Xung đột.
Vũ khí tới tay, Dương Bân trên mặt cũng lộ ra nụ cười. Không thể trách hắn tiểu nhân, thời điểm nhạy cảm, nhất định phải cẩn thận đem mọi uy hiếp bóp chết từ trong trứng.
" Chúng ta ở phòng 308. Ta gọi Dương Bân, hắn là Trần Hạo. Các ngươi tên gì ? " Dương Bân chủ động nói .
" Chúng ta là ở phòng 716. Ta gọi Triệu Khôn, đây là Sấu Hầu ( Khỉ ốm ) cùng Lão Hắc. " Nam tử cao to nói.
" Các ngươi chỉ có ba người sao ? " Dương Bân kỳ quái hỏi.
" Còn một cái, nhưng mà hắn biến thành zombie rồi. May mắn chúng ta phát hiện trước nếu không thì cả đám đều chết rồi. " Triệu Khôn thoáng rùng mình nhớ lại.
" Lợi hại a, vậy mà có thể từ trong miệng zombie trốn được. " Dương Bân kinh ngạc.
" Cũng không gọi là trốn. Chúng ta có ba người mà hắn chỉ có một. Với lại hắn từ trên giường tầng té xuống, chúng ta hợp lực dùng mền chụp lại cột hắn vào giường mới chạy đi được. "
" Vậy cũng rất lợi hại rồi. "
" Các ngươi thì sao ? Phòng 308 là ở tầng 3, sao lại chạy được tới đây ? "
" A.... chúng ta .... tối qua ở đây nhậu tâm sự. Vốn chưa có về phòng. "
"...."
" Ghê thiệt ! Các ngươi quả nhiên là may mắn. "
" Ta cũng thấy vậy ! " Dương Bân cười nói.
Song phương hàn huyên hồi lâu, nói chung vẫn khá hòa hợp. Tất cả dù sao cũng là đồng học, trước mắt cũng chẳng có lợi ích xung đột nên rất dễ hòa đồng cùng nhau. Mãi cho đến khi có tiếng ùng ục vang lên.
" Các ngươi có gì để ăn không ? " Sấu Hầu ôm bụng lúng túng nói : " Từ sáng đến giờ chúng ta vẫn chưa ăn uống gì. Đói quá. "
" Ngươi nhìn ở đây có gì ăn được không ? " Dương Bân dang tay bất đắc dĩ nói.
Cả đám đều chưa ăn uống gì từ đêm qua tới giờ, ai cũng đói nhưng đang cố chịu đựng mà thôi.
" Vậy phải làm sao đây ? Không có gì ăn thì cho dù zombie không đụng đến chúng ta cũng chết đói a. "
" Ráng chịu một chút đi. Có lẽ sẽ không lâu nữa sẽ có cứu viện của chính thức đến. " Lão Hắc nói.
" Nếu như chính thức không tới thì sao ? "
" Thì... không thể nào a. "
" Không có gì là không thể xảy ra. Chúng ta không thể đem hy vọng đặt vào tay người khác, vẫn phải tự tìm cách thôi. " Trần Hạo nói.
" Làm kiểu gì ch ứ ? Hiện tại ngay cửa có hai con zombie, ra còn không được nói gì đến tìm đồ ăn. "
" Hay là.... chúng ta có thể để nó vào rồi xử lý, sau đó tìm cách xuống ký túc xá tìm đồ ăn... " Dương Bân nghiêm túc nói.
" Ngươi điên rồi hả ? Thả nó vào chúng ta đều phải chết." Đám người vô cùng kinh hãi thốt lên.
Vốn dĩ đã từng đối mặt với zombie, sức chiến đấu thế nào ba người đều hiểu rõ. Thật vất vả mới trốn được đến nơi an toàn, rõ ràng là không ai muốn lại lần nữa đối mặt zombie.
" Ở ngoài hiện tại chỉ có hai con zombie, chúng ta có năm người vẫn có thể xử lý được tụi nó. Nếu zombie nhiều hơn thì đúng là không có cách nào đi ra. " Dương Bân nói.
" Ngươi đừng nghĩ đơn giản. Ngươi chưa từng giao thủ cùng zombie nên không biết tụi nó khủng bố đến mức nào. Đám gia hỏa này không sợ đau, không sợ chết, hoàn toàn không có cảm giác. Nếu bị chúng đụng đến thì lập tức xong đời. " Triệu Khôn cau mày nói.
" Đúng vậy ! Giờ mà thả cho tụi nó vào đây thì khác gì tự sát. Ngươi không muốn sống chứ chúng ta muốn ! " Sấu Hầu lắc đầu.
Ngay cả Trần Hạo cũng có chút lo lắng nhìn Dương Bân nói : " Bân ca, có chắc không hả ? "
" Chắc hay không thì cũng phải làm. Đây là sân thượng, zombie không có trí thông minh, chỉ cần nghĩ cách đẩy nó xuống dưới là được. Bây giờ chỉ có cách này là dễ dàng nhất, nếu như vậy cũng không làm được thì chúng ta đừng hòng rời khỏi đây. " Dương Bân lạnh lẽo nói.
