Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu xếp ổn thỏa

Tiểu thuyết gốc · 2837 chữ

Lạnh lẽo và im ắng không một tiếng động, bóng tối bao trùm lấy xung quanh, thiếu niên cảm giác bản thân như đang trôi nổi trong hư vô đầy cô tịch, trong loại tĩnh mịch này bỗng nhiên bên tai của hắn nghe thấy tiếng gọi.

Tiếng gọi ban đầu là mơ hồ rồi dần trở nên rõ ràng, trong âm thanh đó còn ẩn chứa một loại cảm giác khẩn trương.

“Chủ.. tử..tỉnh.. lại.. tỉnh lại.. mau.. tỉnh lại”

Tiếng gọi vang vọng tựa như từ cõi u minh truyền đến, dần dần tiếng gọi nhỏ dần, Tư Không mở mắt mờ mịt nhìn bóng đen đang bao trùm bốn phía.

Ánh sáng bất ngờ xuất hiện, không gian tối tăm này bỗng nhiên biến thành một biển máu, từng cơn sóng gào thét rồi hóa thành một bàn tay như che trời thò từ trên cao xuống cuốn theo vô tận nước biển hướng về phía Tư Không như đang đập tới.

Tư Không giật mình mở bừng mắt, biển máu không còn mà hóa thành cái trần nhà quen thuộc, vì giấc mộng khủng khiếp kia ảnh hưởng cho nên hắn quên mất tình trạng của bản thân.

Tư Không cảm thấy toàn thân có chút khó chịu, hắn theo bản năng khẽ cựa mình một chút thế nhưng cơn đau nhức kịch liệt bỗng nhiên xuất hiện, đặc biệt là phần hông của hắn,

Hắn rên lên một tiếng, cắn chặt răng rồi hít sâu vào một hơi cố gắng chịu đựng, vì ban nãy hắn vô ý mà chuyển mình cho nên vết thương bên hông liên tục truyền ra cơn đau, cảm giác suy nhược toàn thân này thật không dễ chịu.

Sau khi ổn định lại cơn đau nhức, bên tai của hắn thấp thoáng nghe ở bên ngoài phòng khách có tiếng nói chuyện, hình như hôm nay có rất nhiều người đến.

Ngoài phòng khách.

Lúc này có tất cả năm người đang ngồi, sắc mặt ai cũng có biểu tình khác nhau.

Có lão thôn trưởng và một cái lão già khác cũng ngồi bên cạnh, cả hai người đều trầm mặc không nói.

Sắc mặt của phụ mẫu Tư Không đều là một vẻ tâm tình bất định, một người thì nhíu mày trong mắt có sự tức giận cũng ẩn chứa vẻ lo lắng, một người thì hai mắt đỏ hoe vì đã khóc, trong mắt càng có nhiều hơn sự phiền muộn.

“Y lão, đứa nhỏ nhà con thế nào?”

Cha của Tư Không nhìn ông lão ngồi bên cạnh lão trưởng thôn đột nhiên lên tiếng, hai tay y siết chặt thành nắm đấm như đang cố gắng đè nén lại cơn tức giận trong lòng.

Người này là thầy thuốc duy nhất ở trong thôn, được mọi người gọi là Y lão.

“Những thương tổn khác không đáng ngại nhưng có một chút phiền phức chính là vết thương bị nhiễm độc mà loại độc này từ trước tới nay ta chưa từng gặp qua, chỉ có thể cố gắng mà sử dụng thảo dược cầm cự, trừ được thì tốt nếu không trừ được thì nhiều nhất là ba tháng sau..”

Y lão thở dài lắc đầu, lão chậm rãi truyền ra lời nói, lời nói của lão truyền ra liền khiến cho không khí trong phòng khách càng trở nên nặng nề hơn.

Một lát sau, Y lão đứng lên ra về, lão cần quay về tìm thêm biện pháp để nhanh chóng cứu chữa, nếu chậm trễ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tính mạng của Tư Không, trong lời nói của lão có thể nhìn ra được tình huống của hắn lúc này rất không tốt.

Sau khi Y lão trở về, những người còn lại đều rơi vào trầm mặc, mà lão thôn trưởng nhìn vào trong phòng của Tư Không, lão hơi vuốt chòm râu rồi như có điều suy nghĩ.

Một lúc lâu sau lão nhìn về hướng của Tư Tảo rồi truyền ra lời nói.

