Chạy trốn (1)
Kỳ Phong lao vút qua cánh rừng già, từng bước chân nhanh nhẹn lướt qua thảm lá mục, để lại phía sau những cành cây khô gãy vụn. Vừa chạy, hắn vừa cẩn thận quan sát xung quanh. Mỗi âm thanh, mỗi cử động nhỏ đều không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của hắn. Khi nhận thấy phía trước tiềm ẩn nguy hiểm, Kỳ Phong lập tức dừng lại, lặng lẽ ẩn mình sau một thân cây cổ thụ đồ sộ.
Phía xa, một con mãnh hổ khổng lồ hiện ra, cơ bắp cuồn cuộn, vóc dáng còn to lớn hơn cả một con bò trưởng thành. Bộ lông vàng óng ánh dưới ánh chiều tà càng tôn lên vẻ uy nghiêm, dữ tợn của nó. Những chiếc móng vuốt sắc nhọn, hàm răng trắng nhởn lộ ra khi nó gầm gừ khiến người ta không khỏi rùng mình. Kỳ Phong khẽ hít một hơi, lùi về sau vài bước, rồi nhanh chóng đổi hướng, len lỏi qua những tán cây, tiếp tục di chuyển.
"Đám mãnh thú trong kết giới này chính là lý do khiến những kẻ tạp dịch như ta khó lòng thoát khỏi sơn mạch Thanh Hà." Hắn thầm nghĩ, ánh mắt thoáng qua sự cảnh giác.
Bầu trời đã ngả màu, ánh sáng ngày tàn dần tắt. Kỳ Phong biết mình phải tăng tốc, bởi màn đêm là thời điểm mãnh thú hung hãn nhất.
Nhớ về mấy ngày trước, Kỳ Phong tỉnh dậy trong một gian nhà gỗ thô sơ, cơ thể rã rời sau cơn mê man dài đằng đẵng. Hắn ngồi dậy, hai tay xoa đầu, cố gắng định thần. Cảm nhận đầu tiên là đạo tưởng của hắn may mắn vẫn còn; cảm giác thứ hai là một cơn đau đầu như búa bổ; và cuối cùng, là cơn đói bụng cồn cào khiến dạ dày quặn thắt.
"Không biết ta đã mê man bao lâu rồi. Nếu vượt quá dự tính, giờ đây có lẽ ta đã trở thành con mồi của đám tạp dịch khác."
Hắn bước xuống giường, nắm chặt tay, vận khí. Huyết khí cuồn cuộn ngưng tụ, hình thành một chiếc găng tay bảo hộ màu đỏ rực. Tuy nhiên, ngay khi vừa ngưng tụ, từng sợi khí từ huyết giáp lại tiêu tán vào hư không.
"Linh khí trong huyết khí vẫn quá hỗn tạp, khiến huyết giáp không thể hoàn thiện. Nhưng đây không phải lúc luyện hóa. Quan trọng nhất là phải hiểu rõ tình hình hiện tại."
Kỳ Phong rời gian nhà, len lỏi qua những con đường quen thuộc, tiến đến khu vực hắn từng chặt gỗ để giao nhiệm vụ.
"Đột phá lên tầng 9 quả thật khác biệt. Không chỉ sức mạnh tăng lên, mà giác quan cũng nhạy bén hơn."
Khi tiến gần đến khu vực cũ, hắn phát hiện hai tên tạp dịch quen mặt đang chặt củi. Hắn ẩn mình sau một thân cây lớn, giữ khoảng cách đủ gần để nghe lén.
Ban đầu, hai tên kia chỉ tập trung chặt gỗ. Nhưng khi đã gom đủ, họ dừng tay, ngồi nghỉ và bắt đầu trò chuyện.
"Nghe nói Kỳ Phong sau khi gặp Tạ trưởng lão đã biến mất không dấu vết. Nhiều kẻ muốn tìm hắn để kiếm lợi, nhưng không ai thấy được."
"Ta nghe Triệu Duy đồn rằng Kỳ Phong được thừa kế bảo vật của Lý trưởng lão chiến sự đường. Vì vậy, nhiều kẻ mới muốn cướp đoạt."
"Thật đáng thương! Hắn không chỉ mất bảo vật, mà có khi cả mạng cũng khó giữ."
"Nghe đâu hắn là con trai của một trưởng lão, được đưa vào đây rèn luyện. Nhưng sau khi trưởng lão kia hy sinh trong nhiệm vụ, hắn cũng mất chỗ dựa, trở thành kẻ tạp dịch như chúng ta."
Đợi đến khi cả hai đứng dậy rời đi, Kỳ Phong đã âm thầm rời khỏi nơi ẩn nấp, tiếp tục di chuyển qua cánh rừng rậm rạp.
Hiện giờ đã trôi qua một tuần kể từ hôm đó. Dù không có kẻ nào truy đuổi, nhưng việc thoát khỏi sơn mạch Thanh Hà vẫn là nhiệm vụ gần như bất khả thi đối với Kỳ Phong. Ngoài những mãnh thú hung hãn, hắn còn phải đối mặt với lớp kết giới phòng vệ vô cùng nghiêm ngặt của Thanh Hà Tông.
Màn đêm dần buông xuống, phủ kín khu rừng già bằng bóng tối dày đặc. Những ánh mắt xanh lè của mãnh thú lấp ló khắp nơi, dấu hiệu rõ ràng rằng chúng đang bắt đầu cuộc săn đêm. Trong một hang động tối tăm, Kỳ Phong nấp mình, cố gắng duy trì sự im lặng tuyệt đối. Hắn không dám đốt lửa, bởi ánh sáng sẽ thu hút lũ mãnh thú.
Suốt một tuần qua, hắn không có lấy một giấc ngủ trọn vẹn. Thần kinh của hắn như sợi dây căng, chỉ cần một chút lơ là là đứt phựt. Hai tay hắn run rẩy, bám chặt vào vách đá lạnh lẽo. Trong đêm dài đằng đẵng, đôi mắt mỏi mệt của hắn gần như không thể nhìn rõ xung quanh.
"Không được... nếu ta mất cảnh giác ở đây, chưa kịp đến được kết giới đã bỏ mạng dưới nanh vuốt của lũ dã thú," Kỳ Phong lẩm bẩm, giọng khàn đặc.
Hắn cắn chặt môi đến bật máu, cơn đau nhói giúp hắn giữ đầu óc tỉnh táo. Đôi mắt đỏ ngầu, từng giọt mồ hôi lăn dài trên gương mặt lấm lem bụi đất.
“Lớp kết giới kia không chỉ phát hiện kẻ xâm nhập, mà còn nhạy bén với bất kỳ ai có ý định thoát ra,” hắn thầm nghĩ, đôi mày nhíu chặt.
Sự nguy hiểm bao quanh như một chiếc lưới vô hình, siết chặt lấy từng bước đi của Kỳ Phong. Hắn biết rõ, để sống sót và vượt qua được nơi này, sự cẩn trọng là thứ duy nhất hắn có thể dựa vào.
Trời mới hửng sáng, Kỳ Phong nhanh chóng rời hang, tiếp tục di chuyển về hướng đông. Theo thông tin Kỳ Phong thu thập được, một dòng sông lớn cắt ngang sơn mạch Thanh Hà. Nơi đó có thác nước hùng vĩ. Nếu liều mình nhảy xuống, hắn có thể tạo thành giả cảnh tượng xác cá rơi xuống nước đê thoát ra ngoài mà không bị phát hiện. Nhưng khu vực này lại được canh gác nghiêm ngặt nhất.
Chạy thêm nửa ngày, hắn cuối cùng cũng đến bờ sông. Nhưng ngay lúc đó, một tu sĩ cưỡi kiếm bay qua đầu hắn.
"Phía trước là khoảng đất trống, nếu ta lộ diện, nhất định sẽ bị phát hiện."
Tựa lưng vào thân cây lớn, nhìn dòng thác cách đó không xa, cơ thể kiệt sức khiến hắn chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong cơn mê man, Kỳ Phong bất chợt cảm giác có điều gì đó không ổn. Hắn lờ mờ nhận ra mình đang bị kéo đi. Đôi mắt khẽ hé mở, qua những kẽ lá đong đưa, ánh sáng yếu ớt của bầu trời lọt xuống, khiến mọi thứ trở nên mờ ảo. Trước khi kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, một bàn tay thô ráp bất ngờ bịt chặt miệng hắn.
"Im lặng! Đệ tử ngoại môn đang tuần tra. Ngươi muốn chết thì cũng đừng kéo chúng ta chết chung!"
Giọng nói lạnh lùng của một cô gái vang lên. Kỳ Phong nhanh chóng hiểu tình hình. Hắn nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang bịt miệng mình ra và hỏi khẽ:
"Cô là ai?"
Người con gái buông tay còn lại đang giữ cổ hắn, ánh mắt cảnh giác nhưng không lộ vẻ thù địch.
"Tông Lan."
