Hiếp yếu sợ mạnh.
Tiếng loa phát t hanh càng ngày càng nhỏ dần, rất nhiều loa đã bị zombie phát hiện và phá hủy. Sinh viên trong ký túc xá hoặc là tới được căn tin, hoặc là đã chết trên đường chạy tới. Tuy nhiên vẫn còn có một số người không dám ra ngoài, trốn trong phòng, những người này thì trên người luôn có chút đồ ăn dự trữ. Còn có một số người giống như đám người Triệu Khôn, bị ép phải chạy tới nơi khác. Nhưng mà dù vậy vẫn có không ít người thành công chạy tới căn tin.
Lúc này, cửa chính căn tin đã đóng chặt, tất cả cửa sổ bằng kính đều được phủ kín bằng giấy báo. Trong căn tin vô số người đang chen lấn nhau, một đám người rối loạn, sợ hãi đang gào khóc ầm ĩ. Những người cầm đầu trường học cũng đã đứng ra cố gắng duy trì trật tự nhưng một đám người đang hoảng loạn thì không nghe , không biết, không thấy gì.
Hiệu trưởng nhìn số liệu thống kê, mặt hắn vô cùng khó coi. Cả trường hơn ba vạn người nhưng hiện tại chạy được đến căn tin thì chỉ có không tới hai ngàn người, chuyện này khiến hắn không thể tiếp nhận nổi.
" Còn có người sống sót mà không tới đây không ?" Hiệu trưởng hỏi.
" Nhất định là có. Nhưng mà bên ngoài toàn là zombie, cho dù có tới được cũng không vào được. " Một chủ nhiệm thở dài.
" Ài... " Hiệu trưởng thở dài một hơi : " Thôi được rồi, cho tụi nhỏ ăn cơm đi. E là mấy đứa này đã đói lắm rồi. "
" Được. "
Không lâu sau, thức ăn được đưa tới cửa sổ bán đồ ăn. Một đám người nhìn thấy đồ ăn lập tức nín khóc, tranh giành chen nhau chạy tới.
" Các đồng học đừng xô đẩy. Xếp hàng đi rồi ai cũng có. " Hiệu trưởng lấy loa ra quát lớn.
Nhưng lúc này đám người đã đói rã họng, nhìn thấy thức ăn lập tức lao tới tranh giành không còn tâm trí để nghe gì nữa. Không còn cách nào, hiệu trưởng đành phải lấy lại thức ăn thì đám học sinh mới yên tĩnh lại, lục tục xếp hàng .
Người trong căn tin lại đem thức ăn ra. Một đám người vô cùng kích động nhìn chằm chằm vào thức ăn.
" Cái này.. cái này nữa.... thêm cái này...ta muốn tất cả, thêm cơm nữa. " Một tên học sinh nói.
Nhưng đáp lại là một gương mặt lạnh lùng múc một muỗng cơm cùng một muỗng khoai tây rồi đưa cho hắn.
" Vậy là sao hả ? Trong phiếu ăn của ta còn rất nhiều, ngươi cứ lấy phần ăn một ngày luôn cũng được. "
" Đúng vậy đó nha. Ít như vậy thì ai ăn cho đủ chứ. "
Trong nhất thời, căn tin lại náo động.
" Đồng học yên tĩnh ! Yên lặng đi ! " Hiệu trưởng cầm loa la lớn. :" Ta biết các ngươi đói nhưng mà các ngươi cũng thấy rồi đó, hiện tại chúng ta đang ở trong thời khắc khó khăn , đen tối nhất trong lịch sử loài người, thức ăn vô cùng thiếu thốn. Hiện tại không ai biết cứu viện lúc nào sẽ đến nhưng mà chúng ta vẫn phải vững tin rằng quốc gia sẽ không bỏ rơi chúng ta. Bây giờ chúng ta phải tiết kiệm thức ăn lại, như vậy mới có thể kéo dài thời gian chờ cứu viện tới. "
Nghe vậy, đám người cũng từ từ yên tĩnh lại rồi từng người một ngồi xuống ăn như hổ đói. Có lẽ là từ lâu lắm rồi mới có cái cảm giác đồ ăn nó ngon đến như vậy dù chỉ có cơm trắng độn khoai tây nên nhiều người ăn xong còn liếm dĩa sạch bóng.
