Thanh Hà Tông (1)
Vùng đất phía Tây thế giới có một đại lục nhỏ, được bao bọc bởi một thủy vực rộng lớn, mang tên Thương Lam. Mặc dù Thương Lam Châu chỉ là một phần nhỏ của thế giới, nhưng nơi đây lại sở hữu nền văn minh khá phát triển, không thua kém quá quá xa các đại lục khác bên ngoài. Ba quốc gia lớn nhất trên đại luc là Tấn, Nguyên và Triệu, lần lượt chiếm giữ ba góc Đông, Tây và Nam.
Ở phía Bắc là vùng sơn mạch rộng lớn được bao trùm bởi một màn sương bí ẩn. Màn sương này kỳ lạ ở chỗ, chỉ cần là phàm nhân bước vào thì chỉ thấy một khung cảnh trắng xóa, nếu cố gắng đi vào sâu hơn, dù bao lâu cũng không thể ra khỏi được màn sương.Như tu sĩ thì khá, họ vẫn có thể ung dung đi vào mà không gặp bất cứ trở gại gì. Còn phàm nhân không phải không có cách ra ngoài, chỉ cần lùi lại một bước, người bước vào sẽ trở lại bên ngoài. Vì vậy, người dân quanh đó gọi khu vực này là Mê Vụ Sơn Mạch.
Ở gần Mê Vụ Sơn Mạch có hai quốc gia nhỏ là Tống và Chương. Hai quốc gia này trước kia không hề có hiềm khích, nhưng không hiểu sao mấy năm nay, hai quân đội liên tục xung đột, khiến dân chúng phải sống trong cảnh khổ cực.
Bên ngoài một tiểu trấn nhỏ của nước Tống, một thiếu niên 13 tuổi đang vội vã chạy trốn cùng cô em gái 6 tuổi. Thiếu niên liên tục nhìn về phía sau, nơi trấn nhỏ mà hắn đã sống suốt 13 năm đang bị bao trùm bởi biển lửa đỏ rực, với tiếng chém giết và tiếng kêu cứu xa dần.
Hắn chạy thêm một đoạn dài, nhưng cơ thể lúc này đã kiệt quệ, miệng hắn phun máu rồi ngã xuống đất.
"Anh hai, anh có sao không? Anh hai!" Cô bé Kỳ Nhi tay đầy máu, lay gọi người anh trai đang nằm dưới đất.
"Anh không sao đâu, Kỳ Nhi. Em phải chạy đi, chạy thẳng về phía Lâm Gia Thành, nơi đó có quan phủ bảo vệ, bọn cướp sẽ không thể vào đó được."
Cô bé lau nước mắt, gật đầu, rồi nhanh chóng đứng dậy chạy về phía trước. Thiếu niên nhìn theo bóng lưng của em gái, ánh mắt mờ dần, rồi hắn gục xuống, mất đi ý thức.
" Đúng vậy. Chạy đi, em nhất định phải sống sót..."
Phía Mê Vụ Sơn Mạch, một đoàn người đạp phi kiếm bay ra từ khu sơn mạch, tiến gần về phía trấn nhỏ đang bùng cháy. Người dẫn đầu là một trung niên mặc áo bào tím, vẻ mặt nghiêm nghị. Phía sau ông là một nhóm đệ tử của Thanh Hà Tông, mỗi người đều khoác áo bào xanh lam, với dấu ấn của môn phái in trên lưng.
“Dừng lại!” Vị trưởng lão ra lệnh khi đoàn người bay đến gần trấn nhỏ.
“Các ngươi xuống dưới kiểm tra xem còn ai sống sót không,” ông tiếp tục ra lệnh.
Nhóm đệ tử bay xuống, còn trưởng lão Lý Thanh Phong mở thần thức, quan sát toàn bộ khu vực xung quanh trấn nhỏ.
"Chỉ còn một người sống," ông nói.
Một lát sau, nhóm đệ tử quay lại, mang theo một thiếu niên bị thương nặng. Một trong số họ lên tiếng:
"Trưởng lão, người này còn một hơi thở."
Lý Thanh Phong nhìn thiếu niên, rồi ra lệnh:
"Đưa hắn về tông, nếu có linh căn thì nhận làm đệ tử ngoại môn, không thì làm tạp dịch."
Thanh Hà Tông, một môn phái nổi tiếng trên khắp phía Nam đại lục, bởi kiếm pháp tinh diệu và khí khái hào hùng của mình. Đặc biệt, trong Liên Minh Chính Phái, Thanh Hà Tông là một thế lực mạnh có ảnh hưởng đáng kể. Tuy nhiên những năm gần đây, thực lực hiện tại tông chủ của Thanh Hà Tông, một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, 500 tuổi bắt đầu suy giảm làm cho lực ảnh hưởng của Thanh Hà Tông củng giảm theo.
