Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyền Linh Dan (1)

Tiểu thuyết gốc · 2047 chữ

Bước tới khu vực tạp dịch số 8, Kỳ Phong trầm mặc, ánh mắt hướng về phía trước. Thoáng nhìn người đang bị treo trên cây gần đó, hắn không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, chỉ lặng lẽ bước qua cổng, tiến về gian nhà chứa củi phía sau nhà ăn.

Tại đó, một nam tử mặc võ phục Thanh Hà tông đang sốt ruột đi qua đi lại. Khuôn mặt lộ rõ vẻ lo âu, ánh mắt hắn không ngừng đảo quanh như đang chờ đợi điều gì. Khi thấy bóng dáng Kỳ Phong từ xa, hắn lập tức bước nhanh tới, đôi tay nắm chặt lấy tay hắn, ánh mắt tràn ngập sự khẩn trương.

"Kỳ Phong, cuối cùng ngươi cũng đến!"

"Hắc Tê sư huynh, huynh tìm ta có việc gì sao?" Kỳ Phong bình thản hỏi, ánh mắt thoáng lướt qua khuôn mặt căng thẳng của Hắc Tê.

"Việc rất gấp! Nhanh theo ta, Bạch sư tỷ đang đợi ngươi!"

Nghe lời hối thúc, Kỳ Phong hơi nhíu mày. Hắn nhận ra hôm nay Hắc Tê có gì đó khác thường. Thường ngày, hắn tuy nóng nảy nhưng hiếm khi để lộ vẻ lo lắng như vậy, càng không dễ mất bình tĩnh trước mặt người khác. Ánh mắt Kỳ Phong thoáng lạnh lùng, nhưng rất nhanh, hắn lại cúi đầu, giọng nói vẫn giữ vẻ cung kính:

"Vậy sao? Thế để ta giao nộp hai bó củi này trước, rồi sẽ đi với sư huynh sau."

Không để Hắc Tê kịp phản ứng, Kỳ Phong nhẹ nhàng gỡ hai tay hắn ra, bước vào gian nhà chứa củi. Trong lòng hắn đã bắt đầu đề phòng, nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ điềm nhiên như thể không có gì quan trọng. Sau khi gặp người phụ trách, bàn giao hai bó củi và ký tên xác nhận hoàn thành công việc, hắn mới từ tốn bước ra.

Hắc Tê vẫn đứng đợi bên ngoài, vẻ mặt căng thẳng hơn trước. Hắn dường như muốn lớn tiếng quát tháo để thúc giục, nhưng lại không dám. Trong lòng hắn hiểu rõ, hôm nay mà gây chuyện với Kỳ Phong, e rằng bản thân khó tránh khỏi sự trách phạt của Bạch sư tỷ.

Khi Kỳ Phong bước ra, Hắc Tê lập tức tiến tới, giọng gấp gáp hơn:

"Trần sư đệ, giờ ngươi có thể đi cùng ta chưa?"

Kỳ Phong nhìn thoáng qua vẻ mặt bất thường của Hắc Tê, ánh mắt hắn lướt qua hắn như dò xét. Sau một thoáng suy nghĩ, hắn chậm rãi đáp:

"Hắc Tê sư huynh, có lẽ phải để huynh chờ thêm chút nữa. Hai hôm nay ta chưa được ăn một bữa nào ra hồn, giờ làm xong việc rồi, ta muốn đến nhà ăn trước."

Nghe vậy, mặt Hắc Tê tối sầm lại, đôi tay siết chặt trong sự bực bội. Tuy nhiên, hắn vẫn cố gắng kiềm chế, giọng nói lộ vẻ cầu khẩn:

"Trần sư đệ, ngươi cũng biết Bạch tỷ rất khó tính. Nếu ngươi đến muộn, chắc chắn sẽ bị phạt đấy!"

Tuy nhiên, Kỳ Phong chẳng mảy may bận tâm. Hắn thản nhiên bước về phía nhà ăn, đôi chân thong thả như đang phớt lờ mọi lời cảnh báo. Tới quầy đồ ăn, ánh mắt hắn lướt qua những món ăn được bày biện, nước miếng không khỏi nuốt xuống vài ngụm khi bụng cồn cào vì đói.

“Hôm nay ta đã hoàn thành nhiệm vụ, nên ngươi lấy cho ta một bát cháo lớn với một đĩa thịt,” Kỳ Phong nói, giọng điềm tĩnh nhưng không che giấu vẻ háo hức.

Nữ tử trực quầy ăn liếc nhìn về phía nhà bếp, nơi nam tử quản lý nhiệm vụ tạp dịch đang đứng. Thấy hắn gật đầu xác nhận, nàng liền lấy ra một cái bát, gắp một miếng thịt lớn đặt vào đó, rồi đặt lên bàn.

