Năm năm
Một lần nhập định này là năm năm.
Khi nàng mở mắt ra, An Di phát hiện mình lại lớn thêm rồi.
Trở thành thiếu nữ rồi.
Bây giờ là mùa hè, trời oi bức nhưng dường như chẳng ảnh hưởng gì tới cơ thể nàng cả.
Trông nàng có vẻ nảy nở hơn, nàng cao hơn một chút, đôi mắt cũng thu liễm một chút.
Cơ thể nàng ngoại trừ lớn thêm thì chả có bất cứ thay đổi gì.
Cứ như là nàng ở không gian khác năm năm rồi bước ra vậy.
Quần áo cũng không mài mòn, mái tóc dài vẫn xoả đến lưng.
An Di sờ những lọm tóc, cảm thấy rất phiền phức, bèn tâm niệm kêu gọi linh thức ra cắt gọn chúng đi.
Những thớ tóc dài lũ lượt rơi xuống như những chiếc lá, ánh nắng mặt trời đung đưa soi bóng chúng như thác nước mềm mại.
----------
An Di ra khỏi nhà, mái tóc của nàng đã buộc lên rồi, nàng chỉ không thích tóc lòng thòng, vẫn rất thích sờ tóc cho nên chỉ cắt chúng ngang vai.
Nhưng vì vậy tạo nên một khung cảnh khá tuyệt diệu.
Một thiếu nữ với cái đuôi tóc cong lên như đuôi mèo đang đi tòn ten tới bờ suối.
Trên trán nàng là hai sợi tóc lưa thưa mỗi bên trán, nhìn từ xa trông nàng rất lạ với kiểu tóc ấy.
Nhưng nàng vẫn không hề hay biết, cứ vừa đi vừa ngâm nga ca khúc nào đó.
Mặc dù nói nàng là một thiếu nữ chín chắn từ nhỏ nhưng bây giờ cùng lắm chỉ mới mười bảy năm sống trên đời mà thôi.
Cái tính trẻ còn khi ở một mình vẫn không phai nhạt đi đâu cả.
Dù sao nàng cũng chỉ là một người bình thường.
An Di tới bờ suối, ngắm mình trong mặt nước phản chiếu, rất hài lòng.
"Hì hì, ta lớn thêm rồi, mái tóc này vẫn đẹp như vậy."
Nàng cười cười, khuôn mặt nhỏ hồng hào vuốt ve mái tóc mới mãi không buông.
Nàng chợt nhìn thấy dấu ấn trên trán, nụ cười lập tức thu lại.
"Mi là 'dấu ấn' mà sư phụ ta lưu lại, người phải trả cái giá rất đắt để tạo ra ngươi. Ta nhất định phải tìm cách hoàn trả lại cho người." - An Di nghiến răng tự nói với dấu ấn.
Nàng biết nó có linh tính, chỉ là ngụy trang thành dấu ấn nên mới ở trên mi tâm của nàng mà thôi.
Cái dấu ấn này rất khác biệt với dấu ấn bảo mệnh.
Bản thể của nó là một con ấu trùng hắc tuyến chỉ sinh sống trong thâm sơn bí hiểm nhất của tu hành giới.
Nó không phải tà vật, chỉ là hơi đặc thù mà thôi.
Bản thân nó là từ âm khí thiên địa mà sinh ra, nó có tác dụng bổ trợ các chi âm bị phế, gãy của nữ giới hồi phục nguyên trạng.
Nếu mà kết hợp với thọ nguyên nữa thì nó có tác dụng bảo mệnh trong vòng một trăm năm.
Nhưng thời gian có thể bị rút ngắn nếu nó liên tục phải chịu đựng nguy hiểm.
Tuổi thọ bào mòn và hao tổn là thứ nó không thể hồi phục lại.
Khi người mà nó bảo hộ chết đi nó cũng sẽ chết theo.
Hắc tuyến trên một bậc dấu ấn bảo mệnh.
Thế nên có thể xem con hắc tuyến này là đồng sinh cộng tử cùng với An Di.
Nhưng cái giá để tìm ra nó còn đắt hơn cả hao phí mười năm tuổi thọ nữa.
