Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Môn phái tiên nhân?

Tiểu thuyết gốc · 2841 chữ

Nhìn đám người của Quỳ thôn ra về, phụ mẫu của thiếu niên, Tư Tảo thúc và cả lão trưởng thôn đều yên lặng không nói thêm điều gì, nói chuyện cả nửa ngày trời cũng coi như hiểu được nguyên nhân phía sau vụ việc.

Đám thiếu niên lúc trước cùng ra tay với Ngô Hổ, bốn người không giống như Ngô Hổ, mặc dù có chút xô xát với nhau nhưng tâm hồn của cả đám vẫn còn là thiếu niên, vì thế dưới sự yêu cầu của người lớn và đặc biệt là hai lão trưởng thôn, cả đám đều nói ra toàn bộ nhân quả của chuyện này.

Mọi người khi đó đều trầm mặc sau khi nghe xong vụ việc, một người của Quỳ thôn cũng bảo trước đó đứa nhỏ nhà gã trở về liền có vết lằn ở trên mặt, hỏi thế nào cũng không nói cho đến hiện tại hết thảy bởi vì Tư Không bảo vệ muội muội mà dùng roi đánh người.

Không ai đúng cũng không có ai sai, Tư Không là tự vệ cho nên mới ra tay như vậy, đám thiếu niên bị chịu thiệt cũng muốn trả đũa, người lớn cũng có một tuổi thơ bồng bột cho nên đều hiểu rõ được, vì thế cũng không có ai để tâm chuyện này nhiều.

Nhưng một người suýt chút nữa bỏ mạng lại là chuyện lớn, bất kể trước đó đám thiếu niên có hiềm khích với nhau như thế nào thì người chịu trách nhiệm vẫn phải là đám người thiếu niên đi cùng với Ngô Hổ.

Ngô gia gia chủ càng là đích thân đến nhà Tư Không, y không lấy thân phận là gia chủ của cả một gia tộc mà là một người cha.

Sau nhiều lần nói chuyện và đưa ra lời xin lỗi chân thành với phụ mẫu Tư Không cũng như đặt ra một vài điều kiện hợp lý dưới sự yêu cầu của hai bên, chuyện của Tư Không lúc này mới coi như tạm gác lại.

“Tư huynh, thật sự xin lỗi, mọi người cố gắng chăm sóc tốt cho chất nhi nhà mình, chuyện còn lại cứ để cho Ngô mỗ xử lý là được”

Ngô gia gia chủ một lần nữa xoay người cúi đầu với người nhà của Tư Không, phụ thân của hắn thần sắc cũng có chút bất đắc dĩ nhưng cũng cúi đầu đáp lễ tiễn y trở về.

Ngô gia gia chủ nhẹ gật đầu rồi cung kính chào lão thôn trưởng của Thác thôn, xong hết thảy lão thầm than một tiếng rồi lắc lắc đầu đi về, chuyện lần này con trai của y gây ra có chút phiền phức nhưng thân là người làm cha, y phải có trách nhiệm thay cho con cái.

Khi đám người Quỳ thôn đã khuất bóng, lão trưởng thôn nhìn phụ mẫu của Tư Không rồi nhìn Tư Tảo một lúc, lão nhìn ra được trong lòng của ba người còn một chút bất mãn.

“Được rồi, ba người đừng suy nghĩ nữa, chăm sóc Không nhi cho nó khỏe trở lại rồi tính toán sau, đám người kia thật sự cũng không muốn bồi tội nhưng bọn họ không dám, chúng ta lùi một bước họ cũng phải lùi, điều kiện trước đó cũng coi như có lợi cho chúng ta, nếu chúng ta làm quá lên, người tới cũng chẳng có chứ đừng nói là điều kiện, dùng nhu chế cương làm cho bọn họ càng áy náy hơn như vậy sau này mới có nhiều lợi ích.”

Lão thôn trưởng vuốt chòm râu rồi chậm rãi truyền ra lời nói, trong mắt càng ẩn chứa cơ trí nhìn ba người.

Phụ mẫu của Tư Không trầm mặc, Tư Tảo thúc cũng trầm mặc, bọn họ hiểu được lời của lão thôn trưởng.

Yêu cầu là do lão đặt ra, chuyện là do lão làm chủ toàn bộ, điều kiện là hai người bỏ công ra chăm sóc Tư Không còn đám người Quỳ thôn và Ngô gia gia chủ hỗ trợ toàn bộ chi phí thuốc thang.

Nghe thì có vẻ công bằng không có bên nào chịu thiệt thòi nhưng nhìn vào góc độ khác, thân là phụ mẫu của Tư Không, việc chăm sóc cho Tư Không là điều mà hai người phải làm vô điều kiện.

Nhưng lão trưởng thôn lại đem việc này biến nó thành lý do không thể từ chối, vì thế trong lúc đám người của Quỳ thôn bối rối, bọn họ liền đồng ý loại điều kiện này của lão thôn trưởng đưa ra.