" Được ! Bân ca, ta ủng hộ ngươi. " Trần Hạo gật đầu kiên định.
" Không được ! Chúng ta không đồng ý ! " Ba người kia lập tức phản đối.
" Chỗ này là chúng ta tới trước, còn cần sự đồng ý của các ngươi sao ? " Dương Bân tức giận nói.
" Hừ ! Chúng ta không đồng ý ! Ta coi các ngươi ai dám mở cửa ! " Triệu Khôn nổi giận vung tay thì phát hiện tuýp sắt lại đang nằm trong tay Dương Bân khiến mặt hắn tối sầm lại. :" Trả tuýp sắt cho ta ! "
" Ngươi nghĩ sao ?" Dương Bân cười lạnh.
" Cái đó vốn là của ta. "
" Giờ thì của ta ! "
"........ "
" Con mẹ nó, không có tuýp sắt lão tử càng không thể để các ngươi thả zombie vào. "
" Chuyện này không phải do ngươi quyết định. " Dương Bân lạnh lùng nói rồi đạp mạnh vào thang chắn cửa.
" Tổ cha nó chứ ! "
Ba người kinh hãi lao tới dùng thân mình đè cửa lại.
" Thằng điên ! Con mẹ nó chứ ! Ngươi làm vậy là hại chết cả đám đó. " Triệu Khôn giận dữ quát lên.
" Thay vì ở đây chờ chết thì liều một lần. Nếu không dám liều thì cứ đè cửa đi, để coi các ngươi chịu được bao lâu. " Dương Bân lạnh lùng nói.
Bầu không khí căng thẳng đến cực điểm.
Phanh ... phanh ...
Đùng đùng...
Cửa sắt bị va đập liên hồi, zombie vốn đã dừng lại, nghe động tĩnh lại lao tới đập cửa.
Ba người đang gắt gao giữ cửa , thấy Dương Bân cùng Trần Hạo khoanh tay đứng nhìn , mặt đều tái mét.
" Làm sao bây giờ ? Khôn ca ... " Sấu Hầu đầy lo lắng:" Cứ như vầy chúng ta không chịu được bao lâu a. "
Triệu Khôn biến sắc liên tục, cuối cùng nghiến răng nói : " Muốn liều cũng được nhưng cũng phải có kế hoạch tác chiến chứ. Ngươi cứ trực tiếp đá bay cái thang mà không tính toán gì sao được chứ hả ?"
" Ờ ha. Ngươi nói cũng hợp lý." Dương Bân nghiêm nghị gật đầu, chậm rãi cầm thang gắn vào cửa chặn lại.
" Phù.... "
Ba người tê liệt ngã ngồi xuống đất, vốn nghĩ rằng trốn lên được sân thượng là an toàn nhưng cuối cùng thì lại vô tận kích thích a.
" Nói đi ! Ngươi muốn làm sao ? " Triệu Khôn sau khi thở một lúc lâu mới nói.
Dương Bân nhìn quanh rồi nói :
" Lát nữa, Sấu Hầu với Lão Hắc cùng cầm thang lấy ra, chờ zombie lọt vào thì hai ngươi lập tức dùng thang ép một con zombie vào vách tường. Ba người còn lại đối phó với con zombie kia. Phải nhớ tranh thủ bằng mọi cách nhanh nhất đem hai con zombie này đẩy lọt xuống dưới.
" Nói thì dễ lắm, zombie rất nhanh nhẹn, cái thang lại nặng như vậy .... Nếu bị zombie tới gần thì cái thang chẳng những không thể trở thành vũ khí mà còn trở thành vướng víu. Lúc đó hai người kia sẽ nguy hiểm. " Triệu Khôn phản đối.
" Theo ta thấy thì zombie cùng người bình thường không khác nhau là mấy. Ưu thế duy nhất là không có cảm xúc và không biết đau, tuy nhiên ngược lại nó cũng có nhược điểm là không có trí thông minh, không biết né tránh công kích. Chỉ cần zombie tiến tới, hai người lập tức dùng thang đè nó vào tường là được. Ta không nghĩ là nó có cơ hội đụng vào người các ngươi. Còn nếu như vậy mà còn để nó đụng vào thì vấn đề nằm ở các ngươi thôi. " Dương Bân nói một hồi.
" Vậy được , cho là ngươi nói đúng. Nhưng con còn lại thì sao ? Đánh kiểu gì ? Ta không có vũ khí , chẳng lẽ dùng tay không đánh với zombie à ? " Triệu Khôn khó chịu nhìn tuýp sắt trên tay Dương Bân.
" Trên sân thương này có gạch quá trời kia, lượm đại vào cục làm vũ khí không được sao ? "
" Gạch ? Ngươi nói hay lắm,sao ngươi không cầm gạch chọi zombie đi ? "
" Ta có tuýp sắt ! Cầm gạch làm gì ? "
"..... "
" Đê tiện ! "
" Gian manh ! "
Đăng bởi | tranphong |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 16 |