Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con chim

Tiểu thuyết gốc · 1211 chữ

Trên một đỉnh ngọn cây cổ thụ, những tán lá xung xuê đầy khắp mọi nơi trên cành cây.

Những cành cây chắc, khoẻ nâu đen chính là tổ của các loài chim và những con khỉ.

Khỉ xây nhà trên những cành cây chắc và khoẻ, chúng có hàng đàn và bầy của mình xoay vần bên nhau.

Lũ chim thì xây nhà trên những cành cây nhỏ hơn và thường tách tổ xây riêng.

Dĩ nhiên loài chim sẽ chọn nơi nào đó đủ an toàn cho tổ của mình.

Chúng thường chọn những cành cây nhỏ mọc nhiều lá để xây tổ làm nhà.

Những con khỉ thường chọc tổ của những con chim non, nhưng mà có vẻ chúng không hứng thú làm mấy, chỉ có vẻ tinh nghịch đùa giỡn một vài con chim dễ bị doạ rớt ra khỏi tổ.

Có một con chim sẻ đậu trên một cành cây đang mớm sâu cho những đứa con của mình.

Chúng là ba con chim non vừa mới ra khỏi trứng, lông chúng ướt nhẹp những dịch tiết chưa khô.

Ba con chim có vẻ hớn hở vì được cho ăn, mỗi con cố gắng hết sức chu cái mỏ ngắn mà nhọn của mình ra để tranh giành những con sâu béo bở.

Một lúc sau, chúng đã ăn xong, chim mẹ bay đi tìm kiếm đợt thức ăn tiếp theo cho riêng mình.

"Chíp chíp!"

"Chíp!"

"Chíp..chíp!"

Sau khi mẹ chúng rời đi, có vẻ như ba con chim non đang tranh giành chỗ ngủ thoải mái nhất trong tổ, chúng giành co, xô đẩy nhau bằng cơ thể bé nhỏ mà yếu ớt của mình.

Và thật không may, một con khỉ đang quan sát gần đó thấy vui quá bèn trèo qua tổ, xô xuống một con chim gần nó nhất.

"Chíp!!!"

Chim sẻ non sát rìa rớt khỏi tổ, con khỉ cười toe toé khít khít vì trò đùa vui của mình .

Và như một linh cảm bất an, chim mẹ chưa rời đi bao xa đã tung cánh bay trở lại, vừa kịp lúc túm con của mình trở lại tổ.

"Chíp chíp!"

Chim con vừa được cứu vui vẻ cọ cọ vào lông mẹ mình.

Chim mẹ vừa vuốt ve con vừa trừng mắt nhìn con khỉ.

Nó sợ quá chạy đi.

Nhưng bi kịch còn đó.

Nó kéo cả bầy cả lũ quay lại xô xát chim mẹ đến nổi té cành.

Con chim sẻ tội nghiệp từ từ rơi, nó nghĩ về những đứa con của mình, mong ba chúng nó sớm quay trở lại để xua đuổi lũ khỉ khốn nạn.

Nó chỉ mong ba đứa con bé bỏng của mình sống sót.

Còn nó sống hay không thì không quan trọng.

Chim mẹ té từ cành này qua cành khác, đôi cánh gãy lìa từng khúc từng khúc một, máu chảy xen lẫn đôi mắt tròn đen mà tĩnh lặng của nó.

Nó rớt xuống gốc cây cổ thụ, cái cổ quéo qua thân thể, không thể thấy thẳng nữa.

Chân nó đã bị gãy, yếu ớt đến mức chỉ có thể khụy xuống.

Nó cầu mong mình nhanh chết, thật sự quá đau rồi.

Nhưng rồi nó nhìn xung quanh, thấy thế giới mà nó chưa bao giờ thấy từ trên cao.

Một khu rừng tươi đẹp với đầy những loài cây mà nó chưa bao giờ thấy.

Ngẩn ngơ ngắm chúng rất lâu, nó thấy một sinh vật kỳ lạ xuất hiện trước mắt mình.

Sinh vật đó to hơn nó gấp nhiều lần, có những bộ phận kỳ dị mà nó không có.