Hiệu trưởng thấy cảnh này đau lòng nói với vị đại thúc bên cạnh: " Với lượng người như vầy thì gạo dữ trữ còn được bao lâu nữa ? "
" Nếu tiết kiệm một chút thì có thể kéo dài khoảng bảy tám ngày,nhưng mà.... đồ ăn lại rất dễ hư hỏng, e là hiện tại chỉ có thể để dành được ba bốn ngày là cùng. "
Hiệu trưởng nghe vậy nhíu mày, hắn cũng không biết được cứu viện lúc nào sẽ tới, nếu đến lúc thức ăn cạn kiệt mà cứu viện 'vẫn chưa tới thì hậu quả thế nào tuyệt không thể tưởng tượng nổi.
" Sau này nấu ít lại một chút, ráng hết sức kéo dài thời gian. "
" Được, ta sẽ cố. "
Đại thúc khẽ gật đầu, chau mày lại ngẫm nghĩ e là sau này chỉ có thể nấu cháo.
Trong thư viện,
Hơn ba mươi người hữu khí vô lực ngồi bệch dưới đất. Mặc dù là vừa mới trốn thoát từ miệng zombie nhưng vấn đề hiện tại là rất đói, thư viện không có đồ ăn. Lúc này zombie vẫn bao vây bên ngoài, trong thời gian ngắn cơ bản không có cách nào thoát ra được. Rất nhiều người đều đang vô cùng hối hận, ước ao hiện tại đang ở trong phòng.
Xoạt.... xoẹt.
Bất chợt tiếng xé bị vang lên thu hút mọi ánh nhìn. Tóc quăn cầm trong tay một gói mì tôm mới xé bị ra ăn thì đột nhiên cảm thấy không khí có chút không thích hợp liền mờ mịt ngẩng đầu lên.
" Các ngươi...... các ngươi làm gì vậy ? " Tóc quăn yếu ớt nói.
" Hóa ra ngươi có đồ ăn. Chia ra cho ta một chút a. "
" Đúng đó nha. Tất cả đều là đồng học, phải hỗ trợ giúp đỡ nhau đúng không hả ? "
Một đám người vừa nói vừa chậm rãi tiến tới gần tóc quăn.
" Ta .... ta chỉ có một gói này thôi. " Tóc quăn sợ hãi lắp bắp nói.
Hắn chưa kịp dứt lời thì một đám đói khát đã lao tới giật gói mì tôm khỏi tay hắn, đồng thời ba lô cũng bị giật xuống đổ hết ra ngoài.
" Các ngươi làm gì vậy hả ? Không được... là của ta mà. " Tóc quăn gào lên.
Đám người đói khát hoàn toàn mất đi lý trí, vốn ban đầu là một đám đạo đức giả chỉ trích người khác cướp thức ăn là xấu xa thì giờ đây đều trở thành sói đói.
Ba người chung phòng 708 với tóc quăn vốn cũng định lấy chút gì ra ăn nhưng thấy vậy liền tranh thủ lén lút giấu đi. Nhưng mà trong hoàn cảnh này, có rất nhiều người không giật được đồ ăn lại nhìn quanh quẩn vô tình phát hiện thế là một đám người lập tức lao tới.....
Kết thúc! Phòng 708 bị lột sạch từ đầu tới chân !
" Đáng kiếp ! " Lão Hắc nhe răng khinh bỉ cười.
" Không ngờ tụi này lại còn trữ thức ăn. " Triệu Khôn cười nhẹ.
Dù ba người Triệu Khôn không đi cướp đồ ăn nhưng cũng không ngăn cản, chỉ đừng ngoài nhìn rồi bình luận.
" Đây chính là nhân tính a. " Triệu Khôn thở dài rồi lấy bánh mì ra ăn.
Cử động của hắn lập tức thu hút những kẻ chưa có đồ ăn. Một đám người chậm rãi chuyển hướng.
" Bước thêm một bước nữa thử đi ! " Triệu Khôn cầm ống sắt nhuốm máu lên khẽ gằn giọng.
Đám người lập tức dừng lại, e ngại nhìn ống sắt đẫm máu trong tay Triệu Khôn. Họ biết rõ kẻ trước mặt này thật sự dám giết người.
Ba người Triệu Khôn lạnh lẽo lấy đồ ăn ra ăn trước mặt một đám người đói khát. Dù rất thèm khát, ánh mắt thì rất tham lam nhìn chằm chằm vào thức ăn trong tay ba người Triệu Khôn nhưng không một ai dám bước lên.
Bốn người phòng 708 nhìn thấy cảnh này liền rưng rưng nước mắt khóc thầm trong lòng, đây chẳng phải là hiếp yếu sợ mạnh hay sao chứ ?
Đăng bởi | tranphong |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 9 |