Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác mộng

Tiểu thuyết gốc · 2850 chữ

Ánh đèn dầu bập bùng, ánh sáng của nó chiếu rọi hai bóng người như muốn in sâu lên bức tường đất hiện ra hai thân hình một lớn một nhỏ, một thiếu niên và một người nam tử.

“Cha, người nghỉ ngơi thêm chút nữa, con ra xếp củi giúp nương, chuẩn bị một chút nữa rồi nhà mình ăn cơm.”

Nhìn đến sắc trời đã có chút muộn, thiếu niên ân cần dìu phụ thân của mình nằm xuống rồi đắp cho y một cái chăn để giữ ấm, tiết trời đã bắt đầu chuyển qua mùa đông cho nên về cuối ngày nhiệt độ sẽ xuống thấp, nếu không may bị cảm lạnh sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe của người.

Xong việc, thiếu niên đi ra khỏi nhà rồi nhìn xung quanh bên ngoài một chút, cảnh sắc quen thuộc, không khí quen thuộc khiến cho nội tâm của hắn trở nên yên bình hơn.

Sau khi thấy mẫu thân cùng với muội muội đang dọn dẹp, thiếu niên cũng đi ra để phụ giúp, hắn chuyển một ít củi khô còn sót lại bên ngoài sân vào bên trong bếp.

Mẫu thân của hắn vẫn một vẻ hiền từ nhìn hai đứa trẻ đang bận rộn, trong mắt người khác có lẽ sẽ vì cuộc sống và gia cảnh khó khăn mà sinh ra một chút cảm giác nhưng trong mắt nàng cuộc sống như vậy thật sự rất tốt, rất hạnh phúc.

Trong giản dị có ấm áp, trong yên bình có thân tình.

Xong việc, từ trong tay nải của mình, trước ánh mắt tràn đầy sự vui vẻ của muội muội cùng với sự ngạc nhiên và yêu thương của mẫu thân, thiếu niên lấy ra từng chút từng chút đồ mà dọc đường trở về nhà hắn đã mua.

Ba cây kẹo hồ lô, một chút thịt heo, một vài củ quả và đặc biệt còn có thanh sắc màn thầu hắn mua ở Thụy Tư thành.

“Nương, hôm nay con sẽ nấu cơm, cái này cho Tiểu Nguyệt, đợi một lát nữa cả nhà sẽ ăn cơm”

Sau khi lấy ra những đồ vật từ trong tay nải, thiếu niên nhìn mẫu thân của mình rồi mỉm cười lên tiếng.

Mẫu thân của thiếu niên nghe hắn nói như vậy, trên gương mặt hiền từ của nàng càng có sự vui vẻ hơn, sau khi sắp xếp một chút bởi vì sắc trời đã có chút muộn cho nên thiếu niên và người thân của hắn cùng nhau nấu ăn.

Tiểu Nguyệt xung phong hấp bánh bởi vì bánh đã nguội phải đem đi hấp lại, còn thiếu niên và mẫu thân của mình mỗi người một việc.

Trời trở về màn đêm, trời hôm nay không có mây vì thế cho nên để lộ ra một vòm trời quang đãng, từng điểm sáng ở trên bầu trời đang lập lòe như đang tranh nhau phát sáng.

Ánh đèn dầu ở trong nhà càng tỏa ra ánh sáng như đang tranh đua với những tinh tú trên bầu trời, chiếu sáng từng căn nhà nhỏ ở Thác thôn, mà mái ấm của thiếu niên cũng là như vậy.

Mâm cơm đã sớm được dọn lên, bữa cơm hôm nay rất đầy đủ.

Tư Không nhìn mâm cơm, lát sau hắn quay qua đỡ cha mình ngồi dậy rồi dìu y ngồi vào bàn ăn, nhìn cậu con trai, phụ thân của hắn càng cảm thấy thương đứa nhỏ này hơn.

Một nhà bốn người ngồi vào bàn ăn, không biết vì hơi nóng của mâm cơm tỏa ra hay vì ánh đèn dầu đang tỏa sáng lại khiến cho nội tâm của thiếu niên đột nhiên trở nên ấm áp đến lạ thường.

Cảm giác quen thuộc mà thân thương này đã một năm qua chưa được cảm nhận lại, dù cho thời gian một năm cũng không dài thế nhưng vẫn là một phần của một đời, nhất thời khiến cho nội tâm của thiếu niên có chút cảm xúc khó nói.