Đột nhiên một cái gì đó to lớn bao trùm lấy nó.

Theo bản năng, nó cố tránh né, nhưng thứ kia quá to lớn, nó không thể cử động được nữa. Đành để mặc cho thứ to lớn kia bao phủ lấy mình.

Nó được nâng lên trước một đôi mắt to lớn.

Nó không quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm hoàn cảnh xung quanh trước khi chết.

"Thật đáng thương."

Một giọng nói thương tiếc vang lên.

Là An Di, nàng đang chuẩn bị ra khỏi khu rừng thì bắt gặp một con chim sắp chết.

"Ta có thể cứu ngươi bằng cách nào?"

Nàng lẩm bẩm, cố gắng nhớ lại các biện pháp chữa trị cho chim trong những cuốn sách mà mình từng đọc.

Nhưng thật đáng tiếc, chúng không tồn tại.

"Ta không thể cứu được ngươi."

Nàng vuốt ve lông chim mềm mượt, xoa đầu con chim sẻ tội nghiệp.

"Nhưng ta có thể giúp ngươi bình thường mà chết."

Nói rồi, nàng xoay đầu con chim lại, cố gắng bẻ cổ nó trở lại bình thường.

Thật kỳ lạ, nàng đã làm được, cổ của nó rất dễ xoay, và chỉ cần loay hoay một chút, nàng đã để cho nó có thể nhìn thẳng như cũ.

Con chim bất ngờ bị bẻ cổ không có phản ứng gì, nó chỉ dùng đôi mắt sắp chết nhìn chằm chằm hoàn cảnh xung quanh.

Nàng đặt nó xuống chỗ cũ, để hai cái chân của nó dưới bộ lông.

An Di đứng dậy, nhìn nó một lúc, liền cáo biệt rời đi.

Chim sẻ mẹ nhìn thân ảnh đang khuất dần, từ từ khép đôi mắt lại.

-------

An Di chậm rãi bước đi, nàng mơ màng nghĩ.

"Có phải ta quá vô tâm rồi không?"

"Nhưng ta thật sự không có cách nào cứu nó."

"Trong sách của sư phụ không có ghi cách chữa trị cho loài chim."

"Có lẽ đây là số phận của nó."

Nàng chỉ thương tiếc, cũng không có nhiều cảm xúc là mấy.

Theo An Di, mỗi sự sống đều có cho mình một cuộc sống khác nhau, cũng đều có sinh lão bệnh tử khác nhau.

Tới giờ, tới ngày thời gian đó, những sinh mệnh ấy sẽ lần lượt ra đi.

Nhưng nếu chúng chưa tới thời gian mà rời đi, những sinh mệnh ấy sẽ lưu lạc trên thế gian chờ đợi người khác đến siêu thoát cho mình.

Con chim sẻ nàng gặp là một trường hợp như thế, tới số rồi, thì nó phải đi, không thể ở lại nữa.

Nếu số con chim đó có đủ phước đức hoặc thời gian nó chưa tới, có thể thứ gì đó sẽ cứu lấy nó để kéo dài sinh mệnh ngắn ngủi.

Nhưng nó không có, nó chỉ gặp An Di, một người đến từ thuốc còn xa lạ mà nói đến chi cứu nó.

Việc An Di có thể làm là giúp nó chết trong tư thế thoải mái, không bị trẹo cổ nữa.

An Di đã làm hết sức rồi, nàng cũng không miễn cưỡng tìm các biện pháp khác.

Nàng biết làm như thế sẽ chỉ khiến nó thống khổ thêm thôi.

Nàng tôn trọng sinh mệnh sắp ra đi, cho nên mới để nó lại chỗ cũ.

Việc còn lại là rời đi thôi.

Có lẽ thân xác đó sẽ bị lũ nào đó phân hủy.

Cũng có thể sẽ bị con gì đó nhai nát làm thức ăn.

Nhưng nó là vậy, không thể miễn cưỡng thay đổi.

Bạn đang đọc Tản Mạn sáng tác bởi Asome
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Asome
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.