Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có người đến.

Phiên bản Dịch · 1851 chữ

"Làm sao vậy, Bân ca?" Nhìn bộ dạng Dương Bân, Trần Hạo nghi hoặc hỏi.

" Hạo tử , ẩn thân ca nhìn cái coi. " Dương Bân đột nhiên nói.

Trần Hạo đưa mặt ngu ra nhìn Dương Bân nói : " Ngươi có bệnh không ? Nếu ta biết ẩn thân thì có bạn gái để làm gì ? Mỗi ngày ngồi chồm hổm trong nhà tắm nhìn nữ sinh không ngon hơn sao ? "

" Ta nói ngươi được là được. Ngươi cứ thử tập trung tinh thần, trong lòng mặc niệm ẩn thân. " Dương Bân nghiêm túc nói.

Trần Hạo vô cùng khó hiểu nhìn Dương Bân nhưng thấy hắn nghiêm túc nên vẫn làm theo. Bất ngờ xảy ra, thân thể Trần Hạo chậm rãi mờ nhạt rồi biến mất.

" Bân... Bân ca.... ta.... hình như .... thật ẩn thân sao ? " Trần Hạo kích động thốt lên nhưng chỉ có giọng nói còn thân hình thì hoàn toàn biến mất.

Dương Bân kinh hỉ nhìn Trần Hạo vô thanh vô tức biến mất, thật không ngờ hắn có thể nhìn thấy dị năng của người khác. Lập tức, hắn tập trung tinh thần nhìn về phía Trần Hạo trước khi biến mất, thân ảnh Trần Hạo lập tức xuất hiện trước mắt Dương Bân đang kích động đưa tay quơ lung tung.

" Ha ha ha... ta có thể ẩn thân. Quá tốt rồi, từ giờ trở đi nhà tắm nữ sinh cuối cùng cũng không ngăn được ta. Hía hía hía. " Trần Hạo vô cùng kích động.

Dương Bân đen mặt : " Ngươi có thể có chút tiền đồ được không ? "

" Tiền đồ là cái gì ? Có thực tế bằng chuyện nhìn mỹ nữ tắm hôn ? "

"..... " Dương Bân trợn trắng mắt. :" Hiện tại là tận thế, nữ sinh tắm rửa chắc chắn là không thể có, chỉ có zombie ăn người, ngươi có muốn đi nhìn một chút không ? "

" Ẹc.... vậy quên đi. " Trần Hạo phẩy tay. " Nhưng mà Bân ca, cuối cùng là chuyện gì xảy ra vậy ? Sao tự nhiên ta lại có thể ẩn thân ? Chẳng lẽ là siêu năng lực ?"

" Ừ, coi là vậy đi. " Dương Bân khẽ gật đầu.

" Nhưng vì sao ta lại đột nhiên có siêu năng lực chứ ?"

" Chắc là do lần tận thế này. Không biết là tốt hay xấu nhưng dù sao chúng ta đã có được năng lực đặc thù, ít ra trong tận thế này còn có cái để chống lại. Đây là chuyện tốt ! " Dương Bân thì thào.

" Ừ.... Bân ca , ý ngươi là ... ngươi cũng có siêu năng lực ?"

" Đương nhiên ! Nếu không thì sao ta có thể phát hiện ngươi có thể ẩn thân ? "

" Vậy chứ năng lực của ngươi là gì ?" Trần Hạo hiếu kỳ hỏi.

Dương Bân suy nghĩ một chút rồi nói : " Ta có thể nhìn thấy thứ mà người khác không nhìn thấy..... "

" Chẳng hạn như ? "

" Chẳng hạn như ngươi đang ẩn thân ! "

"... " Trần Hạo đơ người : " Phắc ! Vậy chẳng phải là ngươi đang khắc chế ta sao ? " Trần Hạo ỉu xìu nói tiếp : " Xem ra đời này trước mặt ngươi ta không thể thắng được rồi. "

" Thì sao ? Ngươi muốn ta gọi ngươi ca ? " Dương Bân nhếch mép.

