Thanh Hà Tông (2)
Hôm sau, Kỳ Phong khoác lên mình bộ võ phục màu xám, biểu trưng cho đệ tử tạp dịch của Thanh Hà Tông. Hắn cẩn thận cất chiếc nhẫn đen và sợi dây chuyền vào trong áo, tuyệt đối không để lộ ra ngoài.
Sau khi chỉnh trang quần áo gọn gàng, Kỳ Phong bước ra ngoài. Đứng chờ sẵn ở đó là Bạch Tố Như, một đệ tử ngoại môn của Thanh Hà Tông.
Trong Thanh Hà Tông, cấp bậc của đệ tử và trưởng lão được phân biệt rõ ràng qua màu sắc của áo bào họ mặc. Đệ tử ngoại môn mặc áo trắng, đệ tử nội môn mặc áo lam, còn trưởng lão thì khoác áo bào màu tím uy nghiêm.
Bạch Tố Như mỉm cười thân thiện, cất tiếng hỏi:
“Sư đệ thấy nơi này thế nào? Nếu có chỗ nào không vừa ý, cứ nói với sư tỷ.”
Kỳ Phong khẽ cúi đầu, đáp:
“Bạch sư tỷ khách khí. Tiểu đệ mới nhập môn, còn nhiều điều chưa biết, mong sư tỷ chỉ bảo thêm."
Bạch Tố Như gật đầu hài lòng, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ:
“Được, vậy tương lai sư đệ cũng phải giúp đỡ ta đấy.”
Nói rồi, nàng tiếp lời:
“Vậy trước hết, để ta dẫn đệ đến nhà ăn.”
“ Vâng sư tỷ.”
Nhà ăn là công trình lớn nhất trong khu vực, nổi bật giữa những căn nhà khác. Tiếp theo đó là bốn nhà kho lớn dùng để chứa linh mễ, rồi đến ba gian nhà riêng của ba đệ tử nội môn. Còn các đệ tử tạp dịch thì chen chúc trong mấy gian nhà nhỏ. Trừ những ai có quan hệ thì mới được ở riêng, nhưng các căn nhà đó cũng chỉ là những công trình tạm bợ, xây dựng đã từ rất lâu.
Bước vào nhà ăn, trước mắt Kỳ Phong là một hàng dài người cầm bát đũa, đứng xếp hàng chờ đợi để lấy cơm và thức ăn. Nhưng nhìn kỹ, trong các bát của họ không hề có cơm hay món ăn phong phú, mà chỉ là cháo trắng loãng và rau xanh đơn điệu. Ánh mắt thoáng qua, ai cũng dễ dàng nhận ra những người này đều gầy gò, ốm yếu, dáng vẻ mệt mỏi.
Kỳ Phong đi theo sau Bạch Tố Như, cả hai bước qua hàng người đang chờ, tiến thẳng đến khu vực bàn ăn. Tại đó, hắn nhìn thấy bên trong không chỉ có cơm mà còn rất nhiều món ăn phong phú, đủ loại. Tuy nhiên, những người múc đồ ăn lại chỉ xúc cháo trắng cho những người đang xếp hàng bên ngoài.
Lúc này, một nữ phụ trung niên khoảng chừng 30 tuổi – có vẻ là người phụ trách khu bếp – nhìn thấy Bạch Tố Như liền tái mặt. Bà vội vàng chạy đến, khom người cúi thấp, giọng nói lắp bắp đầy lo sợ:
"Bạch tỷ, sao tỷ lại đến đây? Không phải sáng nay ta đã bảo người mang đồ ăn đến cho tỷ rồi sao?"
Bạch Tố Như vẫn giữ thái độ điềm nhiên, nhẹ nhàng đáp:
"Ngươi không cần lo sợ. Hôm nay ta không đến vì thức ăn của ta, mà là vì người này."
Nàng quay sang chỉ vào Kỳ Phong rồi nói tiếp:
"Hắn là đệ tử tạp dịch mới nhập môn. Sau này, ngươi cứ cấp phần ăn tiêu chuẩn cho hắn."
Nghe vậy, nữ phụ vội gật đầu lia lịa, khom lưng đáp:
"Vâng, vâng! Bạch tỷ yên tâm, ta sẽ làm tốt việc đó."
