Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trúc Lâm Thành (1)

Tiểu thuyết gốc · 2029 chữ

Trên con đường nhỏ, một đoàn xe ngựa chở hàng đang lao nhanh về phía trước, hướng tới ngôi thành trì phía xa.

Ở chiếc xe ngựa cuối đoàn, Kỳ Phong – người vẫn còn mang thương tích, trên người quấn quanh không ít băng gạc– đang ngồi cùng một thanh niên khoảng 20 tuổi, người đang điều khiển xe ngựa.

“Trần huynh đệ, thương thế của ngươi khôi phục thế nào rồi?”

Kỳ Phong, đang tập trung điều tức, chậm rãi mở mắt, nhìn khung cảnh xung quanh, đáp:

“Đa tạ Cố huynh đã chiếu cố. Thương thế của tiểu đệ đã hồi phục khoảng tám phần rồi. Chỉ cần thêm vài ngày nữa là có thể hoàn toàn bình phục.”

“Mới tám phần thôi sao?” – Cố Hàn tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi cảm khái nói:

“Với tu vi của ngươi mà chỉ hồi phục tám phần đã đủ sức đánh bại cả đàn sói hoang, đúng là kinh người!”

“Cố huynh quá khen. Nếu không nhờ đoàn thương gia của Cố gia đi ngang qua hôm đó, ta e rằng khó giữ được mạng này.”

“Chuyện đó chẳng đáng kể gì. Nhưng Trần huynh đệ, ngươi thật sự không muốn gia nhập Cố gia ta sao?”

“Cố huynh, ta thực sự có chút việc riêng nên không thể ở lại Tấn Quốc quá lâu.”

Nghe vậy vẻ mặt nam tử họ Cố hơi xịu xuống, thở dài.

“Được rồi. Trúc Lâm Thành cũng đã hiện ra phía trước. Trần huynh đệ, ngươi nên chuẩn bị một chút.”

“Vâng, Cố huynh.”

Lúc này, trên bầu trời, ba vệt độn quang từ xa bay đến, lướt qua Trúc Lâm Thành và đáp xuống khu rừng trúc lớn phía sau.

“Tiên nhân!”

“Lại có tiên nhân bay vào trúc lâm.”

“Một tháng thôi mà đã bảy lần thấy tiên nhân bay qua. Không lẽ sắp có đại sự xảy ra?”

Cả đoàn xe Cố gia nhìn thấy cảnh tượng ấy liền xôn xao bàn tán.

Kỳ Phong, ngồi cuối đoàn xe, ánh mắt xa xăm nhìn về phía rừng trúc, thầm nghĩ:

“Chẳng lẽ gần đây có một phường thị của tu chân giả?”

Hắn cau mày lo lắng.

“Nếu ba tháng trước Thanh Hà Tông không xảy ra biến cố lớn, thì ta khó mà đi đến được tận đây. Giờ mà gặp lại người của Thanh Hà Tông thì…”

Nghĩ đến đây, Kỳ Phong lấy ra một cây linh dược mấy chục năm tuổi từ tay áo, cho vào miệng rồi nhập định chữa thương.

Nhớ lại lời sư phụ Lý Thanh Phong từng nói về Mộc Linh Thể, Kỳ Phong bắt đầu suy tính:

“Mộc Linh Thể không phải quá hiếm gặp. Công dụng của nó đã được tiền nhân nghiên cứu rõ ràng. Thứ nhất, nó biến linh khí vô thuộc tính thành linh khí mang thuộc tính mộc khi đi qua cơ thể. Thứ hai, người sở hữu Mộc Linh Thể có thể cảm nhận linh dược trong một phạm vi nhất định. Cuối cùng, đây là thể chất hay bị phá hủy nhất, bởi khi phá huỷ linh điểm của Mộc linh thể sẽ sinh ra một nguồn sinh mệnh lớn, có thể cứu mình hoặc người trong lúc nguy cấp.”

Một lát sau, đoàn xe dừng lại nghỉ chân tại khách xã gần cổng thành. Kỳ Phong lúc này từ biệt thương đoàn Có gia rồi chuẩn bị tiến vào trung tâm thành.

“Mộc Linh Thể của ta vốn có 67 linh điểm, nhưng để chữa thương nhanh chóng, ta đã phá hủy hai phần ba số đó. Giờ chỉ còn khả năng thu nạp linh khí xung quanh, mất đi khả năng cảm nhận được linh thảo, nên việc kiếm tiền giờ khó hơn rồi.”

Cẩn thận cất kỹ túi tiền vào ngực, Kỳ Phong vẫn thoáng do dự.

“Tiền bán linh thảo chỉ đủ đổi được vài tấm ngân phiếu và mấy viên linh thạch. Nếu đi ăn một bữa ngon khó mà có đủ tiền cho việc đi về Tống quốc.”

Sau khi cân nhắc, Kỳ Phong quyết định vào một tửu lâu lớn.

“Tống quốc quá xa, dù đi bằng dị thú cũng phải rất lâu mới về được.”

Nhớ lại cảnh tượng ba đạo độn quang bay qua ngoài Trúc Lâm Thành, Kỳ Phong thầm nghĩ:

“Tiên Đạo ta nhất định phải tu luyện, nhưng trước hết vẫn nên ăn một bữa no trước đã.”

Được tiểu nhị dẫn lên lầu hai của tiểu lâu, Kỳ Phong không khách khí gọi một bàn đầy món ăn ngon. Trong lúc ăn, hắn cũng nghe thấy những âm thanh trò chuyện xung quanh.

“Hôm trước ngươi có thấy ánh sáng xanh trên bầu trời Trúc Lâm không?”

“Chuyện đó sao? Ta không chỉ thấy mà còn thấy cả tiên nhân bay gần đó.”

Nhìn về bàn ở góc dưới tầng, nơi có hai nam tử đang ngồi uống rượu tán gẫu, Kỳ Phong bỗng dưng nghe thấy một đoạn đối thoại khác. Hắn nhanh chóng chuyển hướng, quay về một bàn trên tầng ba.

“Chuyện đó có thật không? Sắp tới, Phường thị tu chân giả sẽ mở cửa cho võ giả đi vào giao dịch.”

Một nam tử trung niên ăn mặc quý khí, ngồi một mình, phía sau có nô tài, nghe vậy liền nhỏ giọng đáp:

“Vâng, lão gia. Nhưng muốn vào trong thì phải trả một cái giá khá cao.”

“Không thành vấn đề,” nam tử nói, mặt lộ vẻ kiên quyết, xua tay tỏ thái độ.

Lúc này, bàn ăn của Kỳ Phong cũng chuẩn bị xong. Tiểu nhị lại gần, ân cần hỏi:

“Quý khách còn cần gì nữa không?”

Kỳ Phong nhìn tiểu nhị, đặt một xấp ngân phiếu lên bàn và nói:

“Trừ tiền ăn, ngươi đi mua cho ta ít lương khô dành cho võ giả và một số đan dược chữa thương. Nếu làm tốt, ta sẽ có thưởng.”

Tiểu nhị cười híp mắt, nhận lấy ngân phiếu và vội vàng đáp:

“Vâng vâng. Tiểu nhân đi làm ngay.”

Nhìn cảnh tượng ồn ào xung quanh, nghe tiếng đàn hát và ca múa dưới tầng, Kỳ Phong không bận tâm chỉ cảm thấy bụng mình sắp không nhịn được nữa nên đã vội vàng sắn tay áo lên để ăn.

“Phường thị sao? Chuyện lớn như vậy mà ta cũng nghe được trong một tiểu lâu. Như vậy thì khó nói rồi.”

Ăn no căng bụng, Kỳ Phong cầm theo các món đồ mà tiểu nhị mua về, thưởng cho hắn vài đồng rồi hỏi:

“Ngươi biết nơi nào bán vũ khí tốt nhất trong thành không?”

“Thưa khách gia, nếu người muốn mua binh khí tốt thì có thể đến ngõ 15, thành Tây, có một cửa tiệm vũ khí khá nổi tiếng. Còn nếu ngài muốn đặt chế tác vũ khí riêng, thì nên đến thành Đông, ngõ 36, có sư phụ Dương, tay nghề rất cao, nhưng mỗi tháng chỉ làm 2 bộ vũ khí nên vũ khí ở đó luôn có người đặt trước nên hơi khso mua.”

Kỳ Phong nghe vậy, không hỏi thêm gì nữa, chỉ đi đến khách trọ gần đó đặt một phòng nghỉ ngơi.

Bước vào phòng nhỏ, Kỳ Phong quan sát cảnh vật: chỉ có một cái bàn, một chiếc ghế, một chiếc giường. Hắn không nói gì, chỉ ngồi lên giường và bắt đầu nhập định suy tính.

“Theo lời của Cố gia, Trúc Lâm Thành có trị an thuộc hàng bậc nhất,” Kỳ Phong nhớ lại lời vị Cố sư huynh từng nói. “Dù là việc lớn hay nhỏ, quan phủ ở đây đều quản lý rất nghiêm minh. Thậm chí, ngay cả những vấn đề liên quan đến tu sĩ, nếu có thể xử lý, thành chủ vẫn sẽ không ngần ngại ra tay. Vì vậy, hành sự tại nơi này, phải hết sức cẩn thận.”

Hắn mở một lọ đan dược chữa thương vừa mua, đổ ra vài viên rồi nuốt xuống, ánh mắt trầm tư suy nghĩ, phân tích.

“Nguyên nhân Trúc Lâm Thành có trị an thuộc hàng bậc nhất nằm ở chỗ, trong hoàng cung của Tấn quốc có tồn tại một vị Ngũ Cảnh Vô Tôn mới gần 200 tuổi, có thế sánh ngang với 1 tu sĩ kết đan kỳ. Không chỉ vậy, Tấn quốc còn sở hữu binh lực mạnh mẽ với số lượng võ giả được xem là đông đảo nhất Thương Lam châu. Kết hợp với binh trận danh chấn thiên hạ – Thất Sát Chân Long Trận – có thể kiến vị trong hoàng cung đánh ngang tay với 1 tu sĩ nguyên anh kỳ. Nên tu chân giả trong Tấn quốc phải suy xét kỹ lưỡng trước khi làm điều gì thiếu thận trọng tại đây.”

Kỳ Phong lặng lẽ cảm nhận dòng khí huyết chảy trong cơ thể, tâm tư lại dừng ở những truyền thuyết võ đạo.

“Võ đạo, nghe nói có cửu cảnh: Võ Đồ, Võ Binh, Võ Sĩ, Võ Vương, Võ Tôn, Võ Hoàng, Võ Đế, Võ Thánh và cuối cùng là Võ Thần. Đi kèm là Ngũ Luyện: Khắc Huyết, Khắc Cốt, Đúc Thân, Đúc Hồn, Khắc Đạo.”

“Võ Đồ cần 36 tầng, Võ Binh là 72 tầng, Võ Sĩ tới 108 tầng… Cứ tiếp tục như vậy mỗi cảnh võ đạo phải tu luyện nhiều hơn cảnh trước 36 tầng, muốn đạt tới viên mãn cửu cảnh Võ Thần thì phải vượt qua bao nhiêu tiểu cảnh giới.”

“Nhưng đó chưa phải tất cả. Nếu muốn tiến xa hơn trên con đường võ đạo thuần túy, không chỉ cần đạt đủ tầng cảnh giới để đột phá, mà phải vượt qua mức tối thiểu. Như Võ Đồ không chỉ dừng ở tầng 36 mà phải tới ít nhất tầng 54; Võ Binh cũng vậy, thay vì 72 tầng, cần đạt 90 tầng mới thật sự xây dựng được nền móng vững chắc. Nên lão sư mới nói: Võ Đạo vô vọng, chỉ cần luyện đủ là dừng”

Vận công luyện hóa đan dược, Kỳ Phong sử dụng Đạo Tưởng để điều hòa lực lượng toàn thân. Đồng thời, hắn kiểm tra xem đan dược này có gì khác thường không.

“Võ đạo, hai cảnh đầu tiên, Võ Đồ và Võ Binh, tập trung vào việc khắc huyết, tạo thành huyết văn trên cơ thể, làm cho thân thể dần dần phù hợp với đại đạo. Sau này, thân thể có thể chữa được vĩ thực của thiên địa. Nếu không, khi đột phá, lực lượng trong thân thể sẽ không thể kiểm soát, dẫn đến tự xung kích và nổ tung thân thể.”

Dẫn khí huyết từ tâm huyệt ra khắc toàn thân, Kỳ Phong tập trung tinh thần vào Đạo Tưởng để vận công, ngưng tụ từng dòng huyết khí thành các đạo huyết văn trên hai cánh tay. Sau đó, các huyết văn phủ kín tay hắn bắt đầu lan ra khắp toàn thân.

Kỳ Phong lấy thêm một vài cây linh dược 10-20 năm tuổi, cho vào miệng nhai.

“Theo như lão sư võ đạo không chỉ có cảnh giới dài mà hơn hết đạo ý của võ đạo chưa chọn vẹn không thể đi đến đỉnh cao. Nên trong tu chân giới hiện nay chỉ lưu truyền việc tu luyện võ đạo trước, sau đó tu luyện tiên đạo, dùng đạo ý trọn vẹn của tiên đạo luyện hóa lực lượng võ đạo, tạo thành căn cơ vững chắc mà không có ngược lại.”

Sau khi luyện hóa hoàn toàn dược lực trong linh dược, Kỳ Phong thành công đột phá lên Võ Đồ tầng 23. Tuy nhiên, ánh mắt hắn không giấu được vẻ trầm ngâm pha chút phiền muộn, thở dài.

“Theo lời lão sư truyền dạy, ta phải đột phá ít nhất lên viên mãn Võ Binh mới có đủ lực lượng căn bản để tu luyện tiên đạo. Còn theo lưu truyền muốn đột phá lên nguyên anh thì võ đạo căn bản ít nhất là Võ Sĩ hoặc Võ Vương.”

Bạn đang đọc Tán Nhân Tiên Luyện sáng tác bởi ThanhPhongdaotam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThanhPhongdaotam
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.