" Ách , không có , khộng có. " Trần Hạo liên tục xua tay.: " Nhưng mà Bân ca, chúng ta đã có siêu năng lực vậy ngươi nghĩ chúng ta có thể làm nên chuyện trong tận thế này không ? " Trần Hạo kích động.

" Chuyện này chưa nói được. Trước nghĩ cách sống sót cái đã. Năng lực của chúng ta không thể chiến đấu, muốn sống sót trong thế giới đầy zombie này làm gì dễ dàng như vậy chứ ? " Dương Bân lắc đầu nói.

" Chưa chắc, ta có thể ẩn thân. Có thể đi ăn trộm vật tư. Như vậy ít ra chúng ta không chết đói a. "

" Không nên quá lạc quan. Theo ta thấy thì đám zombie này thính giác rất nhạy, nếu ngươi gây ra tiếng động thì ẩn thân đối với chúng hoàn toàn vô dụng. "

" Hả ? Vậy năng lực của ta chẳng phải là vô dụng sao ? " Trần Hạo đau lòng trừng to mắt nói.

" Đương nhiên là không phế được. Năng lực của ngươi có biết bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn, chỉ là ngươi phải tập luyện nhiều hơn, tranh thủ khi đi lại không được phát ra âm thanh. Đến hồi chúng ta thử một chút coi thử zombie có phát hiện ra được ngươi ẩn thân hay không. "

" A.... thử một cái ... chết luôn thì sao ? "

" Không sao đâu. Ngươi phải tin tưởng bản thân mình. "

" Được thôi. "

Ầm ầm ầm...

Đang trong lúc bàn bạc, chợt cửa sân thượng bị người đập liên hồi.

" Ai ở trên đó ? Nhanh mở cửa a. "

" Mở cửa nhanh ! Có zombie ! "

Tiếng la hét bên ngoài vang lên, tiếng đập cửa càng thêm mãnh liệt.

" Bân ca, làm sao đây ? Mở cửa không ? " Trần Hạo cau mày nói.

Dương Bân chăm chú nhìn vào cửa sắt, đằng sau cửa là ba thanh niên đang đập cửa điên cuồng, mặt đầy hoảng sợ. Trong đó một tên sờ soạng cánh cửa tìm cách mở, một người thì cầm ống thép dài tám tấc cùng một người còn lại cầm băng ghế đang điên cuồng phản công hai con zombie. May mắn là hiện tại đang trên cầu thang, lối đi chật hẹp, zombie lao lên thì lại bị đẩy xuống.

Dương Bân nhíu mày bất đắc dĩ nói : " Mở đi ! Nếu không thì cứ để tụi nó đạp zombie xuống kiểu này đến hồi thu hút không biết bao nhiêu zombie tới. Lúc đó cái thang kia có còn chịu được cửa nữa hay không thì không biết. "

Trần Hạo lập tức đứng dậy thì Dương Bân nói tiếp : " Nhưng mà phải chú ý ! Tụi nó có ba người , trong đó có người có tuýp sắt, chúng ta phải đề phòng. Cho dù là đồng học nhưng trong tận thế , nhân tâm khó dò. "

" Yên tâm. Ta hiểu ! " Trần Hạo khẽ gật đầu.

" Được, bây giờ ta đem cái thang kéo ra, ngươi mở cửa cho họ vào thì lập tức đóng lại. "

" Ok ! "

Sau khi bàn bạc xong, Dương Bân lại một lần nữa nhìn xuyên qua cửa, thấy ba người kia đánh lui được zombie thì lập tức rút thang, Trần Hạo nhanh như chớp mở cửa.

Ba thanh niên thấy cửa mở lập tức lao vào rồi không chờ ai nói, cùng phụ đóng cửa gài thang.

Ầm ầm ầm....

Rất nhanh chóng, tiếng đập cửa lại vang lên. Zombie đã tới !