Bạch Tố Như quay sang nhìn Kỳ Phong, giọng điệu thân thiện:
"Sư đệ họ Trần, đúng không?"
Kỳ Phong chắp tay, cung kính trả lời:
"Vâng, tiểu đệ họ Trần."
Nàng gật đầu, tiếp lời:
"Vậy sư đệ ăn cơm xong thì đi theo đường bên phải, đến căn nhà kho lớn nhất trong khu vực. Nhiệm vụ của đệ là bảo vệ nơi đó. Người phụ trách ở đó ta đã dặn trước, họ sẽ không làm khó đệ đâu."
"Đa tạ sư tỷ đã chiếu cố." – Kỳ Phong chắp tay cúi người cảm tạ.
Bạch Tố Như khẽ cười:
"Được rồi. Giờ ta phải lên núi Thanh Sơn để học đạo pháp. Có gì chúng ta sẽ nói chuyện sau."
Nói xong, nàng quay người rời đi, để lại Kỳ Phong với những suy nghĩ trong lòng.
Cầm lấy khay cơm nóng hổi, Kỳ Phong nhìn thoáng qua đám người xếp hàng bên cạnh. Không ai trong số họ mặc võ phục của Thanh Hà Tông, vì vậy hắn cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đi đến chiếc bàn gần nhất, ngồi xuống và bắt đầu ăn cơm.
Sau khi dùng bữa xong, Kỳ Phong rời nhà ăn, tiến về khu nhà kho chứa linh mễ. Khi đến trước căn nhà lớn nhất, hắn thấy đã có ba người mặc võ phục Thanh Hà Tông đang tụ tập trước cửa. Một người đứng, một người ngồi tựa lưng vào cửa, và một người khác nằm dài trên ghế, tất cả đều trò chuyện rôm rả.
Thấy Kỳ Phong tiến lại gần, người đang đứng lên tiếng, ánh mắt đánh giá từ đầu đến chân. Sau khi quan sát kỹ, hắn bước tới, đi vòng quanh Kỳ Phong một lúc rồi đứng lại đối diện, cất giọng hỏi:
"Ngươi là tên mà Bạch sư tỷ nhắc tới hôm qua, đúng không?"
Kỳ Phong chắp tay cung kính, đáp:
"Vâng, tiểu đệ họ Trần, tên Kỳ Phong."
Người kia gật đầu, chỉ tay giới thiệu:
"Được rồi. Ta tên Hắc Tê. Kẻ ngồi kia là Lưu Hoa, còn người nằm đằng kia chính là Triệu Duy sư huynh."
Kỳ Phong lần lượt chào từng người:
"Vâng, Hắc sư huynh, Lưu sư huynh, Triệu sư huynh."
Hắc Tê khoanh tay trước ngực, nghiêm giọng:
"Tốt. Ta nói luôn để ngươi rõ, ở đây Triệu sư huynh là người đứng đầu. Mọi chuyện đều phải nghe theo lời huynh ấy, rõ chưa?"
Kỳ Phong gật đầu đáp:
"Vâng, sư huynh."
Không lâu sau, từ phía xa xuất hiện một nhóm người đang tiến lại gần. Họ dừng trước mặt Triệu Duy, trao cho hắn một thứ gì đó. Triệu Duy nhận lấy, rút từ trong áo ra một chiếc lệnh bài, bước tới mở cửa nhà kho thứ ba cho nhóm người kia. Sau khi họ khuân ra mười bao tải gạo, Triệu Duy nhanh chóng đóng cửa lại.
Nhìn nhóm người đẩy xe gạo rời đi, Hắc Tê đứng bên cạnh Kỳ Phong, cười khẩy nói:
"Đám đó là người ở khu tạp dịch số 3. Chỗ đó đông người, nên vài ngày lại phải đến đây lấy linh mễ hỏng về nấu cháo cho đám tạp dịch ăn cầm hơi. Còn mấy tên đệ tử tạp dịch mới thì may mắn hơn, được phép đến đây ăn cơm."
Kỳ Phong thoáng suy nghĩ, rồi hỏi:
"Hắc sư huynh, viên đá mà Triệu sư huynh cất vào áo vừa rồi là gì vậy?"
