Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trúc Lâm Thành (2)

Tiểu thuyết gốc · 1983 chữ

Sáng hôm sau, Kỳ Phong theo đúng kế hoạch ban đầu, đi dạo một vòng quanh Trúc Lâm thành để mua vài món đồ thiết yếu, sau đó mới đến ngõ 36, đường số 2.

Nhìn vào gian nhà không có cổng trước mặt, những làn khói từ các lò rèn bốc lên, cùng với âm thanh ồn ào của những cú đập búa. Kỳ Phong bất giác chú ý đến người nam tử trong cửa hàng rèn đang chăm chú dùng búa đập mạnh vào một thanh sắt nóng đỏ.

“Thiếu niên, ngươi muốn đặt binh khí sao? Nhưng tháng này đã có người đặt làm rồi, nếu cần thì tháng sau ngươi có thể quay lại.”

Kỳ Phong liếc mắt khỏi người thợ rèn trẻ và nhìn về phía một lão ông đang ngồi trên ghế trúc, tay cầm điếu thuốc. Chắp tay hướng về lão ông, Kỳ Phong hỏi: “Tiểu bối họ Trần, xin hỏi ngài có phải là Dương sư phụ không?”

“Đúng vậy, nhưng hiện tại ta không có ý định rèn khí. Nếu ngươi muốn mua hoặc đặt rèn, tháng sau hãy quay lại.” Lão giả trả lời.

“Dương sư phụ, vậy trong cửa hàng của ngài không còn binh khí nào khác sao? Nếu có, có thể cho ta xem qua được không?”

Lão già vẫy tay, ra hiệu cho khách rời đi. “Không có, cửa hàng ta không bao giờ có hàng tồn kho. Ngươi cần gấp thì đi chỗ khác mà mua.”

Kỳ Phong nghe vậy cảm thấy hơi tiếc nuối, định rời đi thì bỗng nghe thấy một tiếng gọi.

“Khoan đã!”

Hắn quay lại và nhìn thấy người nam tử kia đã bỏ búa xuống, cầm kìm gắp lấy một miếng sắt nóng và nhúng vào chum nước bên cạnh.

“Nếu ngươi không chê, có thể xem qua vài món hàng của ta, ưng ý thì cứ ra giá.” Người nam tử nói.

“Cái này...” Kỳ Phong nhìn về phía lão Dương đang nhắm mắt dưỡng thần.

“Cứ kệ lão già đó đi. Lão không bán thì ta bán.”.

Kỳ Phong chắp tay hướng về người nam tử. “Cho hỏi, ngài là...?”

Nam tử nhấc miếng sắt ra khỏi nước, gật đầu hài lòng, rồi nhanh chóng thu dọn công cụ, đặt miếng sắt sang một bên và bước ra ngoài sân nơi Kỳ Phong đang đứng.

“Ta là Dương Tuấn, con trai của lão già kia, cũng là đệ tử duy nhất ở đây. Ngươi cứ gọi ta là Dương huynh là được.”

“À, vâng, Dương huynh.”

“Được rồi, ngươi theo ta. Ta sẽ dẫn ngươi xem mấy món ta luyện chế. Dù không bằng tay nghề của lão già nhà ta, nhưng cũng được 7 phần chân truyền của lão. Nếu không vì cái quy củ khốn kiếp đó, ta đã mang mấy món này đi bán rồi chứ không phải để chúng bừa bãi ở đây.”

Dẫn Kỳ Phong vào gian phòng bên trái sân, Dương Tuấn chỉ vào đống binh khí và áo giáp vứt lung tung trong góc nhà, nói: “May cho ngươi là lão già nhà ta bị bệnh, không đi lại được, nếu không ta cũng khó mà bán cho ngươi mấy món này.”

Nhìn vào đống binh khí sáng bóng trước mặt, Kỳ Phong suy nghĩ một lúc, rồi chỉ vào một bộ giáp treo trên hình nhân gỗ, hỏi: “Dương huynh, bộ giáp này giá sao?”

Nhìn vào hướng ngón tay Kỳ Phong chỉ, Dương Tuấn vuốt râu, nói: “Cái này à? Bán cho ngươi 20 viên linh thạch.”

“20 viên?” Kỳ Phong ngạc nhiên.

Thấy hắn ngạc nhiên, Dương Tuấn nhanh chóng nói tiếp: “Vậy 18 viên đi. Đây là giá thấp nhất ta có thể cho ngươi.”

“18 viên? Cũng hơi nhiều thì phải.”

Dương Tuấn nhìn hắn ánh mắt đã thay đổi. “Vậy ngươi có bao nhiêu tiền?”

Kỳ Phong lôi trong túi ra một túi vải, đổ ra 6 viên đá màu xanh lam, tràn đầy linh khí.

“6 viên linh thạch Hạ phẩm.”

Nhìn những viên linh thạch, Dương Tuấn không biết nói gì thêm.

“Tiểu huynh đệ, ngươi không biết mấy món đồ lão cha ta luyện có thể bán với giá thị trường bao nhiêu à? Ít nhất cũng phải 30 viên linh thạch. Nếu cha ta biết ngươi chỉ có 6 viên linh thạch, chắc chắn sẽ tức giận đến mức phun máu mà đứng dậy đánh chết ngươi.”

Kỳ Phong nghe vậy cảm thấy hơi xấu hổ. Hắn cứ tưởng linh thạch ở đây rất hiếm, nhưng không ngờ đồ của võ giả lại có giá cao như vậy.

Như một viên chữa thương đan hắn nhờ tên tiểu nhị phải mất một lượng vàng, còn lương khô chữa linh huyết dị thú cũng phải 5 lượng bạc mỗi khối. Đấy là chưa nói sáng nay hắn còn mua thêm 1 ít đan dược chữa thương khác giá còn cao hơn mấy viên hôm qua hắn bảo tiên tiểu nhị kia mua hộ.

“Được rồi, vậy đi.”

Vừa nói, Dương Tuấn vừa đi lại chỗ đống binh khí, lục tìm.

“Ta thấy ngươi có vẻ là người chuyên dùng quyền cước, nên tìm cho ngươi vài món khác phù hợp hơn.”

Lấy ra vài món giáp khác nhau đặt sang một bên.

“Ngươi xem thế nào? Ở đây có một đôi giáp ống tay, một đôi giáp ống chân làm bằng kim thiết, một bộ giáp lưới nhỏ làm bằng sắt thường, cùng với một đôi găng tay làm bằng da dị thú giúp cường hóa huyết khí lên 2 thành. Ngươi thấy sao? Nếu được thì thành giao luôn.”

Kỳ Phong hơi tiếc tiền nhưng cũng nhanh chóng đồng ý.

“Vâng, Dương huynh. Ta thấy mấy món này rất phù hợp với ta.”

“Vậy thì tiền trao, cháo múc.”

“À, vâng.”

Đặt 6 viên linh thạch xuống đất, Kỳ Phong cầm đống đồ, cúi người chào và đi ra ngoài.

Dương Tuấn thấy vậy không nhặt 6 viên linh thạch ngay mà tiếp tục công việc của mình.

“Mới mở hàng ngày đầu tiên đã gặp phải một tên nghèo kiết xác, đúng là không may năm. Thôi, ta vẫn nên chọn mấy món đồ tốt hơn để mang vào phường thị bán còn hơn.”

Đi đến một góc vắng, Kỳ Phong hứng hởi, nhanh chóng mặc bộ giáp mới mua lên người.

“Không ổn lắm thì phải.”

Nhìn bộ giáp kém chất lượng trên người, với bộ quần áo úa màu có vài vết vá rách, Kỳ Phong cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc, không có chút uy phong nào cả.

Hắn thở dài sờ lên túi tiền nhỏ.“Ta vẫn nên mua thêm một bộ quần áo khác.”

Đang lúc hắn định đi đến nơi khác, một tiếng động từ phía xa làm hắn giật mình dừng lại chú ý.

“Tránh đường! Tránh đường! Quan phủ làm việc, tất cả tránh ra!”

Nhìn ra từ ngõ nhỏ ra đường lớn, Kỳ Phong thấy một nhóm quân lính đang khiêng một số tấm nạng tre, trên đó có xác người, phủ vải trắng, mùi máu tanh xộc lên khiến mọi người xung quanh hoảng sợ tránh ra.

Kỳ Phong lại gần hỏi một người đứng gần đó.

“Huynh đài, có chuyện gì vậy?”

“Ta cũng không biết. Chỉ nghe nói đêm qua ở rừng trúc sau thành có một trận chém giết, sáng nay quan binh đến thu dọn xác để điều tra.”

“Vậy sao, cảm ơn huynh đài đã chia sẻ.”

“Không có gì. Mà ngươi là ai nhỉ?”

Người kia quay lại, thấy bóng Kỳ Phong đã đi xa, cũng không bận tâm, tiếp tục đứng coi.

Lát sau, Kỳ Phong thay xong bộ võ phục mới mua, giấu bộ giáp tạm bợ dưới quần áo, giờ nhìn hắn trông đã anh tuấn hơn nhiều.

“Theo như lời Cố Hàn huynh, Lan Hoa thương đoàn của Hoa gia dạo này làm ăn phát triển quá nhanh, nên bị nhiều thế lực chú ý, gây ra một số khó khăn cho công việc kinh doanh của thương đoàn. Sắp tới, Lan Hoa thương đoàn phải vận chuyển một chuyến hàng lớn đến nước Chu ở trung tâm đại lục, là hoàng triều đứng thứ 4 ở Thương Lam châu.”

Nhìn vào biển hiệu có hai chữ “Lan Hoa” trước mặt, Kỳ Phong chỉnh trang lại quần áo rồi bước nhanh qua cửa lớn.

Bên trong trụ sở chính của Lan Hoa thương đoàn là một không gian rộng lớn, chứa đầy hàng hóa, một số khu vực giao dịch, và một quảng trường lớn. Nếu có tu sĩ đi qua, cũng có thể ở đây cất dấu không ít cấm chế của tu sĩ.

Tại quảng trường lớn sau cửa chính của Lan Hoa thương đoàn, lúc này đã có không ít nhân sĩ giang hồ tụ tập xung quanh Trúc Lâm thành.

“Mọi người cũng biết hôm nay Hoa gia sẽ tuyển 30 người làm công việc hộ tống sắp tới. Nhưng không ngờ hôm nay lại có nhiều người ứng tuyển như vậy, Hoa gia cũng có một chút thử thách dành cho các vị.”

Phía xa, một nữ tử của Hoa gia đứng trên một chiếc ban cao, nhìn về đám nhân sĩ phía dưới.

“Các vị, trên bàn này có 30 chiếc lệnh bài của Hoa gia. Trong một nén hương, ai có lệnh bài có thể bước vào chính điện để đăng ký.”

Nói rồi, nữ tử kia lấy ra một nén hương, trà hai ngón tay vào đầu hương, làm nó bùng cháy, rồi ném mạnh xuống đất. Nữ tử cũng nhanh chóng lùi ra sau, để lại không gian cho đám người tranh giành.

“Được rồi, bắt đầu đi.”

Tiếng nói vừa dứt, tiếng quyền cước, đao kiếm, và hò hét vang lên khắp nơi.

Kỳ Phong đứng giữa đám người, mồ hôi lạnh toát ra.

“Đều là võ đồ trên 30 tầng niên kỷ cũng khá cao, sao lại đi ứng tuyển làm vệ sĩ tạm thời hết vậy, có phải hơi quá không?”

Lúc này, một lệnh bài bay từ xa về phía Kỳ Phong, hắn bất giác đưa tay ra đỡ lấy.

“Thôi xong rồi.”

Chưa kịp cất giấu tấm lệnh bài, một cú đá từ xa bay tới, đánh hắn ngã ra xa.

Tên vừa đá Kỳ Phong nhìn về phía hắn bay tới nhưng không thấy đâu, rồi lại nhìn xung quanh, tức giận nói: “Má nó! Chạy nhanh thật.” Nói xong, tên kia liền tìm mục tiêu khác.

Kỳ Phong sau khi bị đá bay nhanh chóng dùng lực ổn định lại thân hình, phi người lẩn vào đám đông, tránh xa những ánh mắt của người cạnh tranh khác.

Chạy đến gần cửa chính điện Kỳ Phong khựng lại suy tính.

“Thời gian đã trôi qua bao lâu rồi? Tất cả mọi người đnag tập trung về hết phía cánh cửa chính điện. Đến lúc hết giờ thì, khó mà có cơ hội cho ta.”

Nhìn xung quanh, quan sát.

“Cây hương kia đâu rồi? Không lẽ đã bị tên khác đạp nát rồi?”

Lúc này, nhiều kẻ đang cầm lệnh bài hay không cầm lệnh bài cũng nhanh chóng tập trung lại gần cửa chính điện để đợi thời gian 1 nén hương cháy hết rồi lao vào cướp đoạt lần cuối, giống như tính toán của Kỳ Phong.

Bỗng dưng một bóng người nhanh chóng lao qua cánh cửa chính điện, khiến đám nhân sĩ giang hồ chú ý.

“Không đúng, một nén hương còn chưa hết, sao có kẻ lại chạy vào trong rồi?”

Nói rồi, nhiều người nhận ra cây hương đã biến mất từ lúc nào.

Thấy vậy, nhiều người có lệnh bài vội vã chạy về phía cửa chính điện.

Bạn đang đọc Tán Nhân Tiên Luyện sáng tác bởi ThanhPhongdaotam

Truyện Tán Nhân Tiên Luyện tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThanhPhongdaotam
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.