" Hộc hộc.... "

" Phù ..."

Ba tên sinh viên sống sót sau nguy hiểm ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc, mặt mày tái mét.

Một lúc lâu sau, ba người mới nhìn lên, một thanh niên gầy gò nói :

" Làm ta sợ muốn chết ! Các ngươi sao lại lâu mở cửa như vậy hả ? Xém chút nữa là chúng ta bị zombie ăn rồi ."

" Ngươi nói gì hả ? Chúng ta cứu các ngươi một mạng, các ngươi không cảm ơn còn trách ngược sao ? " Trần Hạo cau mày phản ứng.

" Sân thượng là nơi công cộng, ai cũng có thể lên. Các ngươi lại đem cửa chặn lại, có chút không đạo đức a. " Nam tử cao lớn cầm ống thép nói.

" Phải đó ! Cửa phòng chúng ta bị zombie phá hư, muốn chạy lên sân thượng trốn, các ngươi lại đi chặn cửa suýt chút nữa hại chúng ta bị zombie ăn, các ngươi nói như vậy không phải hại người còn gì ? " Nam tử da ngăm đen nói.

Trần Hạo há miệng tính phản bác thì Dương Bân cản lại.

" Các ngươi nói đúng. Chúng ta đúng là không nên chặn cửa. " Dương Bân nói đoạn đi tới lấy thang ra.

" Á .. đừng ! Huynh đệ ! Chuyện gì cũng từ từ.... Có gì ngồi xuống uống miếng nước, ăn miếng bánh rồi nói chuyện. Tuyệt đối đừng rút thang. "

" Phải phải ! Huynh đệ.... không đáng a. "

" Không nên... huynh đệ, các ngươi đúng ! Chặn cửa là đúng ! Là tốt ! Nên làm ! "

Ba thanh niên thấy Dương Bân cầm thang lấy ra , lập tức hốt hoảng nhao nhao lên tiếng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Bên ngoài có hai cái zombie đang gào khóc đòi ăn a.

" Không phải các ngươi nói chặn cửa là không có đạo đức sao ? " Dương Bân mở to mắt vô tội nói.

" Không ! Hoàn toàn có đạo đức ! Mười điểm đạo đức ! "

" Không ngại sao ? "

" Hoàn toàn không ngại ! "

" A... vậy thì tốt ! "

Dương Bân hiền lành gật đầu buông tay.

Ba người vừa thở ra chưa kịp hít vào thì Dương Bân lại để tay lên thang, lầm bầm : " Ta vẫn nghĩ là bỏ cái thang đi tốt hơn. Lỡ may còn có ai đó chạy lên đây thì ... "

" Không ! Sẽ không còn ai nữa đâu ! " Ba cái miệng đồng thanh hét toáng lên.:" Chúng ta ở tầng 7, toàn bộ cửa đều đóng chặt. Hành lang có không ít zombie, sẽ không ai dám ra ngoài đâu. "

" Ồ vậy ta an tâm ! " Dương Bân khẽ gật đầu rồi lắc lắc cái thang cau mày nói : " Cái thang này sao vẫn có cảm giác không chắc nhỉ ? "

Ba thanh niên lại giật mình tái mặt.

" Phải tranh thủ tìm cái gì đó chặn thêm. Cái này không đùa được. " Dương Bân lẩm bẩm rồi nhìn qua nam tử cao to nói : " Huynh đệ kia, mượn tuýp sắt của ngươi dùng một chút. Coi thử có thể cài thêm vào chân thang không, ta thấy cái đó vừa khớp với chỗ này. "

" Được thôi ! "

Nam tử cao lớn lập tức quăng tuýp sắt qua.

Dương Bân nhe răng cười, cầm tuýp sắt quơ quơ nói : " Cũng được đó. Lần này thì ổn rồi ! "

Bạn đang đọc Tận Thế - Ta Thật Không Phải Thổ Phỉ. ( Truyện Dịch ) của Tinh Mộng Thần Duyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tranphong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.