An Di biết để tìm ra nó không phải chuyện dễ dàng gì.
Trong một cuốn Lục Thư Toàn Ký mà nàng lén lão Từ đọc trộm có ghi rằng nếu muốn tìm ra nó, người tìm phải mạo hiểm một mình đi đến thâm sơn cùng cốc nơi nó sinh ra để tìm kiếm bông hoa tím duy nhất có thể khiến nó thuần phục.
Nếu không tìm ra bông hoa tím đó trong vòng mười ngày, với đặc thù không thể sử dụng và điều động linh khí trong thâm sơn cùng cốc, người tìm sẽ phải chết và bị lũ thú biến dị xung quanh xé xác làm thức ăn.
Tiên nhân nếu không có pháp lực thì chả khác gì người phàm.
Linh khí chính là yếu tố thiết yếu để điều động pháp lực.
Cho nên có thể thấy chuyến đi đó mạo hiểm đến nhường nào.
---------
Có lúc nàng từng thấy sư phụ mình trở về với tấm thân đầy thương tích.
Chi chít các dấu vết xấu xí xuất hiện trên khuôn mặt mệt mỏi và cơ thể uể oải.
Dường như là có cái gì đó liên tục cắt và cọ xát trên cơ thể người.
Nàng hoảng hồn liên tục dò hỏi lão đã đi đâu, làm sao lại bị thương thế này... nhưng sư phụ vẫn một mực không chịu nói.
Cho đến hôm nay nàng rốt cuộc biết rồi.
-------
Mí mắt An Di rủ xuống nhìn mi tâm trên mặt nước đang ngọ ngoạy.
Nó có thể thấu hiểu trời sinh đối với linh hồn của vạn vật.
Vì vậy khi An Di nói câu đó, nó đã phát hiện mình không cần phải giả bộ nữa.
"Ít ít.. ít ít."
Ấu trùng hắc tuyến cố gắng truyền tải thứ gì đó qua âm thanh lít ít nó phát ra.
An Di hơi giật mình, thì ra nó có thể nói chuyện, nàng hiểu nó đang nói gì.
"Ngươi muốn hỏi tại sao ta lại phát hiện ngươi à?"
"Ít ít!"
"Trong năm năm ta nhập định, mặc dù ngươi đã cố gắng bất động như một cái ấn thật sự thì cũng không thể tránh khỏi linh thức của ta."
"Ít ít ít ít ít!!!"
"Không thể nào? Ngươi chỉ mới là ấu trùng thôi, chưa trưởng thành. Sư phụ chắc chắn cũng phát hiện ra vấn đề này nên mới yên tâm để ngươi trên mi tâm của ta."
"Ít ít?"
"Tổ của ngươi chỉ có thể cắm một nơi duy nhất trên cơ thể nữ giới, một khi trưởng thành, ngươi sẽ hoá thành một con sâu có thể bay và rơi ra khỏi tổ." - An Di nghiêm túc nói, nhìn nó với ánh mắt giễu cợt.
"Ngươi biết mà còn hỏi?" - Giọng nàng nghe rất muốn chọc tức người, nhưng nó là ấu trùng, nó không tức mà ngược lại còn kêu vui vẻ.
"Ít ít! Ít ít!"
"Hừ! Tiểu hắc tuyến nhà ngươi sau này ta sẽ gọi là Tiểu Ít!"
"Ít?"
Tiểu Ít ngây người, cái đầu be bé nghiêng qua một bên như đang tự hỏi sao cái tên nghe lạ thế.
"Vì đó là tiếng kêu của ngươi trong tai của ta."
"Ít ít ít ít ít!!!!"
"Mi kêu hay ư? Nghe chói tai giống lũ ve con kêu trong mùa hè ấy."
"Ít ít.. ít.."
Tiểu Ít bất lực, đành cuộn tròn người lại không cử động nữa.
"Tủi thân ư? Hừ! Ráng mà ở đó cho tốt! Đừng quấy rầy ta! Không ta đem mi cho chim ăn!"
Tiểu Ít không trả lời.
Không biết là vì giận hay vì buồn ngủ nữa.
Đăng bởi | Asome |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |