Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bớt nói nhảm, đánh hắn!

Tiểu thuyết gốc · 2840 chữ

Bên ô cửa sổ, dưới ánh nến lập lòe trong một căn phòng nhỏ, thiếu nhiên ngồi ngơ ngẩn, ánh mắt hắn đăm chiêu nhìn quang cảnh phía bên ngoài ô cửa sổ.

Lá thu sớm đã không còn vết tích nào, bên ngoài đã là một mảnh trắng xóa đọng lên những cành cây xơ xác trông có vẻ đơn độc, cơn gió lạnh cuốn theo vài bông tuyết theo ô cửa sổ mà thổi vào, thổi lên mái tóc của thiếu niên khiến cho hắn có phần hoảng hốt.

Về nhà đã hơn một tháng nhưng hắn vẫn như thói quen mà dậy sớm, cũng có thể là vì hắn không ngủ được cho nên mới phải vậy.

Một tháng qua, kể từ khi nằm mơ thấy cơn ác mộng kia, trong những ngày này hắn liên tục gặp phải loại tình huống tương tự khiến cho hắn không thể nào vào giấc.

Cũng vì không ngủ được nhiều cho nên sắc mặt của hắn có vài phần tiều tụy, trong đầu liên tục hiện ra những hình ảnh về giấc mơ của mình, nghĩ nghĩ một hồi, Tư Không chống tay xoa vào hai thái dương của mình.

Chuyện kỳ lạ này khiến cho hắn không biết nên nói thế nào với người nhà, gần một tháng qua thì có hơn nửa tháng Tư Không gặp phải loại tình huống như vậy khiến cho hắn cảm thấy rất buồn bực.

Hắn nhìn ra bên ngoài một chút giống như đang xem xét, bức thư hắn định gửi cho lão sư cũng vì thời gian gần đây hắn không khỏe cho nên chưa gửi được cho người, muốn gửi thư thì phải lên trên Đại Mã trấn.

Tuyết rơi liên tục trong nửa tháng qua, đọng lại một lớp dày đến hơn mắt cá chân, sắc trời hôm nay có chút sáng hơn mọi khi, trời hôm nay tuy rằng mây cũng còn nhiều nhưng lại không nặng trĩu nữa.

Ánh mặt trời theo những kẽ hở của đám mây phía trên mà chiếu xuống dưới, tuy ánh sáng có phần yếu ớt nhưng ít nhiều cũng cho người ta cảm giác được một chút ấm áp.

Nhìn bên ngoài hồi lâu, Tư Không quyết định hôm nay sẽ đi lên Đại Mã trấn.

Nhìn quyển sách vàng ố trong tay, nhìn chữ “niệm” đơn độc ở trên trang sách, hắn cảm thấy chữ này rất có ý tứ nhưng mặc cho hắn có tìm hiểu như thế nào đi nữa thì vẫn trước sau như một là sự mờ mịt.

Tư Không gấp quyển sách lại rồi lấy ra một cái túi đựng tiền, hiện tại hắn có khoảng một ngàn văn tiền, đây là tiền hắn tiết kiệm được trong một năm ở Tự Thiên thư viện, trong đó cũng có của lão sư cho thêm trước khi trở về.

Nghĩ tới Lâm Tú nho sư của mình, Tư Không lại cười cười, không biết bây giờ y thế nào, hắn nghĩ chắc cũng như mình, cũng đang cảm nhận sự ấm áp cùng với người nhà.

“Cha, nương, con lên trấn một chút a”

Tư Không đi ra khỏi phòng, nhìn phụ mẫu rồi thấp giọng xin phép.

“Không nhi, đi đường cẩn thận, chỗ này ta còn vài đồng, cầm lấy lát nữa mua ít đồ a”

Hai người nhìn Tư Không rồi dặn dò, họ đương nhiên không lo lắng đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì nhưng bởi vì trời tuyết đông cho nên vẫn phải nhắc nhở.

Mà mẫu thân của hắn thì đứng lên, từ bên trong túi áo nàng lấy ra một xâu tiền khoảng năm văn rồi đưa cho hắn.

Tư Không nhìn thấy vậy hắn lại thương cha mẹ hơn, hắn vẫn đưa tay ra rồi nhận lấy xâu tiền của người nhưng sau đó từ trong túi áo của mình, hắn lôi ra một túi tiền, trong đó có gần một ngàn văn tiền.

Mẫu thân hắn ngạc nhiên nhìn túi tiền mà đứa con của mình đặt ở trong tay.

“Nương, thư viện rất tốt, cái này đều là con tiết kiệm được, người cứ cầm lấy giúp con nhé”

Tư Không cười cười cầm túi tiền đặt lên tay của mẫu thân, rồi hắn mặc đồ ấm ra khỏi nhà.

Tư Không ra khỏi nhà đạp lên tuyết mà đi, trời đã ngừng thổi gió, cái lạnh là điều hiển nhiên nhưng hắn lại cảm thấy ấm áp.

Hôm nay hắn muốn lên trấn để gửi thư cho lão sư của mình, bệnh tình của cha hắn cũng có chuyển biến tốt nhưng hắn vẫn muốn nhờ sự trợ giúp của y.

Dọc đường ra khỏi thôn, Tư Không gặp được lão thôn trưởng đang mỉm cười nhìn mình.

Hình dáng của lão cũng không có quá nhiều thay đổi, vẫn bộ dáng già nua, lão nhìn Tư Không rồi khẽ vẫy tay dường như đang gọi hắn.

“Thôn trưởng gia gia, bên ngoài trời lạnh người nên chú ý sức khỏe một chút a”

Tư Không đi đến rồi cung kính chào hỏi, đối với lão nhân gia này hắn vẫn luôn kính trọng từ trong lòng.

“Ha ha, không sao, người trẻ tuổi nhìn thấy mấy lão già gần đất xa trời như chúng ta cứ tưởng chúng ra già yếu, già yếu không phải ở bên ngoài thôi sao, lạnh như này đã là gì, ta cũng sống gần trăm năm rồi, thời tiết biến đổi đâu phải mới lần đầu thấy”

Lão thôn trưởng vuốt chòm râu, ôn hòa nhìn Tư Không rồi chậm rãi mở lời.

Tư Không mỉm cười nhưng vẫn cảm thấy có chút lạnh cho nên dìu đối phương vào trong nhà rồi ngồi đó trò chuyện.

Hắn hỏi thăm sức khỏe người nhà của lão, cũng nói chuyện qua lại rồi kể cho lão nghe về thời gian hắn học ở Thụy châu.

“Không nhi, lão lang phu trong thôn bảo rằng thời gian nữa cha con sẽ dứt hẳn bệnh, có lẽ không vấn đề gì cả, cứ an tâm a, khoảng thời gian này con ở nhà hãy phụ giúp hai người bọn họ, phụ mẫu đều vất vả cả đời, cố gắng lên.”

Lão thôn trưởng vỗ vai Tư Không ôn hòa an ủi, thông qua trò chuyện lão cũng hiểu ra đứa nhỏ này đang lo lắng cho cha mình.

Thiếu niên và lão thôn trưởng nói chuyện cũng không mất nhiều thời gian, sau khi cáo biệt, hắn lại tiếp tục lên trấn, trước khi rời khỏi lão thôn trưởng có dặn dò hắn một câu.

“Sau này bất kỳ chuyện gì khiến cho nội tâm của mình khó xử thì cứ quay về nơi này, nơi này luôn là nhà của con”

Tư Không rời khỏi căn nhà mộc mạc của lão thôn trưởng, nhìn bóng lưng hắn rời đi, lão thôn trưởng khẽ lắc đầu rồi mỉm cười.

“Là một đứa trẻ ngoan a..”

Lão nhìn về bức tường sau lưng, ở đó bỗng nhiên có một người đi ra, là một người trung niên nhưng tướng mạo mơ hồ không nhìn rõ, gã cũng đang ngóng nhìn bóng lưng của Tư Không.

“Mệnh mà không nắm được thì không phải mệnh, cây cờ kia ngươi cứ cầm đi, khi nào trả cũng được..”

Lão thôn trưởng dường như không có để ý người trung niên kia, lão vẫn tiếp tục cho củi vào đống lửa đang cháy, âm thanh từ trong miệng lão phát ra mang theo một loại dao động tựa năm tháng xa xưa mà vọng lại.

Vị trung niên kia không nói điều gì mà quay lại nhìn lão thôn trưởng, y hơi cúi đầu, lát sau thân ảnh mờ dần rồi biến mất, nơi đây ngoài tiếng củi đang tí tách ra đều không có một âm thanh nào.

Hết thảy chuyện vừa diễn ra, Tư Không đương nhiên không biết, hắn cứ thất thần như đang suy ngẫm lời nói của lão trưởng thôn, rất nhanh đã đi đến phụ cận của Quỳ thôn.

“Hình như là tên nhãi đó, đi gọi Ngô Hổ, hôm nay phải cho hắn biết không nên chọc vào chúng ta, hừ”

Một thiếu niên đang đi dạo bỗng nhiên có chút ngạc nhiên nhìn người đang đi trên đường lớn, gã nhớ đến một tháng trước hắn và đồng bạn đều ăn thua thiệt trong tay của đối phương.

Nghĩ đến đây thiếu niên híp mắt lại rồi quay người chạy nhanh về một phương hướng.

Ngô gia ở Quỳ thôn cũng như Tư gia ở Thác thôn là gia tộc có tiếng, Ngô Hổ là con út của dòng chính Ngô gia, cha hắn là Ngô gia gia chủ cho nên được gọi là tiểu thiếu gia, dù là thế nhưng hắn lại không kiêu căng, ít nhất khi đối nhân xử thế đều là như vậy.

Ngô Hổ đang luyện quyền ở bên trong sân sau nhà thì có người hầu đến thông báo có bạn tới chơi, Ngô Hổ dừng lại và đi ra phía trước, thấy một cậu thiếu niên đang nhìn hắn.

“Ngô Hổ, mau tập hợp cùng mọi người, tên nhãi kia đang đi qua đường lớn phía trên thôn ta”

Thiếu niên kia rất thân với y cho nên đã khoác vai rồi thì thầm với đối phương khiến cho Ngô Hổ cũng phải híp mắt lại.

“U Dư, ngươi nói là kẻ đó, đi gọi ba người còn lại đi, hôm nay sẽ cho hắn nếm đau khổ”

Ngô Hổ nghe được liền đoán ra là ai, hắn cười lạnh rồi mặc áo rồi cùng thiếu niên tên U Dư ra khỏi nhà.

Tư Không đang đi trên đường, đi qua được một nửa đoạn đường của Quỳ thôn, tuyết ở nơi này không dày mà lộ ra mặt đất sỏi đá, hắn đang ngơ ngẩn nhìn xung quanh thì phía trước đột nhiên có ba người thiếu niên chắn ngang đường.

Tư Không nhíu mày nhìn ba người, hắn cảm thấy có chút quen mắt nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu.

Ba thiếu niên không nói lời nào mà chỉ nhìn Tư Không rồi nhếch mép cười.

Lúc này ở phía sau lưng bỗng dưng có một bàn tay nắm lấy bả vai của hắn, Tư Không giật mình đang định tránh né nhưng lại có thêm một vòng tay khóa chặt lấy cả người khiến cho hắn không thể nhúc nhích.

Tư Không vùng vẫy cố gắng thoát khỏi nhưng đột nhiên có một nắm đấm nện lên trên mặt của hắn khiến cho đầu óc của hắn có chút choáng váng.

Tư Không khó khăn nhìn người tung ra cú đấm kia, đó cũng là một thiếu niên mặc áo lông cừu đang nhếch miệng cười lạnh, đó là Ngô Hổ, y lúc này đang bẻ tay truyền ra từng tiếng răng rắc.

“Phiền phức rồi”

Tư Không thầm than, hắn đã nhớ lại những người này, là đám thiếu niên một tháng trước hắn dùng roi tre dăn dạy.

Mà lần này bọn họ hẳn là sẽ trả thù cho chuyện ngày đó.

“Nhãi con, hôm nọ để ngươi đắc trí mà rời đi, hôm nay trả nợ thôi”

Thiếu niên đứng ở giữa chỗ ba người chặn Tư Không lạnh lùng lên tiếng.

“Nói nhảm nhiều làm gì, đánh hắn”

Thiếu niên U Dư hùng hổ lên đầu tiên.

Nói xong cả đám đều lao ra, Tư Không bị khóa chặt, mặc cho hắn cố gắng dãy dụa muốn thoát khỏi nhưng người phía sau sức lực rất mạnh tựa như một con trăn quấn chặt lấy toàn thân.

Đám thiếu niên này khí lực rất lớn, Tư Không bị động chịu đòn, từng quyền từng cước rơi vào người của hắn khiến cho Tư Không liên tục rên lên đầy thống khổ, nhưng ánh mắt của hắn vẫn lạnh lùng nhìn đám người.

Nhất là Ngô Hổ, người này tuy chỉ là thiếu niên nhưng từ nhỏ luyện quyền cho nên ra tay là mạnh nhất trong đám.

Tư Không lúc này hai mắt lờ mờ nhưng vẫn lạnh lùng nhìn đám thanh niên trước mặt, từng cơn đau truyền đến khiến cho lồng ngực hắn nhấp nhô liên tục.

Trong lúc mơ hồ, Tư Không lại nhớ tới giấc mơ của mình, hình như cái cảm giác này có chút quen thuộc, hắn thở dài thầm than trong lòng.

Đám thanh niên cảm thấy đã có chút hả giận cho nên nhìn nhau rồi dừng tay, thế nhưng Ngô Hổ lại không như vậy, trước ánh mắt kinh nghi của đám đồng bạn hắn móc trong ngực ra một thanh đoản kiếm dài một tấc, ánh mắt lạnh lùng mang theo sự điên cuồng đâm mạnh vào một bên hông của Tư Không.

Tư Không rên lên một tiếng đau đớn đầy thống khổ, hắn nhìn Ngô Hổ rồi lảo đảo lùi lại, tay ôm lấy phần bị thương, không tự chủ được mà ngã xuống, hai tay ôm lấy vết thương.

Cơn đau nhức thêm vào cái giá lạnh của trời đông khiến cho Tư Không liên tục run rẩy, hắn co người lại ôm lấy vết thương, vì bị đánh rất đau cho nên hắn không chịu được nữa liền ngất đi.

“Ngô Hổ, ngươi..”

Đám thiếu niên nhìn người đang nằm co ro ở dưới đất rồi lại nhìn Ngô Hổ, cả đám đều tâm tình bất định, vốn chỉ là một cuộc ẩu đả của những thiếu niên thế nhưng lúc này lại xuất hiện tình huống như vậy.

“Các ngươi nếu dám hé miệng ra một câu..”

Sắc mặt Ngô Hổ lạnh lẽo nhìn đám thiếu niên còn lại khiến cho cả đám đều run lên rồi nhao nhao cúi đầu, một lúc lâu sau đám người này dẫn nhau về trong thôn.

Trước khi đi, trừ Ngô Hổ ra thì bốn người khác đều ngoái đầu lại nhìn Tư Không, trong lòng của cả đám đều bất an.

Thời gian nửa nén hương trôi qua.

Tuyết lại rơi, tuyết rơi rất mỏng, nhưng dần cũng thành một lớp tuyết mới xuất hiện, cơn gió thổi những bông tuyết bay bay tán loạn rồi rơi lên trên người một thiếu niên nằm bất động ở giữa đường, tay vẫn còn giữ tư thế ôm lấy eo.

Bên hông có từng giọt máu tươi chảy ra, máu nóng vẫn đang chảy xuống rồi thấm vào trong lớp tuyết đọng lại thành một mảnh đỏ thẫm.

Tư Tảo, là thân thúc trong nhà của Tư Không, Tư Không nghe cha nói về người này rằng từ khi hơn mười lăm tuổi y đã đi tới một nơi có tiếng trong quốc thổ để theo một nhân vật nào đó học võ.

Thời gian dần trôi, thoáng cái đã hơn mười lăm năm, Tư Tảo vài hôm trước cũng đã rời núi để quay về thôn quê thăm ca ca và tẩu tẩu cùng với hai đứa cháu của mình.

Tư Tảo khoác một lớp áo lông gấu, y đi qua Đại Mã trấn rồi nhìn cảnh sắc có chút quen thuộc trong lòng hơi cảm thán, thời gian rời đi đã lâu như vậy cho nên có nhiều thứ đã có sự thay đổi trong năm tháng.

Y vừa đi vừa nhìn cảnh vật mà rất lâu đã không thấy, dù có một lớp tuyết phủ lên nhưng vẫn có thể nhìn rõ, mười năm không chỉ cảnh vật biến đổi mà còn có cả con người.

Một đoạn đường nhìn ngắm quang cảnh quen thuộc trên con đường về thôn, nhưng rất nhanh y nhíu mày.

Phía trước mắt của y bỗng nhiên xuất hiện một thân hình đang nằm ở giữa đường, trong lòng cảm thấy người này hình như là ăn vạ thế nhưng y vẫn đi lại gần để nhìn xem tình huống như thế nào.

Vừa đến, Tư Tảo vẫn không nhìn rõ được bộ dáng thế nhưng gã đoán được đây là một cái thiếu niên.

Nhưng y cũng không để vào trong lòng, thứ mà y chú ý chính là vết máu đang nhuộm đỏ lớp tuyết trắng, Tư Tảo hơi kinh ngạc rồi xem xét tình huống, cảm giác không có vấn đề liền quyết định cứu giúp một phen.

Tư Tảo ngồi xuống đỡ lấy người thiếu niên này, ông cầm máu cho thiếu niên nhưng có vẻ vẫn không khả quan, cả người thiếu niên rất lạnh nhưng chưa có chết, vì vết thương nặng cho nên hắn mới bất tỉnh.

Một mặt tóc rối tung được Tư Tảo vuốt gọn lại nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt đầy vết thương kia, hai con ngươi của Tư Tảo bỗng nhiên co rút lại, thiếu niên này lại là cháu trai của hắn, Tư Không.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.