Dãy núi cao nhất của Tấn quốc, nơi Thanh Hà Tông tọa lạc, bao gồm ba ngọn núi lớn: Thanh Hà, Thanh Khư và Thanh Sơn. Trên mỗi ngọn núi, các công trình kiến trúc tráng lệ được xây dựng với sự tỉ mỉ, mỗi chi tiết đều phản ánh sự kiên cường và tôn nghiêm của môn phái. Toàn bộ khu vực này được bảo vệ bởi một trận pháp hộ tông rộng lớn, mạnh mẽ, ngăn cản mọi kẻ xâm nhập không được phép.
Đoàn người Lý Thanh Phong trở về tông bay vào trận pháp rồi chia làm hai hướng. Các đệ tử mặc áo bào xanh lam của Thanh Hà Tông quay về núi Thanh Khư để nghỉ ngơi và chuẩn bị cho các nhiệm vụ khác. Còn Lý Thanh Phong, trưởng lão chiến sự, cùng thiếu niên đang bất tỉnh của thị trận kia thì bay về núi Thanh Hà rồi dừng lại động phủ số 37 giữa lưng núi.
Thời gian trôi qua Trần Kỳ Phong - thiếu nhiên trong trấn nhỏ tỉnh dậy trong một động phủ nhỏ của Thanh Hà Tông. Cảm giác đầu tiên là sự đau nhức từ các vết thương trên cơ thể. Hắn nhìn quanh, thấy mình đang nằm trên giường, cơ thể quấn đầy băng trắng. Mùi thuốc xông lên từ khắp nơi, khiến hắn cảm thấy choáng váng.
Lý Thanh Phong bước vào, nhìn thiếu niên đang tỉnh lại.
"Ngươi tỉnh rồi à? Đừng cử động nhiều. Nơi này rất an toàn," ông nói với giọng trầm.
Kỳ Phong nhìn lên trần nhà, hoảng hốt và cố nhớ lại mọi chuyện. Hắn nhớ lại hình ảnh gia đình mình, cảnh cướp đến tàn sát, và cuối cùng là cô em gái chạy về phía cánh rừng.
"Ngươi có thể hỏi bất cứ thứ gì, nếu ta trả lời được, ta sẽ nói cho ngươi biết," Lý Thanh Phong nói.
"Ngài có thấy một cô bé tầm 6-7 tuổi, mặc váy hồng không?" Kỳ Phong hỏi, giọng nghẹn ngào.
Lý Thanh Phong lắc đầu.
"Không thấy. Cô bé có thể đã chạy thoát."
Kỳ Phong thở dài, lòng nặng trĩu. Lý Thanh Phong nhìn hắn.
"Ngươi tên gì?"
"Trần... Trần Kỳ Phong."
Lý Thanh Phong gật đầu.
"Được rồi, Kỳ Phong. Ngươi hãy nghỉ ngơi. Ta sẽ quay lại sau."
Ngày hôm sau, Lý Thanh Phong trở lại, tay cầm theo chiếc nhẫn đen kỳ lạ mà hắn lấy được trên người Kỳ Phong.
"Ngươi hẳn có rất nhiều câu hỏi, đúng không?"
“ Tại sao ngài lại cứu ta.”
Lý Thanh Phong ngồi xuống chiếc ghế gần giường.
"Lý do ta cứu ngươi chỉ vì chiếc nhẫn này của ngươi.”
Kỳ Phong nhìn chiếc nhẫn, lòng đầy nghi hoặc.
“Trong chiếc nhẫn này có thứ ta cần, nên ta muốn giao dịch với ngươi." Lý Thanh Phong vào chiếc nhẫn đen trong tay.
"Ngài có thể lấy nó bất cứ lúc nào, sao còn muốn giao dịch với ta?" Lòng Kỳ Phong không hiểu.
Lý Thanh Phong nhìn thẳng vào mắt hắn:
"Vì chính đạo không cho phép ta làm chuyện hèn kém như này."
“Vậy sao, ngài đúng là người tốt,” Kỳ Phong nói, giọng vẫn đầy nghi vấn.
“ Ngươi có tin hay không làn việc của ngươi.”
Lý Thanh phong đặt chiếc nhẫn đen lên người Kỳ Phong.
“Trên người ngươi không chỉ bị đao chém mà còn có một thương xuyên qua cơ thể. Thương đó không chỉ gây thương tích lớn mà còn ảnh hưởng đến linh căn của ngươi."
Kỳ Phong lặng lẽ lắng nghe, nhưng không hiểu gì. "Linh căn?"
Lý Thanh Phong giải thích:
"Linh căn là yếu tố quyết định một người có thể tu luyện hay không. Nếu ngươi không có linh căn, ngươi mãi mãi chỉ là một phàm nhân, không thể nắm giữ được vận mệnh của mình."
Kỳ Phong suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Vậy... ta có thể hồi phục không?"
Lý Thanh Phong gật đầu:
"Có thể. Và đó chính là thứ ta muốn giao dịch với ngươi. Một viên chữa thương đan giúp ngươi khôi phục linh căn, biến ngươi thành tu sĩ. Ngươi thấy thế nào?"
“Được, ta đồng ý. Ta muốn nắm số mệnh của mình,” Kỳ Phong quyết tâm nói.
