Huyền Linh Dan (2)
Một tháng trước, tại động phủ số 76 trên núi Thanh Hà, Tạ Quang – trưởng lão của Chiến Sự Đường Thanh Hà Tông ta – sống lặng lẽ giữa góc khuất của tông ta môn. Dù mang danh trưởng lão, ông ta không ta có thực quyền, cũng chẳng sở hữu tu vi xuất sắc, nên động phủ tu luyện của ông ta là một trong những nơi tệ nhất trên ngọn núi này.
Hôm nay, sau một năm dài chữa thương, Tạ Quang mới để ý phát hiện bên ngoài động phủ có một con hạc giấy đang lơ lửng, mang theo một chiếc nhẫn trữ vật và một tấm ngọc phù. Dáng vẻ của nó như đang kiên nhẫn chờ đợi ông ta rất lâu.
“Chữa thương cả năm trời, không ta biết kẻ nào lại rảnh rỗi gửi hạc giấy truyền tin cho ta?” Tạ Quang lẩm bẩm, ánh mắt thoáng chút nghi hoặc. Cuối cùng, ông ta mở cửa để hạc giấy bay vào.
Khi hạc giấy thả xuống một tấm lệnh bài, ông ta lập tức khựng lại.
“Lệnh bài động phủ số 37? Chẳng phải đây là động phủ của Lý Thanh Phong sao? Lẽ nào hắn đã… chết?”
Suy nghĩ này lóe lên khiến ông ta thoáng bàng hoàng, nhưng rồi ông ta nhanh chóng phủ nhận.
“Không ta đúng! Nếu hắn chết, động phủ này cũng không ta thể rơi vào tay ta.”
Nỗi bất an trong lòng dâng lên, Tạ Quang cầm lấy chiếc nhẫn trữ vật. Ánh mắt ông ta nheo lại khi nhận ra vẻ quen thuộc của nó.
“Nhẫn trữ vật? Không ta thể nào! Đây chẳng phải là thứ Lý Thanh Phong từng sử dụng sao?”
Đột ngột, ông ta bật dậy khỏi bồ đoàn, ánh mắt tràn đầy sự cảnh giác.
“Hừ! Rõ ràng có kẻ đang muốn hại ta. Nhưng là ai?”
Tạ Quang tập trung ánh mắt vào con hạc giấy, thần thức của ông ta lan tỏa, cẩn thận dò xét từng chi tiết. Sau một hồi kiểm tra kỹ lưỡng, một lượng lớn thông ta tin từ hạc giấy truyền tới, được ông ta nhanh chóng tiếp thu và xử lý.
Đọc xong, Tạ Quang thở phào nhẹ nhõm, cảm giác căng thẳng trong lòng dần tan biến.
“Thì ra là như vậy. Làm ta lo sợ không ta đâu. Không ta ngờ một người như lão quái đó lại chủ động tìm đến ta để bàn giao dịch.”
Cầm chắc lệnh bài và chiếc nhẫn, ông ta cau mày suy nghĩ.
“Nếu ta nhận lời, chẳng phải sẽ phải đối đầu với phe Đại trưởng lão.”
Dù còn đôi chút băn khoăn, Tạ Quang vẫn quyết định truyền linh lực vào chiếc nhẫn. Lập tức, một cánh cửa không ta gian màu đen, tựa tấm gương nhỏ, hiện ra trước mặt. Ông ta cẩn thận dùng thần thức dò xét bên trong, ánh mắt bất giác sáng rực khi phát hiện ra gì đó.
Vận dụng khống vật thuật, Tạ Quang khéo léo chỉ đưa một tấm ngọc phù và một lọ đan dược từ không ta gian trữ vật ra ngoài. Hai món đồ nhanh đi qua cánh cửa không ta gian đen kịt, lơ lửng một lát trước khi rơi vào tay ông ta.
