Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạy trốn (2)

Tiểu thuyết gốc · 1841 chữ

Đẩy mạnh hòn đá trước mặt sang một bên, Kỳ Phong bước ra khỏi một hang động gần chân núi. Ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống, kéo dài bóng dáng gầy gò nhưng cứng cỏi của hắn. Vươn hai tay lên trời, hắn ngáp dài mệt mỏi.

"Đã một tháng rồi... Linh khí trong thân thể cũng đã được ta luyện hóa sạch sẽ."

Hắn cảm nhận được tu vi võ đạo Võ Đồ tầng 17 của mình, lòng tự tin dâng lên.

"Đến lúc rồi. Ta phải rời khỏi đây sớm nhất có thể."

Nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, Kỳ Phong nhanh chóng xác định phương hướng, rồi chạy thẳng về phía thác nước theo trí nhớ.

"Để kế hoạch triển khai suôn sẻ, ta đã gần như tiêu diệt sạch mãnh thú và dã thú quanh đây. Giờ chỉ còn vượt qua kết giới."

Kỳ Phong điều động huyết khí, khiến tốc độ của hắn tăng lên đáng kể. Dưới ánh trăng nhạt, bóng dáng hắn tựa như một tia sáng đỏ lao nhanh xuyên qua cánh rừng rậm, để lại một vệt ánh sáng dài phía sau, thẳng đến dòng sông chảy xiết.

"Tới rồi!"

Khi đối diện kết giới vô hình trước mặt, Kỳ Phong không chút do dự, lao thẳng qua nó. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, lớp kết giới lóe lên một ánh sáng mờ thì ngay lúc đấy hắn liền nhảy thẳng xuống thác nước dưới chân. Một cảm giác mất trọng lực nhanh chóng ập đến thân thể hắn sau đó là kèm theo là những cơn sóng dữ dội phía sau đổ xuống.

Nhìn thấy tốc độ rơi của mình ngày càng tăng, lực ma sát với không khí cũng lớn dần, Kỳ Phong biết tình hình không ổn. Hắn cắn chặt răng, hai tay khoanh trước ngực tạo thành một dấu chéo.

"Võ kỹ: Kim Cương Thân!"

Huyết khí trong tâm huyết bùng nổ, ào ạt lưu chuyển khắp toàn thân. Cơ thể hắn bỗng phát ra ánh sáng chói lòa, sau đó chuyển thành màu đồng kim loại.

ẦM!

Một tiếng nổ vang trời kèm theo cột nước cao hơn mười trượng bắn lên.

Phía xa, một đệ tử ngoại môn của Thanh Hà Tông đang ngự kiếm tuần tra, nhìn thấy một điểm đỏ nhấp nháy trên xa bàn hư ảo được tạo thành từ trận bàn trong tay. Hắn lắc đầu ngao ngán.

"Lại một tên ngu ngốc nhảy núi. Chúng không biết từ độ cao trăm trượng này, dù đáp xuống đất hay nước cũng chết cả sao?"

Lấy ra lệnh bài truyền âm hắn kích phát linh lực vào trong.

"Khu vực 16 phát hiện một điểm di chuyển."

Thông báo xong, tên đệ tử lập tức điều khiển phi kiếm bay về phía thác nước.

Trong khi đó, Kỳ Phong, với cơ thể đầy vết thương, gắng sức bơi vào bờ. Nước lạnh thấu xương nhưng không thể dập tắt ý chí sống trong hắn.

"Tay phải và hơn mười cây xương sườn đều gãy, còn nội tạng tổn thương nặng." Cảm nhận được các vết thương trên người hắn nhíu mày lo lắng.

Dùng tay trái bám vào bờ sông, hắn cố gắng đẩy cơ thể lên khỏi dòng nước xiết. Nhưng ngay khi lên bờ, hắn liền nhăn mặt đau đớn, hít 1 hơi lạnh cánh tay trái hắn lúc này cũng đã gãy.

"Không được... Sức chiến đấu của ta đã bị phế hoàn toàn. Nhưng quan trọng hơn ý thưc scuar ta vừa rồi gần như đã ngất đi. Không được tên đệ tử ngoại môn dám sát khu vực này sẽ đến đây rất nhanh ta phải bắt đầu kế hoạch."

Vừa nghĩ đến đây thì tay hắn liền nghe được một tiếng gió rít dài. Kỳ Phong hoảng hốt ngoảnh lại, nhưng hắn chỉ kịp thấy một thanh phi kiếm lao thẳng tới.

"Không ổn rồi!"

Ầm! một tiếng cả thân thể kỳ phong đã bị thanh phi kiêm đóng chặt lên cây.

Cảm nhận vết thương nặng trên ngực phải miệng Kỳ Phong phun máu liên tục như muốn nói gì đó nhưng chưa kịp hăn slamf hành động gì thì tên đệ tử ngoại môn kia đã đến gần, lạnh lùng kéo thanh kiếm ra khỏi cơ thể Kỳ Phong.

"Vẫn còn một hơi thở sao?"

Dơ kiêm lên kêu tên kia định vung kiếm kết liễu Kỳ Phong, thì ngay lúc này ở phía bầu trời xa một quả cầu lửa rực cháy bay thẳng vào Thanh Hà sơn mạch, ánh sáng đỏ rực của nó chiếu sáng cả một vùng trời.

Tên đệ tử ngoại môn nhìn về địa điểm va chạm của quả cầu lửa kia, lòng thầm cảm giác không hay.

“Không ổn có chuyện lớn sảy ra rồi.”

Chưa kịp để tên kia làm hành đọng gì thì lệnh bài truyền âm của tên đệ tử ngoại môn liên tục vang lên:

"Khu vực 16 phát hiện chấn động lớn, toàn bộ thành viên tập trung!"

"Thông báo khẩn! Toàn bộ khu vực phát hiện bất thường, nhiều điểm sáng đang di chuyển ra ngoài. Đặc biệt, có sáu điểm sáng đang tiến thẳng vào khu vực 16!"

"Phát hiện lệnh bài trưởng lão và thiếu tông chủ xuất hiện tại khu vực 16, toàn bộ đội dám sát nhanh chóng bảo vệ!"

Nghe vậy, tên đệ tử ngoại môn lẩm bẩm chửi rủa.

"Khốn kiếp, đúng là xui xẻo."

Quay đầu nhìn xuống rới tên kia định vung kiếm để kết liễu Kỳ Phong, hắn liền ngạc nhiên vô cùng.

"Chết tiệt, tên khốn đó chạy mất rồi!"

Chưa kịp để tên đệ tử ngoại môn suy nghĩ, một âm thanh dồn dập phát ra từ lệnh bài truyền âm:

"Đệ tử tuần tra khu vực 16, mau báo cáo tình hình!"

"Đệ tử tuần tra khu vực 16, mau báo cáo tình hình!"

Mồ hôi lạnh chảy dọc trán, tên đệ tử ngoại môn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, hắn liếc nhanh vào cánh rừng trước mặt, nét mặt hơi văn vẹo. Nhưng hắn vẫn lập tức xoay người, ngự kiếm bay lên cao, hướng thẳng về phía khu vực phía xa lúc này đang diễn ra trận chiến lớn.

"Khu vực 16 báo cáo! Phát hiện giao tranh của tu sĩ Kết Đan kỳ! Kêu cầu đội bảo vệ nhanh chóng tập hợp. Kêu cầu cần co viện trợ từ các trưởng lão"

Giữa rừng sâu, Kỳ Phong gắng sức bước đi từng bước, máu chảy thấm ướt mặt đất.

"Theo kế hoạch, ta sẽ đùng đặt tính của mộc linh thể để giả chết, chờ tên đó rời đi. Nhưng không ngờ hắn đến nhanh quá, ta chưa kịp hành động thì đã bị một kiếm xuyên người."

Dựa lưng vào một thân cây, hắn cảm nhận cơ thể đã đạt giới hạn. Nhìn lên bầu trời đầy sao, đôi mắt hắn dần khép lại, trước khi hoàn toàn ngất đi, chỉ kịp nghĩ:

"Sống rồi. Nhưng…. "

Trên bầu trời, tiếng vang của cuộc chiến dữ dội đêm qua dần lắng xuống, trả lại sự yên tĩnh cho vùng Thanh Hà Sơn.

Sáng sớm hôm sau, tại đại sảnh Trưởng Lão Điện, nằm gần đỉnh núi Thanh Hà, tất cả các trưởng lão cấp cao của Thanh Hà Tông đều đã tề tựu đông đủ. Bầu không khí trong đại điện căng thẳng, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía sáu người đứng đối diện.

Một lão giả thân hình gầy gò, khí chất uy nghiêm, ngồi trên vị trí chủ tọa, chậm rãi nhìn xuống. Đó là đại trưởng lão Thanh Hà Tông. Giọng nói của ông vang lên trầm thấp nhưng đầy áp lực:

“Chu Ngọc đạo hữu, chuyện xảy ra đêm qua là thế nào? Ngươi nên giải thích một lời cho Thanh Hà Tông.”

Người được gọi là Chu Ngọc là một thanh niên thanh tú, mặc bộ thanh sam nhã nhặn, tay phe phẩy chiếc quạt ngọc. Nghe thấy câu hỏi, y chỉ nhếch môi cười nhạt, ung dung đáp lại:

“Đại trưởng lão, chuyện xấu trong nhà, các ngươi tự biết. Đừng bày trò hỏi ta như thế.”

Lời nói đầy khiêu khích khiến lão giả cười lớn, nhưng nụ cười chứa đầy sự lạnh lùng:

“Chuyện xấu sao? Thanh Hà Tông ta từ trước đến nay danh tiếng sáng ngời, cả chính đạo lẫn ma đạo đều phải kính nể. Vậy cho hỏi, chuyện xấu mà ngươi nói là gì?”

Chu Ngọc đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh, chiếc quạt ngọc chỉ thẳng vào lão giả:

“Quanh minh chính đại? Hừ! Các ngươi có biết mấy tháng qua, tại các thị trấn quanh Thanh Hà Tông, đã xảy ra chuyện gì không?”

Lão đại trưởng lão nhíu mày, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh:

“Chuyện gì? Nếu có, cũng không đến lượt Bạch Khư Sơn của ngươi can thiệp vào địa phận của Thanh Hà Tông.”

Chu Ngọc nhếch môi, ngữ điệu nhấn mạnh:

“Nếu đó là nhiệm vụ từ Liên Minh Chính Phái thì sao?”

Nghe vậy, sắc mặt của đại trưởng lão thoáng trầm xuống. Trong lòng ông, linh cảm một điều không hay. Chu Ngọc vẫn giữ thái độ ung dung, nói tiếp:

“Liên Minh Chính Phái nhận được báo cáo từ hoàng thành Tấn Quốc. Tin nói rằng, một yêu nhân đã xuất hiện gần Thanh Hà Tông. Kẻ này thường xuyên giết người, bắt phụ nữ dân lành để luyện công. Nhưng lạ thay, Thanh Hà Tông lại không có bất kỳ hành động hay tuyên bố gì. Vì thế, Tấn Quốc đã nhờ Liên Minh Chính Phái ra tay điều tra.”

Lời nói của Chu Ngọc khiến các trưởng lão trong đại điện liếc nhìn nhau, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng và khó hiểu.

“Vậy nên,” Chu Ngọc tiếp tục, “Bạch Khư Sơn của ta được giao nhiệm vụ điều tra. Và các ngươi biết ta phát hiện điều gì không? Yêu nhân trong lời đồn đó không phải ai xa lạ, mà chính là con trai của tông chủ Thanh Hà Tông, Ngô Kiếm Thanh!”

Câu nói như sét đánh ngang tai khiến không khí trong đại điện trở nên nặng nề. Sắc mặt các trưởng lão biến đổi, vài người không giấu được vẻ phẫn nộ.

“Thật buồn cười, đúng không?” Chu Ngọc cười lạnh. “Con trai của Ngô Kiếm Minh lại là một kẻ tu luyện ma công. Nếu chuyện này bị lộ ra, danh tiếng quanh minh chính đại của các ngươi sẽ còn lại gì?”

“Câm miệng!”

Một luồng uy áp khủng khiếp từ đỉnh núi áp xuống, ép Chu Ngọc quỳ một chân trên mặt đất. Giọng nói lạnh như băng từ phía xa vọng lại:

“Tông chủ Thanh Hà Tông, quả là lợi hại. Ngươi định giết người của Liên Minh Chính Phái để bịt chặt tội ác này sao?”

Bạn đang đọc Tán Nhân Tiên Luyện sáng tác bởi ThanhPhongdaotam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThanhPhongdaotam
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.