“Cháo ở bên kia, ngươi muốn ăn bao nhiêu thì tự lấy,” nàng nói, giọng điệu không mấy quan tâm.

“Được, được, cảm ơn.”

Kỳ Phong nhanh chóng cầm lấy bát thịt, ánh mắt sáng lên. Hắn vội bước tới nồi cháo lớn đặt gần đó, cầm lấy một cái bát trống, múc đầy cháo nóng hổi rồi tìm một góc ngồi xuống đất. Không chút do dự, hắn bắt đầu ăn ngấu nghiến, từng muỗng cháo lớn được đưa vào miệng như thể đã nhịn đói từ lâu.

Hắc Tê đi theo sau, ánh mắt đầy vẻ sốt ruột. Hắn hết khuyên nhủ lại chuyển sang uy hiếp, nhưng bất kể nói thế nào, Kỳ Phong đều không thèm để ý, chỉ chăm chú vào việc ăn uống, mặc kệ mọi lời nói.

Bát cháo này vừa hết, hắn lại đứng lên múc thêm một bát nữa. Bát này nối bát kia, nhưng miếng thịt trong bát ban đầu của hắn thì vẫn còn hơn nửa, như thể bị hắn cố ý để lại. Phải đến bát cháo cuối cùng, Kỳ Phong mới nhặt lấy miếng thịt, ánh mắt thoáng qua một tia tiếc rẻ, rồi mới đưa lên miệng ăn hết.

Hắn chậm rãi nhai, sau đó khẽ nhíu mày, thì thầm một mình:

“Thịt dã thú hôm nay bị võ béo quá nhiều, huyết khí trong này ít quá.”

Hắc Tê đứng gần đó, mặt mày nhăn nhó, đôi tay siết chặt lại như cố nén cơn tức. Nhưng dù thế nào, hắn vẫn không dám manh động, chỉ có thể đứng nhìn Kỳ Phong tự do hành động theo ý mình.

Trong khi Kỳ Phong tập trung ăn, không khí xung quanh dần trở nên lặng lẽ một cách bất thường. Ban đầu, hắn không để ý, nhưng khi cảm giác no đã tràn đầy, hắn khẽ lắc đầu, định đứng dậy rời đi. Ánh mắt quét qua khung cảnh xung quanh khiến hắn lập tức đề phòng, đôi chân khựng lại, không bước thêm một bước nào.

Bao quanh hắn lúc này là một vòng tròn người, gồm đệ tử tạp dịch và ba đệ tử ngoại môn. Phía trước, một nam tử to béo, mặt tròn, đang ngồi trên bàn ăn bày biện đầy những món ngon. Ánh mắt hắn rơi thẳng vào Kỳ Phong, một nụ cười khó hiểu nở trên môi.

“Ngươi ăn no chưa? Chỗ ta còn có mấy món ngon, ngươi có muốn thử không?” giọng nói của hắn vang lên, không lớn nhưng rõ ràng mang theo một uy áp khó lường.

Kỳ Phong cúi đầu, chắp tay hành lễ, giọng nói khiêm nhường:

“Tham kiến trưởng lão. Tiểu nhân đã ăn no rồi ạ.”

“Thế à? Tiếc quá, mấy món này chắc phải bỏ phí tại đây.”

Giọng điệu trưởng lão dường như rất thân thiện, nhưng lại khiến Kỳ Phong có chút cảnh giác. Hắn thoáng ngẩng đầu, ánh mắt không kìm được liếc qua những đĩa thịt đầy hấp dẫn trên bàn.

Thấy ánh mắt của hắn, trưởng lão cười nhạt, quay sang đám người xung quanh, giọng nói bỗng trở nên nghiêm nghị:

“Các ngươi rời đi được rồi. Người ta tìm cũng đã tìm thấy. Mau ra ngoài hết đi, để ta nói chuyện với tiểu bằng hữu này.”

Mệnh lệnh ấy khiến đám đệ tử xung quanh không dám chậm trễ, nhanh chóng lui ra. Ngay cả những người phụ trách nhà ăn cũng vội vàng rời đi. Không gian chỉ còn lại ba người: Kỳ Phong, Bạch Tố Như, và vị trưởng lão kia.

“Bạch Tố Như, con cũng ra ngoài đi.”

“Vâng, sư phụ.”

Nghe Bạch Tố Như gọi vị nam tử kia là sư phụ, Kỳ Phong càng cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên.

“Được rồi, tất cả đã rời đi. Ngươi lại đây ngồi xuống nói chuyện đi.”

“Tiểu nhân không dám. Tiểu nhân đứng đây là được rồi.”

“Ngồi đi. Ta muốn nói cho ngươi di nguyện của Lý Thanh Phong, sư đệ của ta.”

Nghe đến tên Lý Thanh Phong, cơ thể Kỳ Phong hơi cứng lại. Ánh mắt lạnh lẽo của hắn bỗng nhìn thẳng vào vị trưởng lão. Nhưng ngay sau đó, như nhận ra sự thất thố, hắn nhanh chóng cúi đầu, bước tới bàn, ngồi xuống đối diện hắn.

Vị trưởng lão thở dài, ánh mắt thoáng vẻ tiếc nuối:

“Lý sư đệ đã ra đi được một năm. Thời gian đó ta đang bế quan nên không hay biết. Khi nghe tin, ta lập tức đến động phủ của sư đệ để thu dọn di vật, và tìm thấy hai món đồ này.”

Hắn đặt lên bàn một tấm ngọc phù và một lọ đan dược.

“Đây là hai vật ta tìm được. Lọ này chứa Huyền Linh đan, một loại đan dược chữa thương cho linh căn. Nó là phần thưởng mà Lý sư đệ đã đổi lấy bằng chiến công trên chiến trường. Còn ngọc phù, ta nghĩ Lý sư đệ để lại dành riêng cho ngươi.”

Kỳ Phong thoáng giật mình, nhưng giọng nói vẫn bình thản:

“Trưởng lão nghĩ quá rồi. Nếu Lý trưởng lão có ý định nhận ta làm đệ tử, hẳn đã trao chúng từ lâu. Cớ gì phải để lại di vật nhờ người khác đưa?”

Vị trưởng lão quan sát kỹ thái độ của Kỳ Phong, rồi tiếp lời, giọng trầm hơn:

“Trước khi ra đi, Lý sư đệ đã bị một yêu thú tung đòn chí tử. Mặc dù được đưa về tông chữa trị, nhưng sau vài tháng chống chọi, vẫn không thể qua khỏi. Ngọc phù này có lẽ là lời nhắn nhủ cuối cùng.”

Khi nghe đến công dụng của Huyền Linh đan, ánh mắt Kỳ Phong khẽ dao động. Đôi mắt hắn không rời khỏi lọ đan dược trên bàn, như bị hút hồn bởi vật ấy.

Nhìn biểu cảm của Kỳ Phong, trưởng lão đứng dậy, làm như không để ý:

“Thật đáng tiếc cho một thiên kiêu như Lý sư đệ. Thôi, ngươi cứ giữ hai món đồ này, coi như là di nguyện cuối cùng của hắn.”

Nói xong, hắn rời đi, để lại Kỳ Phong một mình đối diện với hai món di vật. Trong đầu hắn, những suy nghĩ rối bời bắt đầu cuộn trào.

Bên ngoài, đám đệ tử tạp dịch và ngoại môn vẫn chưa chịu rời đi hoàn toàn. Dù đứng xa xa, họ vẫn dõi ánh mắt tò mò về phía gian nhà ăn. Một số người đã bỏ đi, nhưng vài kẻ kiên trì ở lại, như thể chờ đợi điều gì đó thú vị xảy ra.

Nam tử trưởng lão sau khi rời khỏi nhà ăn, chỉ liếc nhìn Bạch Tố Như rồi ngự không, mang theo nàng biến mất khỏi tầm mắt của đám đông.

Cảnh tượng này khiến những người ở lại nhìn nhau khó hiểu. Có kẻ cất tiếng bàn tán, nhưng chẳng ai dám lên tiếng quá lớn. Một số người quyết định rời đi, nhưng vẫn có kẻ đứng chờ, mong nhìn thấy Kỳ Phong để dò hỏi.

Chờ đợi khá lâu, một kẻ tò mò hơn liền tiến lại gần cửa nhà ăn. Hắn liếc nhìn vào bên trong, nhưng không thấy bóng dáng Kỳ Phong đâu, chỉ có một bàn ăn góc xa với bát đĩa ngổn ngang. Lòng đầy nghi hoặc, hắn đảo mắt nhìn quanh nhưng không tìm thấy gì khả nghi, đành lặng lẽ quay về.

Còn về phía Kỳ Phong, ngay khi vị trưởng lão rời đi, việc đầu tiên hắn làm là nhét vội đống thức ăn còn lại trên bàn vào miệng. Sau đó, hắn cẩn thận cất ngọc phù và lọ đan dược vào người, rồi nhanh tay gom thêm vài đĩa đồ ăn khác. Hành động nhanh nhẹn nhưng đầy tính toán, hắn lẩn ra khỏi nhà ăn, hướng thẳng tới gian bếp.

Kỳ Phong di chuyển cẩn thận, tận dụng thời điểm những người trong bếp và phòng chứa củi đều bị đuổi ra ngoài để tránh nghi ngờ. Hắn băng qua các phòng không một tiếng động, cuối cùng thoát ra từ phía cửa sau của gian chứa củi mà không một ai phát hiện.

Bạn đang đọc Tán Nhân Tiên Luyện sáng tác bởi ThanhPhongdaotam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThanhPhongdaotam
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.