“A, ca ca, màn thầu này ngon quá”

Tiểu Nguyệt cầm lấy chiếc thanh sắc màn thầu, nàng vừa cắn một miếng bỗng nhiên hai mắt phát sáng rồi lớn giọng hô lên, giọng nói trong trẻo mà hồn nhiên khiến cho cả nhà đều mỉm cười.

Tư Không mỉm cười lắc đầu, hắn nhìn một chút rồi với đũa gắp cho muội muội một đũa rau.

“Ăn nhiều rau một chút, đừng ăn nhiều thịt quá kẻo trở thành một tiểu cô nương mập ú”

Tiểu Nguyệt nhướng mày lườm ca ca, từ nhỏ đến giờ nàng hay bị hắn trêu cho nên đã quen nhưng miệng vẫn đang còn đồ ăn khiến cho cái má bánh bao phồng to ra, nhìn thế nào cũng cảm thấy rất muốn nhéo một cái vào má.

Vừa ăn, Tư Không vừa nói chuyện cũng như nói về một năm sinh hoạt ở Tự Thiên thư viện, hắn vốn ít nói thế nhưng bữa cơm hôm nay đều là âm thanh của hắn truyền ra, thiếu niên hiểu được đây là vì nội tâm của hắn vui vẻ, vốn là sự đơn thuần đáng có của tuổi niên thiếu.

Tư Không một hơi kể chuyện quên cả việc ăn uống khiến cho cha mẹ hắn phải nhắc nhở để hắn không quên bữa cơm, thế nhưng trong lời nói của hai người đều ẩn chứa sự yêu thương đối với cậu con trai này.

Thời gian không sai biệt lắm lại lặng lẽ trôi qua, trời hôm nay rất đẹp không có một đám mây làm cho người ta cảm giác được sự mênh mông rộng lớn và xa xăm.

Bữa cơm hôm nay đã sớm ăn xong, Tiểu Nguyệt thì ở một bên đọc sách, Tư Không ngồi nhìn phụ mẫu rồi nhìn bát thuốc nước trên bàn, hắn như có điều suy nghĩ, một lát sau hắn nhẹ giọng lên tiếng.

“Cha, sức khỏe của người..”

Cha của hắn nghe thấy lời hắn nói liền hiểu được đứa nhỏ này là đang lo lắng, thế nhưng thân là một người cha, y không muốn để cho con cái lo lắng thay mình, vì vậy liền khoát tay rồi cười nói.

“Không sao, cha con vẫn tốt đấy a”

Lời nói mang theo sự vô tư để che dấu đi mệt mỏi vì bệnh tình thế nhưng mặc cho y cố gắng nhịn cơn tức ngực vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu ở vòm họng, thế là một tiếng ho khan mang theo vẻ bất đắc dĩ truyền ra.

Mẫu thân của Tư Không ngồi ở bên cạnh, thấy cha hắn ho khan nàng liền lấy tay vỗ vỗ sau lưng, thần sắc lo lắng, nàng nhìn Tư Không một chút rồi truyền ra lời nói mang theo sự phiền muộn.

“Cha của con thời gian trước theo những thúc thúc trong thôn đi đánh cá, dòng sông ngày đó rất kỳ lạ có chút lập lòe ánh sáng, sau khi đánh cá trở về những người kia bao gồm cả cha con đều bị bệnh như vậy, mấy người khác thì sớm có tiến triển mà cha con vẫn không khá hơn là bao”

Tư Không nghe mẫu thân nói nguyên nhân không khỏi ngạc nhiên, điều này quá mức vô lý thế nhưng lại thật sự có.

Thời gian hắn sáu tuổi, Tư Không nhớ mang máng từng nghe qua những người trong thôn nói tới dòng sông đôi khi sẽ có ánh sáng truyền ra, tưởng như là đồn đãi hư ảo thế nhưng lại là sự thật.

Hắn gật đầu rồi yên lặng lắng nghe, cha mẹ cũng nói rằng thầy thuốc ở trong thôn căn dặn phải chữa trị lâu dài, Tư Không càng nghe hắn càng cảm thấy lo lắng hơn, hắn quyết định ngày mai phải viết một phong thư rồi gửi cho lão sư nhờ tìm thầy thuốc giỏi có thể chữa trị bệnh tình cho cha mình.

Loại chuyện này sau khi suy nghĩ trong lòng hắn liền quyết định không nói cho cha mẹ mình biết, dù sao hắn hiểu đươc đối với suy nghĩ của hai người hẳn là sẽ không đồng ý cho hắn đi làm phiền Lâm Tú nho sư.

Lập đông, thời gian bên ngoài càng về đêm, ánh trăng càng lên cao thì không khí lại càng trở nên lạnh hơn.

Sau khi cha mẹ nghỉ ngơi, thiếu niên cũng quay lại trong căn phòng quen thuộc, vẫn là cái không gian quen thuộc đối với hắn, bầu bạn với hắn vẫn là ánh nến lập lòe trong phòng tối yên tĩnh.

Tiểu Nguyệt cũng đi ngủ sớm, trước đó nàng cũng quấy rầy ca ca một hồi lâu bảo hắn chỉ cho mình chút chú thích khó hiểu ở trong sách của nàng.

Thêm vào đó nàng thấy một cuốn sách vàng cũ kỹ trên bàn của ca ca nhưng lúc mở ra lại chẳng có một chữ nào, Tư Không thấy Tiểu Nguyệt mở ra nhẹ nhàng như thế hắn liền có chút ngạc nhiên, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ dạy một lát rồi đuổi tiểu nha đầu này đi.

Thiếu niên mở cửa sổ ra, không khí lành lạnh ùa vào, hắn hít sâu vào một hơi như đang cảm nhận hương vị thân quen ở gian phòng, dưới màn đêm, dưới ánh nến đang lay lắt như đang tranh đua cùng ánh trăng trên bầu trời, hắn nhìn lên bầu trời, không tự chủ được lại tiếp tục ngơ ngẩn.

Đầu mùa cho nên chưa có tuyết rơi, chỉ có ánh trăng mang theo hơi lạnh phả vào trong căn phòng của hắn, Tư Không ngơ ngẩn một hồi, tay hắn lại đưa lên không trung như đang vuốt ve vầng minh nguyệt trên bầu trời.

Một lần hai lần cho đến khi bên mắt trái của lại hắn xuất hiện biến chuyển, ánh trăng từ trong mắt tỏa ra mặc dù không có sáng chói như ánh trăng trên bầu trời thế nhưng lại giống như cả hai đang giao hòa với nhau.

Cơn đau nhức ầm ầm ập vào trong não hải lại xuất hiện, Tư Không bị cơn đau này làm cho tỉnh lại, tay hắn khựng lại rồi nhắm chặt mắt, rất lâu sau hắn mở mắt ra, hai mắt đều là tơ máu, trên khuôn mặt hiện ra sự mê man.

Cơn buồn ngủ cũng tùy theo đó mà xuất hiện, Tư Không khẽ xoa xoa mi tâm, hắn không áp chế nổi sự mệt mỏi đột nhiên sinh ra ở sâu trong tinh thần, sau khi vươn mình một cái, hắn đóng cửa sổ lại, thổi tắt ánh nến còn đang cháy, cuối cùng đặt lưng lên trên chiếc giường quen thuộc và nhắm mắt lại.

Không biết vì chăn ấm trời lạnh hay vì không khí quen thuộc mà Tư Không rất nhanh đã ngủ say.

Sau khi Tư Không ngủ say trong chiếc chăn ấm áp quen thuộc của hắn, trên bàn cạnh ô cửa sổ hắn ngồi có một vật đột nhiên tỏa ra một chút ánh sáng nhàn nhạt, sau khi nhìn kỹ lại nguồn gốc phát sáng chính là quyển sách vàng ố mà Lâm Tú đã đưa cho Tư Không.

Vệt sáng chỉ lập lòe một chút rồi hóa thành một đốm sáng tựa như một con đom đóm, sau khi nó bay lên liền dung nhập vào trong mi tâm của hắn.

Tư Không vào giấc đã lâu, hình như hắn đang có một giấc mơ rất đẹp, trên gương mặt lại càng là một vẻ tươi cười.

Nhưng sau khi tia sáng từ quyển sách rơi vào mi tâm, nụ cười của Tư Không bỗng nhiên khựng lại, thay vào đó trên mặt của hắn lại có chút vặn vẹo, mặc dù vẫn nhắm mắt nhưng hắn lại nhíu mày, hiện ra biểu cảm có chút thống khổ.

Không biết lúc này Tư Không đang bị ảnh hưởng như thế nào, trên trán của hắn đã xuất hiện từng giọt mồ hôi mang theo cảm giác căng thẳng tựa như gặp một cơn ác mộng kinh khủng nào đó.

“A”

Hắn bỗng nhiên la lên rồi mở bừng mắt, hắn nhanh chóng ngồi lên rồi thở gấp, sau lưng lúc này đã có mồ hôi lạnh tuôn ra, Tư Không vô thức sờ lên mặt, rồi lại sờ tay chân.