Hắc Tê nhìn Kỳ Phong, ánh mắt đầy hàm ý:
"Ngươi cũng tinh mắt đấy. Đó là linh thạch – tiền tệ chủ yếu trong tu chân giới. Ở đây, nhiệm vụ của chúng ta không chỉ là giữ kho mà còn kiểm soát việc xuất linh mễ. Kẻ nào muốn lấy gạo, dù là linh mễ hỏng, cũng bỏ ra cái gì đó. Nếu không, cứ đứng đấy chờ đến sáng cũng chẳng được hạt nào. Dù bọn họ có giấy xuất kho thì mọi thứ vẫn phải phụ thuộc vào tâm trạng của chúng ta. Thái độ không tốt? Chậm trễ là chuyện thường."
Nghe vậy, Kỳ Phong khẽ cúi đầu, nói:
"Vâng, đa tạ sư huynh đã chỉ điểm."
Hắc Tê nhìn hắn, bật cười:
"Ngươi xem ra cũng khá lanh lợi. Ta khuyên ngươi, muốn sống dễ dàng ở đây thì phải bám chắc lấy đùi của Triệu sư huynh."
Kỳ Phong gật đầu, cười đáp:
"Vâng, tiểu đệ hiểu rồi."
Một ngày dài trôi qua, Kỳ Phong trở về phòng. Hắn đẩy cửa, bước vào gian nhà cũ kỹ rồi nằm dài xuống giường, hai mắt nhắm lại, đầu óc tràn ngập những suy nghĩ:
"Xếp bằng, tay thả lỏng trên đùi, mắt nhắm lại, điều hòa hơi thở, tưởng tượng hình ảnh trong tâm trí. Đây là bước đầu của việc tu luyện. Nếu ý niệm chưa ngưng hình, linh khí không thể dẫn dắt qua hô hấp vào linh căn, chưa kể đến việc kích thích linh căn để hấp thụ linh khí vào nội giới trong thân."
Hắn nhớ lại từng lời Lý Thanh Phong giảng dạy, đặc biệt là hình ảnh trong quan tưởng đồ - một bức tranh mô tả người xếp bằng, không có ngũ quan, tượng trưng cho sự tĩnh lặng tuyệt đối. Hình ảnh đó đã in sâu vào tâm trí hắn, trở thành chỉ dẫn quan trọng trên con đường tu luyện.
Lấy lại tinh thần, Kỳ Phong mở mắt, ngồi dậy, điều chỉnh tư thế xếp bằng trên giường. Hắn bắt đầu tập trung, cố gắng thực hành từng bước mà Lý Thanh Phong đã chỉ dạy.
Hôm sau. Sáng sớm, Kỳ Phong đang cẩn thận dọn dẹp trước cửa gian nhà kho thì Triệu Duy bước tới, ánh mắt trầm trọng nhìn hắn.
"Tiểu Trần, từ ngày mai sáng, trưa, chiều, tối, ngươi phải đến nhà ăn lấy cơm về đây cho ta."
Kỳ Phong hơi khựng lại nhưng lập tức cúi đầu, cung kính đáp:
"Vâng, Triệu sư huynh."
Triệu Duy hừ lạnh, ánh mắt quét qua hắn một lượt rồi quay người bỏ đi.
Một tuần sau. Kỳ Phong đang xếp lại đống củi trước cửa kho thì Triệu Duy một lần nữa gọi hắn tới.
"Tiểu Trần, từ hôm nay việc canh gác đêm sẽ là ngươi làm."
Nghe vậy, Kỳ Phong hơi ngạc nhiên, vì vốn dĩ không ai phải canh kho vào ban đêm. Hắn liền dè dặt hỏi:
"Triệu sư huynh, hình như ở đây không quy định việc canh gác đêm thì phải..."
Triệu Duy lập tức trừng mắt, giọng nói đầy uy hiếp:
"Ý ngươi là ta sai sao?"
Kỳ Phong vội vàng lắc đầu, cúi người:
"Không, không, ý tiểu đệ không phải vậy. Nay tiểu đệ sẽ thu xếp đồ đạc để chuẩn bị canh gác."
Nhìn thấy thái độ biết điều của hắn, Triệu Duy nhếch môi cười khẩy:
"Ngươi hiểu chuyện là tốt."