Kỳ Phong đứng dậy, đưa tay xoa cổ, ánh mắt đánh giá tình hình xung quanh. Hắn quay sang cô gái, giọng đầy nghi hoặc:
"Cô rời khỏi khu tạp dịch bao lâu rồi?"
"Hai năm."
Nghe vậy, hắn liếc nhìn bộ quần áo bạc màu và khuôn mặt bình thường của cô, rồi chăm chú quan sát phía sau cánh rừng, như để xác nhận không có nguy hiểm tiềm ẩn.
"Hiện tại, quanh đây có bao nhiêu tạp dịch đang chạy trốn?"
"Ta không rõ con số chính xác, nhưng nhóm của ta có 17 người."
Kỳ Phong cau mày, tính toán nhanh trong đầu.
"17 người, nếu hợp sức xông ra thì ít nhất hơn một nửa có thể thoát khỏi tay đám đệ tử ngoại môn. Nhưng sau đó, họ chắc chắn sẽ bị truy sát. Khả năng thoát khỏi phạm vi Thanh Hà Tông gần như bằng không. Dù có thêm nhiều người nữa, việc phối hợp vẫn rất khó thực hiện."
Tông Lan nhíu mày, chăm chú quan sát hắn. Cô đáp, giọng đầy ẩn ý:
"Ngươi có nhận định khá tốt. Nhưng ngươi nghĩ sao nếu chỉ cần 4-5 tạp dịch cũng đủ để ngăn cản một đệ tử ngoại môn?"
"4-5 người đó ít nhất phải đạt võ đồ cấp 27 trở lên."
"Chính xác. Trong nhóm ta có 11 người cấp 27, 4 người cấp 28 và 2 người cấp 29."
"Nhưng nếu giao chiến kéo dài, các đệ tử ngoại môn khác sẽ có thời gian kéo đến. Tình hình khi đó sẽ càng tồi tệ hơn."
Tông Lan cười nhạt:
"Ngươi chỉ là võ đồ cấp 14, dựa vào đâu mà nói được những điều này? Hay ngươi định liều mạng nhảy qua thác nước? Ngươi có biết bao nhiêu kẻ tu vi cao hơn cả ta đã thử và kết cục đều lành ít dữ nhiều không? Chưa kể tiếng động lớn sẽ thu hút đệ tử ngoại môn, họ sẽ lập tức tìm đến."
"Ngươi nói đúng, nhưng ta không có ý định gia nhập nhóm của các ngươi."
Cô gái nheo mắt, ánh nhìn dò xét:
"Ngươi có thực lực gì mà dám từ chối?"
Kỳ Phong im lặng, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, chờ đợi câu tiếp theo.
"Ta không cần ngươi gia nhập, nhưng ta cần một lời hứa. Khi kết giới có dị động, đó là thời cơ của chúng ta. Nhóm ta sẽ đi đầu, còn ngươi nếu không muốn đi cùng thì phải hỗ trợ, ít nhất một lần ngươi phải tạo thành tín hiệu ở kết giới, để làm giảm áp lực lên nhóm của ta."
Kỳ Phong suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu:
"Được, nhưng ta chỉ hỗ trợ một lần."
"Vậy ngươi phải sống sót đến khi đó."
Dứt lời, Tông Lan quay người, lao nhanh vào cánh rừng, không ngoảnh lại.
Kỳ Phong thở ra một hơi dài, ngồi bệt xuống đất, đưa tay lau mồ hôi trên trán.
"17 người... Số lượng này không nhỏ. Không biết kẻ cầm đầu đã trốn được bao lâu trong kết giới mà dám lập kế hoạch lớn như vậy."
Hắn đứng dậy, liếc nhìn dòng thác xa xa.
"Ta nghe nói, sự kiện lớn nhất của Thanh Hà Tông cách đây 20 năm là khi một phản đồ mang theo bí mật trốn khỏi tông môn. Khi ấy, nhiều tạp dịch cùng với dã thú trong kết giới cũng nhân cơ hội thoát ra. Đáng chú ý hơn, 120 đệ tử và một trưởng lão tham gia truy bắt đều không quay về, mất tích hoàn toàn."
Kỳ Phong leo lên một cành cây cao, mắt nhìn xa xăm.
"Hai năm, võ đồ cấp 27, lại là nữ giới... Thực lực và đồ tốt trên người Tông Lan hẳn không ít. Có lẽ cô ta đã tiêu diệt không ít dã thú trong khu rừng này để tồn tại."
Hắn khẽ lắc đầu, nhảy xuống và nhanh chóng rời đi, bởi nơi này không thể ở lâu.
Đăng bởi | ThanhPhongdaotam |
Thời gian |