“A Tảo, ngươi ban nãy nói Không nhi gặp chuyện ở đoạn đường qua Quỳ thôn, chuyện này hẳn là có vấn đề, lát nữa ngươi với ta lên Quỳ thôn, tới nhà lão gia hỏa thôn trưởng đó hỏi một chút sự tình”

Tư Tảo nghe lão trưởng thôn nói, thần sắc liền trở nên lạnh lùng rồi siết chặt nắm đấm, trong lòng càng là một bụng lửa giận rồi truyền ra âm thanh trầm thấp.

“Được, thôn trưởng thúc thúc, hiện tại đi luôn, ta không tin không có người biết được chuyện này, nhất định phải hỏi cho ra lẽ...”

Nói xong, Tư Tảo quay qua nhìn hai người phụ mẫu của Tư Không rồi nhẹ giọng lên tiếng.

“Ca ca, tẩu tẩu hai người ở nhà chăm sóc cho Không nhi, đừng lo lắng quá nhất định sẽ không sao”

Nói xong, Tư Tảo cùng lão trưởng thôn liền rời đi, một đường hướng về phía Quỳ thôn.

Phụ mẫu của Tư Không nhìn hai người lên đường, thần sắc cả hai đều mang theo sự lo lắng, một lát sau hai người quay vào bên trong nhà, đi vào trong phòng của Tư Không.

Trong phòng, Tiểu Nguyệt đang lấy chiếc khăn vải sạch rồi nhúng vào một chậu nước ấm, nhẹ nhàng lau những vết bẩn trên người của ca ca, vừa lau nàng vừa khẽ xụt xịt giống như đang khóc.

“Tiểu Nguyệt không khóc, cha, nương..”

Tư Không nhìn cả nhà, hắn cố gắng phát ra lời nói nhưng vì vết thương cho nên lại nhăn mày lộ ra chút khó chịu, sau khi hít sâu vào một hơi hắn mới cảm thấy đỡ hơn chút, hắn biết được thúc thúc trong nhà đã về cũng chính là y đã mang hắn về nhà.

“Đừng nói, Không nhi a, con an tâm nghỉ ngơi, chuyện này để cha mẹ cùng Tảo thúc giải quyết là được”

Phụ thân của hắn hiếm khi bày ra bộ dạng tức giận trước mặt đứa con của mình nhưng sự tức giận này đương nhiên không dành cho Tư Không.

Sau khi nghiêm giọng lên tiếng, y liền ngồi xuống rồi ôn hòa đưa tay ra vuốt tóc hắn.

Là một người cha, y cũng không giỏi dùng từ ngữ để biểu đạt tình thương yêu của mình đối với con cái thế nhưng hành động vuốt tóc cùng ánh mắt ân cần đều nói lên tất cả.

Mẫu thân của thiếu niên cũng ngồi ở một bên, nàng lấy chiếc khăn sạch từ trong tay của Tiểu Nguyệt rồi nhẹ nhàng thấm những vết thương ngoài da trên người hắn, khi nhìn thấy vết thương do chủy thủ xuyên thủng một bên hông của hắn làm cho nàng không tự chủ được mà rơi xuống từng giọt nước mắt.

Nữ nhân thường yếu đuối hơn, lòng thương yêu của họ đối với con cái đôi khi còn mạnh mẽ hơn so với nam nhân, loại tình thương này là sự che chở hoàn toàn, là một loại tình cảm không có bất kỳ điều gì có thể so sánh.

Mặc cho ngươi lớn lên, mặc cho ngươi trải qua bao nhiêu nắng mưa sương gió, mặc cho ngươi trở thành người có đức cao vọng trọng, ngươi ở trong lòng của mẫu thân cuối cùng cũng chỉ là một đứa hài tử yếu đuối ngây ngô.

Huống chi, Tư Không ở trong nhà có một vài sự thật đặc biệt cũng khiến cho hai người thân là phụ mẫu càng cảm thấy trong lòng ray dứt, bọn họ vô cùng tự trách.

Chậu nước ấm đã hóa thành một chậu máu, có thể thấy được vết thương của Tư Không rất nghiêm trọng, bên hông mặc dù đã được băng bó lại nhưng máu thi thoảng vẫn rỉ ra, vì mất máu nhiều cho nên sắc mặt của Tư Không trở nên nhợt nhạt hơn.

Mọi chuyện trước đó vẫn rất tốt đẹp, khi đứa nhỏ nhà mình xin phép lên trên trấn, cả hai đều có chút cảm thán mà dự định nhiều hơn về tương lai của nó, thế nhưng hết thảy lại như trời sụp đất nứt khi Tư Tảo ôm thiếu niên trở về.

Khi đó mẫu thân của thiếu niên tưởng như đã ngất đi vì thương tâm cũng vì sợ hãi bởi vì cả người dưới của Tư Không đều nhuộm thành một màu đỏ thẫm, nàng vốn đã tiều tụy vì bệnh tình của phu quân, bây giờ lại thêm tình trạng của con trai cho nên sắc mặt càng mệt mỏi và tiều tụy hơn, trong ánh mắt không che dấu được sự lo âu và phiền muộn.

Hết thảy lòng yêu thương của hai người đều rơi vào trong mắt của một người đang đứng ở phía sau lưng, người này không phải Tiểu Nguyệt mà là một người trung niên.

Sự xuất hiện của y ,cha, mẹ và muội muội của Tư Không bao gồm cả hắn đều không thể thấy được tựa như y không có tồn tại ở trong mắt của bọn họ.

Ánh mắt của vị này như đang do dự, y định nâng tay lên làm gì đó nhưng lại hạ tay xuống rồi yên lặng đứng nhìn cả nhà.

Thời gian chậm rãi trôi qua, hai người Tư Tảo và lão trưởng thôn đã trở về, sắc mặt của lão trưởng thôn vẫn như thường nhưng trong mắt của Tư Tảo lại lộ ra sự tức giận cùng bất đắc dĩ.

Khi vào trong nhà nói chuyện, hai người cho cha mẹ của Tư Không biết được trước đó có đám thiếu niên đã chặn đường Tư Không, mà người ra tay lại là người của Ngô gia.

Mà lão thôn trưởng không biết đã nói gì, thế nhưng lão nói sẽ có người đến xin lôi bao gồm cả Ngô gia kia, chuyện này mặc dù nội tâm của cả nhà đều tức giận thế nhưng vẫn không khỏi suy xét đến nguyên nhân phía sau.

Lão thôn trưởng đi vào trong phòng, Tư Không đã thiếp đi được một lúc chỉ còn lại một bóng người đang đứng yên lặng nhìn hắn rồi lại nhìn lão trưởng thôn.

“Thuận theo tự nhiên là tốt”

Lão trưởng thôn nhìn bóng người đang đứng bên cạnh giường của Tư Không rồi chậm rãi truyền ra lời nói, người kia im lặng không nói hiển nhiên hiểu được đối phương không muốn mình ra tay giúp đỡ thiếu niên, lát sau y khẽ gật đầu rồi biến mất.

Quỳ thôn, Ngô gia.

“Ngu dốt”

Một tiếng quát tháo tràn đầy sự phẫn nộ từ trong trang viên của Ngô gia truyền ra kèm theo đó là âm thanh vỡ nát của một tách trà bị ném đi.

Ngô Hổ quỳ ở dưới đất cúi đầu không nói mặc cho cha mình quát mắng, hắn biết chuyện hắn đã làm khiến cho đối phương rất không vui thế nhưng đây là khảo nghiệm mà ca ca hắn đã nói với hắn.

“Ngươi giết người, ta có thể giải quyết thế nhưng ngươi đánh người ta tàn phế không phải là chuyện một hai, A Hổ, ngươi nên học ca ca của mình nhiều hơn, chuyện này ngươi tự phạt cho ta, ta cấm túc ngươi ở trong phòng cho đến khi trở lại trường học, nếu tự ý ra ngoài ta sẽ bẻ chân ngươi”

Ngô gia gia chủ là một người đàn ông có vẻ bề ngoài chừng ngũ tuần, lúc này y đang nghiêm nghị, ánh mắt mang theo sự tức giận nhìn đứa con út đang quỳ ở dưới.

Thê tử mất sớm chỉ để lại có hai người con, đối với trưởng tử, Ngô gia gia chủ có rất nhiều nhớ mong, lần đó rời đi đã gần hai mươi năm, ở nhà chỉ còn mỗi đứa con út đang quỳ ở dưới cho nên y hết mực yêu thương, thế nhưng sự việc lần này lại khiến cho y cực kỳ khó xử.

Thôn trưởng là một người có tiếng nói rất lớn cho nên sự việc lần này y không thể phủ nhận, sau khi quát mắt một hồi, Ngô gia gia chủ bèn thở dài rồi xoa mi tâm.

“Cha, con xin lỗi, lần này là Hổ nhi sai, là Hổ nhi làm cho cha phiền lòng rồi”

Ngô Hổ quỳ ở đó một bộ dáng rất thành thành thật thật dập đầu truyền ra lời nói.

Ngô gia gia chủ thấy như vậy liền không nhịn được rồi lắc đầu, tình thương của y đối với hai đứa con của mình rất lớn cho nên chỉ trách mắng một chút rồi lại thở dài.

Đứa con út này bình thường rất biết điều cho nên y không có nhiều quản thúc nhưng chuyện lần này khiến cho y vừa bất ngờ cũng vừa khó xử nhưng không thể bỏ mặc ở đó mà làm ngơ.

Đổi lại là tộc nhân khác thì y có thể bỏ qua mà tùy ý xử lý, nhưng Ngô Hổ lại là con của y, là thuộc dòng chính của Ngô gia cho nên không thể làm việc cẩu thả, thân là người đứng đầu cả một gia tộc, đánh giá của người khác đối với mình cũng như đối với gia tộc rất quan trọng, loại sự tình này liên quan rất lớn đến danh tiếng và mặt mũi, nếu giải quyết không đúng sẽ ảnh hưởng rất nhiều thứ sau này bao gồm cả chuyện làm ăn trên Đại Mã trấn.

Ngô Hổ ngoan ngoãn gật đầu, sau khi rót cho cha mình một cốc nước liền cúi đầu một lần nữa rồi đóng cửa phòng lại đi ra ngoài, Ngô Hổ thở phào một hơi rồi cũng trầm mặc, y biết chuyện lần này mình làm có chút quá đáng thế nhưng hết thảy vì muốn được như ca ca cho nên bản thân mới làm như vậy.

Mà một khi mình đi theo ca ca của mình đến cái địa phương đầy huyền diệu kia thì hết thảy đều không cần lo nghĩ hay do dự bất kỳ điều gì nữa, nghĩ đến đây trong lòng Ngô Hổ tràn đầy sự chờ mong đối với lời nói của ca ca mình.

Thác thôn.

Nửa ngày sau, trong nhà Tư Không có vài người đi tới, bọn họ mang theo sự chân thành mà đến, ai cũng có chút bối rối bởi vì chuyện lần này rất nghiêm trọng.

Mấy đứa thiếu niên đánh nhau thì không nói, thiếu niên thường có tính bốc đồng cho nên chuyện xảy ra xô xát thì người lớn bọn họ có thể không quản nhiều thế nhưng loại sự tình khiến cho một người suýt chút nữa bỏ mạng thì lại khác.

Như lần trước Tư Không dùng roi quất lên mặt của cả năm người cũng làm cho người lớn trong nhà bọn họ có chút tức giận nhưng cơn giận không đổ lên người Tư Không mà trách mắng con cái của họ chơi đùa nghịch ngợm.

Đám người lớn của bốn thiếu niên cũng dẫn theo con cái của bọn họ đi đến nhà Tư Không rồi hỏi han hắn đồng thời cũng chân thành xin lỗi.

Thôn trưởng hai thôn đích thân ra mặt rồi đưa ra một loại điều kiện thống nhất với nhau chính là cùng nhau chữa trị cho Tư Không, chi phí thuốc thang thì bốn nhà sẽ cùng nhau chi trả, đối với loại chuyện này đương nhiên đám người của Quỳ thôn sẽ đồng ý không có ý kiến nào.

Ngô gia trong ngày cũng phái người tới, đồng thời đem đến hơn mười thang thuốc bổ cùng với một bức phong thư biểu đạt sự áy náy cùng lời xin lỗi chân thành của mình đồng thời chuyện liên quan đến cứu chữa Tư Không bọn họ cũng sẽ đảm bảo phụ giúp một tay.

Thêm vào đó bọn họ còn đưa ra hơn năm quan tiền, tính ra một quan là một ngàn văn tiền thì số lượng năm ngàn văn cũng coi như là rất nhiều đối với gia cảnh hiện tại của nhà hắn.

Mà cha mẹ của Tư Không ban đầu có chút không vui thế nhưng sau khi suy nghĩ thì vẫn gật đầu với loại điều kiện này, bọn họ hiểu được đây đã là kết quả tốt nhất, tình trạng của đứa con trai tuy rằng không tốt thế nhưng hắn vẫn còn sống.

Chỉ cần có thể cứu chữa được thì hai người sẽ sẵn sàng đánh đổi mọi thứ, tiền có thể không cần nhưng mạng người cùng sự hồi phục nhất định phải giữ mới là điều quan trọng đối với tình hình hiện tại.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.