Một tháng sau. Trong nhà ăn, Kỳ Phong đang bê ba khay cơm thì vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai đệ tử tạp dịch ngồi gần đó.
"Ngươi nghe gì chưa? Mấy trưởng lão của chiến sự đường đi làm nhiệm vụ từ một tháng trước đều bị thương nặng. Đến giờ vẫn chưa bình phục."
"Tệ hơn là ta nghe nói một vị trưởng lão họ Lý còn đang hấp hối. Không biết có qua nổi không."
Nghe vậy, Kỳ Phong khẽ cau mày. Những lời này khiến hắn nhớ đến hình ảnh của Lý Thanh Phong.
Hắn khẽ lắc đầu, tập trung bê khay cơm rời đi.
Ba tháng sau. Tại gian nhà của Kỳ Phong, Bạch Tố Như xuất hiện, vẻ mặt không có chút thiện cảm.
"Trần sư đệ, ta thấy bên nhà kho đã đủ người. Nhiệm vụ của ngươi sẽ đổi từ nay. Mỗi ngày chặt 10 bó củi và đổ đầy 3 thùng nước cho nhà ăn."
Nghe vậy, Kỳ Phong ngẩng đầu nhìn nàng, do dự nói:
"Bạch tỷ, liệu có thể..."
"Ngươi có ý kiến gì à?" Bạch Tố Như cắt lời, giọng nói lạnh nhạt xen chút áp lực.
"Không, tiểu đệ hiểu, từ mai sẽ bắt đầu thực hiện." Kỳ Phong cúi đầu đáp.
"Được rồi. Hy vọng ngươi không làm ta thất vọng." Nói xong, nàng quay người bước đi.
Một năm sau. Kỳ Phong đang cùng mấy người khác trong rừng chặt củi. Những bó củi lớn dần chất thành đống cao. Một người tạp dịch đi ngang qua, vỗ vai hắn, cười nói:
"Kỳ Phong, ta về trước đây. À, ngày mai ta sẽ được vào nhà bếp làm việc, nhưng ta chưa có võ phục. Ta nhớ ngươi lúc trước có một bộ, đúng không?"
"Ừ, ngươi cứ về phòng ta mà lấy. Ta cất nó dưới giường."
"Được, cảm ơn nhé!" Người kia cười lớn, khoác bó củi lên vai rồi rời đi.
Thở dài, Kỳ Phong đặt rìu xuống, chỉnh lại áo, bắt đầu chất củi lên để mang về. Dù đang cõng hai bó củi lớn, hắn vẫn giữ bước chân vững vàng. Một năm qua, nhờ luyện tập võ học theo hướng dẫn của Lý Thanh Phong, thân thể hắn đã mạnh mẽ hơn trước. Trong tim, tại tâm huyệt, khí huyết cũng đã bắt đầu ngưng tụ, mang lại sức mạnh và khả năng cường hóa thân thể cho hắn.
Tuy nhiên, vấn đề lớn nhất là thức ăn. Bữa ăn hằng ngày của hắn chỉ có cháo trắng và rau xanh, ăn không đủ no chứ đừng nói đến việc hấp thụ đủ năng lượng từ thực phẩm để luyện thành khí huyết. Nên năm nay, hắn vẫn chỉ dừng lại ở cấp độ võ giả sơ cấp cấp 1, không thể tiến xa hơn.
Đứng giữa rừng, hắn ngẩng đầu nhìn trời, lòng thầm nghĩ:
"Kỳ Nhi, giờ em đang sống thế nào? Một năm, bốn tháng, mười lăm ngày trôi qua. Không biết thi hài cha mẹ có được chôn cất đàng hoàng không. Còn em... em có còn sống không? Dù anh luôn tự nhủ em vẫn còn, nhưng trong lòng không tránh khỏi lo lắng. Tống quốc quá xa Tấn quốc, anh không thể về quê nhà tìm em được. Tha thứ cho anh, khả năng cả đời này cũng không thể trở về."
Dứt dòng suy nghĩ, Kỳ Phong lặng lẽ bước xuống núi, cõng hai bó củi lớn trên vai.
Đăng bởi | ThanhPhongdaotam |
Thời gian |