Hết thảy vẫn như thường, ngoài trời ánh nắng bình minh đã lên cao, cha mẹ không có đánh thức hắn dậy mà để cho hắn ngủ thêm một chút.

Đi ra khỏi giường, đầu óc của hắn có chút choáng váng, hắn cố gắng vịn tay vào khung cửa rồi xoa xoa mi tâm, trong đầu không khỏi hiện lên từng hình ảnh trong giấc mộng.

Trong giấc mộng của mình, Tư Không mơ thấy một mảng âm u tràn ngập sương mù, sương mù quay cuồng rồi hóa thành sóng biển, từng cơn từng cơn nhấn chìm hắn cho đến khi hắn cảm nhận được bản thân mình như đang bị hòa tan.

Khi đó nước biển đột nhiên đổi màu, sương mù cũng là như vậy, hết thảy đều đồng dạng đỏ như máu, một biển máu vô tận, Tư Không nhớ rõ hình ảnh hai mắt hắn toàn là một màu đỏ, tựa như có máu chảy từ trong mắt ra hoặc giống như bị giọt nước của biển máu bắn lên.

Thế nhưng hết thảy đều biến mất chỉ sau một âm thanh tựa như tiếng sét đánh bên tai, ầm một tiếng, hắn như cảm nhận được trước mắt đột nhiên tối sầm lại, từ trong biển máu đột nhiên có từng sợi xích bay lên quấn quanh cả người hắn, càng kinh khủng hơn chính là có từng cây đinh xuất hiện cắm chặt lên trên người hắn rồi ghim lên trên một gốc cổ thụ khổng lồ mọc giữa vùng huyết hải này.

Ra ngoài đón ánh nắng buổi sáng sớm, Tư Không đè nén mệt mỏi trong đầu rồi hít sâu vào một ngụm thanh khí giúp cho mình tỉnh táo hơn.

Sâu bên trong hỗn độn.

Tại một nơi cực kỳ xa xôi trong một vùng tinh vực rộng lớn mênh mông vô tận tồn tại một đại lục lớn trôi nổi giữa vùng không gian tối năm này, hình dạng của mảnh đại lục này nhìn kỹ lại thì giống hình bát giác, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại cho người ta cảm giác được nó như là một nửa cái tinh cầu bị cắt ra làm hai nửa.

Nhìn từ xa nhìn lại, ở đó có chín dòng sông giống như chín con rồng đang uốn lượn như đang phân ra biên giới mỗi vùng khác nhau của cái đại lục này.

Kì dị là con sông ở giữa lại như một nét bút thủy mặc được vẽ lên, nửa trắng nửa đen vờn quanh tựa như hai con âm dương ngư, dòng sông đó nối thẳng lên hư vô không phân biệt đầu nguồn và cuối dòng.

Mà xung quanh đại lục này tồn tại vô số những loạn thạch trôi nổi, mà một viên trong số đó có một pho tượng đá giống như hình người đang ngồi im lặng ở đó như tồn tại vô tận tuế nguyệt không nhúc nhích.

Đột nhiên đám loạn thạch đều rung lên, mà tượng đá kia cũng đột ngột nứt ra một góc, tại đó tồn tại một đôi đồng tử màu xám mang theo một cỗ tang thương nồng đậm bỗng nhiên chậm rãi mở ra.

Theo đôi đồng tử mở ra, ánh sáng xung quanh hoặc là thời gian cùng pháp tắc hết thảy đều dừng lại trong một cái chớp mắt, mà ánh mắt của pho tượng lại đang nhìn vào phía đại lục rộng lớn kia.

Từ trong tảng đá bỗng nhiên đi ra một thân ảnh hư hư thực thực, bộ dáng hình như là một người trung niên, dáng người cao ráo, một bộ đạo bào phần cũ kỹ được người này khoác lên, gương mặt người này giống y như khuôn mặt của tượng đá kia, cũng mang theo vẻ tang thương nồng đậm của năm tháng.

Y nhìn tượng đá rồi lại nhìn mảnh đại lục kia, lát sau y bước ra một bước, thân ảnh y đã đứng bên trong bầu trời của đại lục, sau khi cẩn thận cảm ứng, y lại bước ra một bước nữa, thân ảnh lại biến mất không biết đi tới chỗ nào ở đại lục này.

Tượng đá trong ở vùng loạn thạch nhìn một màn này, nó thu lại tầm mắt rồi một lần nữa nhắm mắt lại, chút mảnh vỡ ban nãy nứt ra cũng tùy theo mà quay về vị trí như lúc ban đầu.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.