Lý Thanh Phong lại đặt một cuốn sách lên thân Kỳ Phong:
"Đây là công pháp ta kết hợp từ một phần cửa phương pháp luyện khí cơ bản và một phần của phương pháp tu luyện một môn võ học. Nó sẽ giúp ngươi bảo vệ linh căn của ngươi không bị tổn thương thêm và xây dựng căn bản trước khi bắt đầu tu luyện tiên pháp cho ngươi."
Mấy ngày sau, Lý Thanh Phong dẫn Kỳ Phong tới khu tạp dịch của Thanh Hà Tông. Khu tạp dịch này nằm ở phía Tây Nam của tông môn, một khu vực rộng lớn, bao quanh bởi các cánh đồng linh mễ và những ngọn núi của sơn mạch. Khu tạp dịch được chia thành nhiều khu vực nhỏ, mỗi khu lại đảm nhận một công việc khác nhau.
Lý Thanh Phong dẫn Kỳ Phong đi qua cánh cổng lớn, với bảng hiệu "Khu Tạp Dịch - Số 8" treo trên cổng. Đây là khu tạp dịch mà Kỳ Phong sẽ phải sống tạm trong thời gian tới.
Khu số 8 là khu vực phụ trách việc chăm sóc linh mễ và nấu cơm cho các đệ tử ngoại môn của Thanh Hà Tông. Khu này có ba khu chính: một khu để ở, một khu nấu cơm và một khu trồng linh mễ.
Một người nữ nhân thân hình mập mạp từ xa chạy ra phía cổng, dừng lại cúi đầu và chắp tay chào:
“Đệ tử Bạch Tố Như xin chào trưởng lão.”
Bạch Tố Như, một trong ba đệ tử ngoại môn phụ trách khu tạp dịch số 8, cười tươi và tiến đến.
Lý Thanh Phong nhìn cô gái và nói: “Tên này sẽ ở lại đây một thời gian.”
Bạch Tố Như lau mồ hôi trên trán và nói:
“Vâng, trưởng lão, tôi sẽ sắp xếp tốt cho vị sư đệ này.”
Sau khi Lý Thanh Phong nhìn thêm một lát, ông ngự kiếm bay đi, để lại Kỳ Phong ở lại đó.
Nhìn vị trưởng lại có ký tràng và áp bách to lớn này đi xa lòng Bạch Tố Như mới buông bỏng rồi nhìn về thiếu niên bên cạnh.
"Chào sư đệ, ta là Bạch Tố Như. Nếu cần gì cứ hỏi, ta sẽ giúp đỡ cho đệ."
Kỳ Phong nhìn người sư tỷ béo tròn trước mặt, gật đầu: “Vâng, mong sư tỷ giúp đỡ.”
“Được rồi, sư đệ. Công việc ở đây khá đơn giản. Ngày mai ta sẽ sắp xếp ổn thoả cho đệ. Giờ thì ta đưa đệ đi kiếm một gian nhà để ở trước đã.”
“Vâng, sư tỷ.”
Một lát sau, hai người đi qua rất nhiều gia nhà nhỏ cùng với rất nhiều ánh mắt của tạp dịch nơi này. Sau đó mới dừng lại ở một gian nhà tranh nhỏ khá phù hợp cho một người sống.
“Sư đệ thấy được không?” Bạch Tố Như hỏi.
“Sư tỷ, gian nhà này rất ổn rồi.” Kỳ Phong đáp.
“Vậy được, sư đệ, hôm nay cứ nghỉ ngơi trước đi. Giờ ta còn có việc phải đi trước.”
Dưới đây là phiên bản hoàn thiện và trau chuốt hơn cho đoạn văn của bạn:
Sau khi Bạch Tố Như vội vã rời đi, Kỳ Phong không quan tâm đến những ánh mắt đang hướng về mình. Hắn khép cánh cửa lại, bước vào trong gian phòng nhỏ, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Sau cuộc trò chuyện với Lý trưởng lão về giao dịch, ta bỗng nhiên nảy sinh một ý định. Ta đề nghị Lý trưởng lão có thể nhận chiếc nhẫn đen này trước, và sau đó chúng ta sẽ cùng nhau quay về Tống quốc để tìm kiếm Kỳ Nhi. Khi chúng ta tìm được cô bé, chiếc nhẫn này sẽ thuộc về Lý trưởng lão, và từ đó, mối quan hệ giữa chúng ta cũng sẽ kết thúc, không còn gì ràng buộc nữa. Nhưng Lý trưởng lão lại cho rằng chuyện này quá rắc rối.”
Kỳ Phong thầm nghĩ trong lòng:
“Giờ chỉ còn một cách duy nhất để tìm được Kỳ Nhi, đó là ta phải mạnh lên. Mạnh đến mức có thể vượt qua mọi trở ngại, đi từ phía Nam đại lục, quay ngược lại phía Bắc đại lục để tìm kiếm”
Đăng bởi | ThanhPhongdaotam |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 7 |