con khỏi nguy hiểm sinh tử."
"Hai năm kí ức kia con phải tự mình lấy lại."
"Nếu đã nhớ rồi thì nên bỏ, không nên vướng víu nữa."
Chỉ có vẻn vẹn năm dòng bằng chữ vàng đã có thể diễn tả ra tình hình của An Di trong những năm gần đây.
Nàng im lặng, không có khóc, bởi nàng phát hiện bên dưới năm dòng chữ màu vàng kia có một cái chú pháp.
"Nhân quả tự do thân."
"Lựa chọn tự do tâm."
"Tướng lại do tâm sinh."
"Duyên là do người kết."
"Nguyên lai đều quy về một đường."
Cái chú pháp kia như có gì đó vô hình bám vào, hiển hiện ra tâm pháp còn mạnh hơn cái tấm vải và chiếc túi kia.
Nó như là trung tâm xoay vần tất cả, trụ đứng cho không gian càng thêm thần thánh và thiêng liêng.
An Di ngẩn ngơ nhìn những dòng chữ màu trắng kia, nàng nhớ ra rồi, cái chú pháp này là chú pháp nàng thích nhất mỗi khi đọc sách đều luôn phải đọc mấy lần mới thoả mãn.
Ý nghĩa của câu từ nàng hiểu, nhưng nó quá lớn để có thể hiểu hết.
Sư phụ nàng rất hài lòng vì nàng thích chú pháp này, bởi công pháp tu luyện của lão rất đặc thù.
Sơn môn của lão Từ là môn phái bí ẩn nhất tu hành giới, như là từ thế giới khác vậy.
Mỗi thập niên trôi qua đều chỉ chọn đúng một người mới để gia nhập. Còn lại đều đào thải. Xưa nay chưa từng có ngoại lệ.
Những tiên nhân ở đó không có tiếng trong tu hành giới, cũng không giao thiệp với ngoại giới.
Theo các đạo hữu khác, họ thậm chí còn sống khắc khe hơn cả hoà thượng nữa.
Những người khác trong tu hành giới rất khinh thường họ, từng có vụ yêu cầu các tông phái hợp sức trục xuất môn phái đó ra khỏi tu hành giới. Nhưng đều thất bại vì các vị cao tầng không làm gì.
Cho nên trong tu hành giới còn gọi sơn môn của lão Từ là môn phái bí ẩn nhất tu hành giới.
Mà thực tế thì không phải vậy.
Môn phái của lão chỉ là rất đặc thù mà thôi.
Các vị cao tầng không thích dính phiền phức nên mới không làm gì.
Cái phiền phức kia là gì sư phụ nàng cũng không nói, chỉ nói là nàng sẽ tự biết thôi.
Cuối cùng giờ nàng cũng hiểu rõ.
An Di lẩm bẩm cái chú pháp kia trong đầu, nhét lại tấm vải bạc vào túi, bắt đầu nhắm mắt nhập định.
Đăng bởi | Asome |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |