Chương 16: Vết thương
Cũng may Bùi Vân Khởi là chính nhân quân tử, phát hiện cô không mặc áo ngực thì cũng không nhìn chằm chằm. Nhưng hành động này lại khiến Giang Vãn càng cảm thấy xấu hổ hơn, hơn nữa còn nghiêm trọng tới mức không thể quên được, không ngăn được, thường xuyên nhớ tới.
Cô ăn xong đồ mà Bùi Vân Khởi để lại, mang bát đi rửa sạch sẽ.
Sau đó cô một mình ra ngoài vài chuyến, tìm thấy hồ nhân tạo mà Bùi Vân Khởi nói.
Mỗi chuyến một thùng nhỏ, đổ cho các bình đựng nước trong nhà đầy ắp.
Trong khu đô thị này có vài xác sống mới bị giết chết gần đây nằm rải rác khắp nơi, hẳn là Bùi Vân Khởi giải quyết chúng khi tạm thời chọn nơi đây để ở tạm. Anh ta dọn dẹp sạch sẽ đám xác sống xung quanh, còn những con xuất hiện sau đó hẳn là do Giang Vãn dẫn vào. Trong nhà bếp có đống lửa Bùi Vân Khởi chất chiều hôm qua đã bị dập tắt để tránh thu hút xác sống.
Giang Vãn lại nhóm lửa đun nước, bận bịu tới mức không rảnh nghĩ linh tinh.
Tháng trước có mùa mưa kéo dài nửa tháng, hồ nhân tạo đủ nước, nên Giang Vãn tắm nước nóng một cách xa xỉ, thậm chí trong biệt thự còn có nửa chai dầu gội đầu và nửa chai sữa tắm. Hạn sử dụng của mấy thứ này chỉ tầm ba tới bốn năm, nhưng dù quá hạn ba năm xong sử dụng vẫn chẳng khác gì trước đây cả. Giang Vãn tắm rửa làm bản thân thơm tho rực rỡ, tâm tình vui sướng không gì sánh nổi. Mãi đến khi trời sắp tối, Bùi Vân Khởi ra ngoài tìm vật tư mới về. Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, Giang Vãn cầm vũ khí được đặt bên người để phòng xác sống đánh vào.
Mãi cho tới khi tay nắm cửa bị cắm chìa khóa rồi xoay vặn có quy luật, sau đó mở ra, cô mới xác nhận là người sống tiến vào, mới thả thứ đồ trong tay xuống. Cửa mở, để lộ khuôn mặt luôn xuất hiện trong đầu cô hôm nay. Nhưng trên khuôn mặt tuấn tú ấy có thêm một vết thương sâu chừng một phân, chảy không ít máu, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau. Cần cổ Bùi Vân Khởi dính đầy máu, trên ống quần bị rách cũng có vết thương đáng sợ. Anh ta chống người lên khung cửa, trông như đã mất hết sức lực. Giang Vãn sợ tới mức không nói ra lời, nhanh chóng chạy tới dìu anh ta vào trong.
Lúc đóng cửa, cô nhìn thấy rất nhiều xác sống đang đuổi tới từ cách đó không xa, cô lập tức đóng chặt cửa lại.
Chỉ cần đóng cửa, không lộ ra động tĩnh, chờ tới sáng mai đám xác sống không tập trung chặn cửa nữa là có thể dễ giải quyết.
"Đừng sợ, không phải vết thương do bị cắn." Bùi Vân Khởi ngồi xuống, thở dốc, dạy Giang Vãn cách lấy thuốc xử lý vết thương.
Đăng bởi | boongg |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |