Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17: Sao kịch bản không diễn tiếp theo tưởng tượng của anh ta vậy?

Phiên bản Dịch · 531 chữ

Trạng thái này của anh ta không phải vì bị thương, mà là mệt mỏi do mất máu quá nhiều và chạy về đây.

Miệng vết thương không nhiều, nhưng rất sâu.

Nhất là vết thương trên mặt kia gần như rạch cả gò má.

Giang Vãn tiêu độc cho anh ta, lúc bôi thuốc thậm chí còn gắp được ít mảnh kính vỡ từ trong vết thương. Không gây tê mà cứ xử lý vết thương như vậy thì đau đớn ở mức không hề thường chút nào.

Bùi Vân Khởi cắn răng chịu đựng, gân xanh trên trán gồ lên, khiến Giang Vãn nhìn mà trái tim lo sốt vó.

Cuối cùng cũng xử lý xong, hai người đều thở phào một hơi.

Bùi Vân Khởi chỉ vào ba lô bỏ xuống để ở một bên: "Đồ ở trong hết, cô mở ra xem đi."

"Vâng." Đồ mà Bùi Vân Khởi mạo hiểm mang về, Giang Vãn ngoài nhận ra thì không nói được gì thêm. Cô mở ba lô ra, ngoài thuốc mà anh ta ra ngoài để tìm, toàn bộ phần còn lại đều dành cho Giang Vãn. Năm gói băng vệ sinh có vỏ ngoài màu tím hồng trong trạng thái hoàn hảo, làm trái tim Giang Vãn như tan chảy thành vũng nước trong sự cảm động tột cùng. Nhưng thế vẫn chưa hết.

Thậm chí còn có hai bộ đồ thể thao nữ mới tinh... Tầm mắt Giang Vãn như nhòe đi. Nếu không vì mấy thứ này, Bùi Vân Khởi hẳn là sẽ không bị thương.

Khuôn mặt đẹp trai của anh đã bị một vết thương dài chừng mười phân, sau này mà để lại sẹo thì sao?

Nhìn Giang Vãn ôm đồ mà rơm rớm nước mắt, Bùi Vân Khởi có chút bối rối: "Chớ để ý làm gì, thế này là rất bình thường mà. Chỉ là mấy vết thương nhỏ, dưỡng thương xong là ổn." Giang Vãn càng khóc đau lòng hơn: "Sẽ thành sẹo đấy, anh không sợ bị xấu trai sao?" "Nếu là lúc trước thì sẽ để ý, nhưng giờ thì không. Chỉ cần có mạng sống, cái gì cũng dễ." Bùi Vân Khởi vốn đang trả lời nghiêm túc, muốn đùa Giang Vãn rằng không cần khổ sở như vậy, nên lại nói đùa: "Lỡ như bị sẹo thì cũng chịu thôi, nếu xấu xí không ai thèm... Hay là cô chịu trách nhiệm nhé?"

"Hả? ..." Giang Vãn ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt.

Cô không biết vì sao nước mắt đột nhiên nước mắt cứ trào ra, có lẽ cảm thấy hành động này của Bùi Vân Khởi quá nhiệt huyết quá cảm động, vô tư hệt như thánh phụ vậy.

Mãi cho tới khi anh nói muốn cô chịu trách nhiệm, ăng ten nhạy bén của Giang Vãn lập tức dựng lên: "Còn nói đồ là tiện thể mang về chứ không phải vì tôi, không bị thương vì tôi thì sao lại bắt tôi chịu trách nhiệm? Anh lừa người ta..."

Bùi Vân Khởi lập tức ngơ ngác, sao kịch bản không diễn tiếp theo tưởng tượng của anh ta vậy?

Bạn đang đọc Tận thế: Phép tắc sinh tồn của mỹ nhân của Nhất Đà Thự Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi boongg
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.