Nhớ lại lời lão quái kia, ông ta thì thầm:
“Trong lúc kiểm tra động phủ của Lý Thanh Phong, bọn họ tìm thấy những vật này cùng chiếc nhẫn. Nghe nói có người từng mở ngọc phù, nhưng chỉ nghe được ba chữ Trần Kỳ Phong rồi vội dừng lại. Ngọc phù chỉ dùng được một lần, nên họ không ta dám làm gì thêm. Qua điều tra, phát hiện rằng Trần Kỳ Phong là người mà Lý Thanh Phong định thu làm đệ tử. Còn lọ đan dược kia được chuẩn bị để chữa lành linh căn cho hắn.”
Tạ Quang cầm lọ đan dược trong tay, lòng tham lam nổi lên không ta thôi.
“Huyền Linh Đan… Quả thực là đan được khá hiếm có. Vậy mà lão quái kia lại muốn ta giao cả hai món này cho tên Trần Kỳ Phong, đúng lãng phí thật.”
Ông ta thở dài, đặt lọ đan dược xuống, ánh mắt đầy trăn trở.
“Chưa kể, lão còn ép ta thu nhận cháu gái của Đại trưởng lão đời trước làm đệ tử, rồi phải giúp đứa cháu gái đó trở thành đệ tử nội môn trước khi Đại trưởng lão hiện tại xuất quan.”
Đắn đo một thời gian ánh mắt Tạ Quang vẫn không ta thể rời khỏi chiếc nhẫn trữ vật và lệnh bài động phủ số 37. Tham vọng trong lòng ông ta ngày càng tăng, gạt đi e ngại trước mặt.
“Nhưng với cái giá như thế này… Làm sao ta có thể từ chối?
Tại một gian nhà gỗ tạm bợ sâu trong cánh rừng gần núi Thanh Sơn là nơi các tạp dịch thường xuyên chặt và khai thác gỗ. Kỳ Phong lúc này nằm trên chiếc giường – đồ vật duy nhất trong gian nhà – tay hắn đang cầm lên chiếc lệnh bài có vết nứt nhỏ mà quan sát kỹ lưỡng.
“Quên mất không hỏi tên trưởng lão kia cái lệnh bài này dùng như thế nào. Không lẽ phải dùng cái gọi là thần thức, cái được gọi là sự tiến hóa về khái niệm đó sao? Không đúng.”
Kỳ Phong ngồi bật dậy.
“Lúc trước ta cũng thấy mấy tên ngoại môn cũng có thể đọc được mấy cái ngọc phù như này. Đúng rồi, thần thức của tu sĩ Trúc Cơ là do tiến hóa từ ý thức, ý chí của họ. Còn hình ý quan tưởng đồ là ý niệm do ta dựa theo quan tưởng đồ ngưng kết lại tạo thành. Nếu ta vận dụng được nó thì.”
Kỳ Phong nhanh chóng ngồi xếp bằng, tập trung vào hình ảnh một bóng người không dõ dung mạo đang ngồi xếp bằng mà hắn đã quan tưởng trong hơn một năm qua. Trong thời gian đầu, hình ý quan tưởng đồ của hắn chỉ xuất hiện khi hắn tập trung quan tưởng thì mới tạo thành hình rõ ràng. Nhưng càng về sau, dù hắn không quá tập trung quan tưởng thì hình bóng mờ hồ của hình ý quan tưởng đồ vẫn luôn xuất hiện, trừ trường hợp hắn ngủ say mất nhận thức.
Kỳ Phong lúc này tập trung mọi ý niệm vào hình bóng trong đầu. Bất giác, thời gian trôi qua. Lúc này hắn gần như thấy được toàn bộ ý thức của hắn đã hòa vào hình bóng trong đầu. Sau đó, hình ý quan tưởng đồ của Kỳ Phong liền thuận theo lực tương tác của lệnh bài trong tay hắn, dần dần hóa thành một dòng ý thức chảy từ mi tâm đến lòng bàn tay phải, đi qua ngọc phù rồi về mi tâm.
“Trần Kỳ Phong, cuối cùng Đạo Tưởng của ngươi cũng đã thành hình. Giờ ta sẽ nói cho ngươi tâm nguyện cuối cùng của ta. Lý Thanh Phong ta một đời quang minh lỗi lạc, không ngờ cuối đời lại bị kẻ gian hãm hại.”
Đạo tưởng của Kỳ Phong quay trở về mi tâm thì sự suy yếu lên đập mạnh vào tinh thần của hắn kèm theo 1 dòng tin to lớn tràn vào trong đầu hắn. “ Là Dọng nói của Lý trưởng lão.”
“ Mong ước cuối cùng của ta là có thể kiếm được người nối nghiệp ý bát. Mà trừ ngươi ra thì ta cũng không biết kiếm được người nào cả. Vậy trước hết, ngươi vẫn phải phục hồi linh căn rồi khống chế được Mộc Linh thể thì mới đủ tư cách là đệ tử chân truyền của ta. Tuy Mộc Linh thể chỉ là Huyền giai cấp thấp, nhưng có còn hơn không. Được rồi, không dài dòng nhiều nữa, ta sẽ nói cho ngươi một số ý lưu ý khi tu luyện cảnh giới đầu tiên Ngưng Khí cảnh và truyền cho ngươi công pháp cả đời ta sáng tạo. Dù chỉ nó chỉ có thể tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, nhưng đối với ta nó có tiềm năng vô tận, có thể giúp ta thành đạo, giờ thì nó có thể giúp ngươi…”
Mở mắt nhìn tia nắng sớm chói vào mắt, nước mắt Kỳ Phong đã chảy dài.
“ Phần sau thì để ngươi tự phấn đấu đi vậy. Được rồi, lời cuối, nhớ thắm thiết thương cho ta và đừng có suy nghĩ báo thù gì hết. Còn ngươi, nếu không làm được một người chính trực như ta thì đừng có làm một tên ma đầu ảnh hưởng đến tên tuổi của ta dưới địa phủ.”
Tiếp nhận được hết lời truyền tiên trong ngọc phù khiến tâm trạng Kỳ Phong đau buồn. Nặm chặt mảng vỡ của ngọc phù Kỳ Phong lẩm bẩm.
“Ngươi đúng là một người tốt, nhưng ta cũng không muốn giống ngươi, chết vì người khác ám hại như vậy. Nhưng ta cũng nhất định cố gắng, không làm phá hoại danh tiếng của sư phụ ngươi.”
Quỳ trên giường gỗ, Kỳ Phong giập đầu chín cái về phía chân trời xa.
Ngồi về vị trí xếp bằng, Kỳ Phong lấy từ lọ sứ ra một viên dược màu xanh có mùi thơm ngào ngạt, khiến cho một con sóc trên cành cây gần đó liền chú ý không ngừng về phía này.
“Ta chỉ còn thời hai ngày. Nếu trong ba ngày một tạp dịch không làm hoàn thành nhiệm vụ được giao thì sẽ coi là kẻ đó đã chạy trốn khỏi tông môn, nên nếu bị đệ tử trong tông bắt được sẽ bị treo lên cổng các khu tạp dịch thị chúng đánh đến chết.”
Nhìn vào viên Huyền Linh đan trong tay.
“Theo sư tôn, nếu ta ăn Huyền Linh đan thì không chỉ linh căn ta được chữa trị mà linh khí trong đó cũng có thể giúp ta đột phá mấy cấp của võ gia sơ cấp, hay chính là võ đồ cảnh.”
Đưa đan dược trong tay vào miệng nuốt xuống.
“Nhưng chuyện quan trọng nhất không phải là đột phá cảnh giới mà là ta phải khống chế được thể chất của mình khi thức tỉnh. Mà muốn khống chế được thể chất thì ta phải đưa Đạo Tưởng của mình chấn giữ tại linh căn điểm dị biệt trong thân thể rồi dùng đó là trung gian để Đạo Tưởng kiểm soát thể chất.”
Kỳ Phong tập trung quan tưởng đồ vô tướng nhân.
“Đạo Tưởng của ta khi sử dụng đọc ngọc phù cũng đã tổn thất bảy phần, giờ chỉ có thể liều một phen. Giờ khắc này, không thể đợi được nữa. Thời gian ở tại đây của ta đã quá dài rồi.”
Đạo Tưởng của Kỳ Phong nhanh chóng rõ ràng lên rồi hóa thành một điểm sáng, thuận theo dòng dược lực đi thẳng một đường từ mi tâm – thượng đan điền xuống tại một điểm nào đó tại trung đan điền ở gần tim, giữa xương ức.
Thuận theo Đạo Tưởng của mình, ý thức Kỳ Phong liền thấy được một điểm sáng màu trắng xanh ở trước mắt.
Dần dần, Đạo Tưởng của hắn và điểm linh căn của hắn dần dần có phần ứng, bắt đầu liên kết với nhau bằng một sợi ý thức rất mỏng.
“Được rồi, bây giờ ta phải đưa Đạo Tưởng về thượng đan điền. Nếu để Đạo Tưởng tiêu tán thì cơ hội cho ta rời khỏi đây cũng sẽ biến mất.”
Kỳ Phong thuận theo cảm ứng, nhanh chóng đưa Đạo Tưởng của mình qua về mi tâm.
Lúc này, thân thể của Kỳ Phong cũng phát ra một ánh sáng màu xanh lá kỳ lạ, chiếu dọi khắp cả căn phòng.
Mở mắt, ý thức rời khỏi Đạo Tưởng, hắn suýt đã đập đầu vào tường. Chống tay ra sau, Kỳ Phong lấy lại cân bằng, nhìn vào từng sợi linh khí đang bay từ thân thể của mình ra rồi tiêu tán vào trời đất.
“Không được, ta phải tỉnh táo lại. Tập trung vào sợi dây ý thức kết nối với linh căn rồi từ linh căn khống chế các điểm dị biệt kháctrông thân thể.”
Xếp bằng, tập trung vào lại Đạo Tưởng rồi ý thức của Kỳ Phong đi thẳng một mạch đến trung đan điền ở linh căn, rồi từ linh căn cảm ứng các điểm dị biệt các trên toàn bộ thân thể.
“Tâm niệm suy nghĩ để khiến cho các điểm dị biệt ảnh hưởng theo suy nghĩ của chính mình.” Giọng của Lyd Thanh Phong vang vọng trong đầu hắn.
Tinh thần kỳ phong tập trung toàn bộ vào việc không chế thể chất cũng làm cho thân thể cũng suy nhực theo. “Ngay lúc này. Khóa lại cho ta.”
Suy nghĩ vừa điều khiển các điểm dị biệt làm cho chúng di chuyển, thay đổi vị trí, làm cho toàn bộ linh khí trong các huyệt và trong các đường kinh mạch đang di ra từ các lỗ chân lông ta liền bị khóa lại, làm cho linh khí trong đan dược chỉ có thể thuận theo dòng máu chảy qua toàn bộ thân thể rồi bị thân thể hấp thu, còn phần còn lại sẽ qua về tim, tạo thành Huyết khí, mở rộng tâm huyệt. Cũng dẫn theo cảnh giới võ đạo của Kỳ Phong tăng lên không ngừng, từ võ đồ tầng một nhảy lên võ đồ tầng thứ chín.
“Thành công rồi, cuối cùng ta cũng thấy được ánh sáng hy vọng đó.”
Ngã đầu xuống giường, Kỳ Phong chìm vào cơn mê.
Đăng bởi | ThanhPhongdaotam |
Thời gian |