Nghĩ đi nghĩ lại, bên bỏ ra nhiều nhất vẫn là đám người Quỳ thôn, bọn họ đương nhiên biết việc này đối với bọn họ có chút bất lợi nhưng mấy người này cũng phải nhìn rõ tình huống bây giờ không thể nói thêm điều gì.

Lão trưởng thôn lắc đầu rồi nhìn người nhà của Tư Không, lão lại nhìn vào bên trong phong của hắn không biết nghĩ gì, chỉ có tiếng thở dài của lão truyền ra hòa vào cái lạnh của trời đông.

Chuyện của Tư Không chỉ vỏn vẹn một ngày đã giải quyết xong, sắc trời đã có chút lờ mờ tối, dưới thần sắc cung kính của ba người nhà Tư Không, lão thôn trưởng dặn dò một chút rồi chắp tay sau lưng quay về.

Nhìn con trai đang nhắm mắt, sắc mặt yếu ớt, lòng phụ mẫu hai người như có ngàn con dao đang găm ở bên trong, trong lồng ngực càng có một ngọn núi lớn đang đè nén.

Tiểu Nguyệt vẫn ngoan ngoãn ngồi ở một bên giúp cha mẹ canh chừng ca ca, Tư Không hình như ngủ rất sâu cho nên không có biết được những chuyện đã xảy ra ở bên ngoài.

Không khí trong nhà vì biến cố của Tư Không mà trở nên nặng nề, một ngày kết thúc rất nhẹ nhàng nhưng trong lòng phụ mẫu của thiếu niên lại rất nặng nề.

Trời đông càng về giữa mùa càng trở nên lạnh lẽo, tuyết rơi lất phất bên ngoài ô cửa sổ, tuyết rơi đọng lại trên những tán cây, đọng lại trước hiên nhà khiến cho tâm của người nhà Tư Không càng theo những bông tuyết đọng lại mà nặng nề hơn.

Thiếu niên nằm ở trong phòng, hắn vẫn nhắm mắt, bên cạnh là Tiểu Nguyệt đang đọc sách, thi thoảng còn khẽ liếc nhìn ca ca, ánh mắt như đang lo lắng cũng có sự mong chờ.

Bảy ngày đã trôi qua, trước đó cứ cách nửa ngày là thiếu niên sẽ tỉnh lại rồi mờ mịt nhìn, trong mắt hắn có cảm giác lạ lẫm cũng có cảm giác quen thuộc đối với xung quanh.

Cho đến ba ngày trước hắn liền nằm im không có một chút phản ứng nào, nếu không phải lồng ngực hắn vẫn nhấp nhô, tiếng thở vẫn còn thì có lẽ người nhà hắn đã cho rằng thiếu niên đã chết.

Dưới ánh nến lập lòe, trong cái giá lạnh của tiết trời mùa đông, sắc mặt của thiếu niên càng trở nên tiều tụy hơn, đôi môi tái nhợt không có một chút sức sống, gò má càng nhô lên trông rất đáng thương.

Bảy ngày qua, hắn khi thì tỉnh khi thì hôn mê, khi tỉnh thì ăn được một chút rồi lại nằm li bì, chính vì như thế mà cả người thiếu niên bây giờ càng gầy gò hơn rất nhiều.

Phụ mẫu phiền muộn và lo lắng, trong những ngày này thiếu niên dường như nằm mơ, thi thoảng còn truyền ra từng tiếng gào thét lúc nửa đêm, tiếng gào thét nghe rất thê lương và đau đớn giống như hết thảy trong giấc mộng đều trở thành hiện thực vậy, càng khoa trương hơn là trong lúc gào thét, từ trong mắt hắn lại chảy ra hai hàng lệ nóng rất thương tâm.

Tư Tảo thúc thúc thì thở dài đầy phiền muộn, mặc dù gã có luyện võ nhưng với loại sự tình này cũng chỉ biết trầm mặc.

Đưa tay xoa đi giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt của đứa hài tử nhà mình, mẫu thân của thiếu niên nhìn phu quân, thần sắc không che dấu đi vẻ lo lắng.

“Không có chuyện gì đâu”

Phụ thân của thiếu niên nhẹ nhàng vỗ tay an ủi thê tử, mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng y có từng cơn lửa nóng như muốn thiêu cháy nội tâm, y cũng rất lo lắng cho tình trạng của hài tử nhà mình.

Tự Thiên thư viện.

Lâm Tú lúc này đang ngồi ở trong tổ đường của thư viện, nơi này không có ai ngoài y và một cái lão giả, lão giả này chính là viện trưởng của Tự Thiên thư viện, Tự Thiên tử.

Hai người lúc này đang ngồi đánh cờ, mặc cho gió tuyết bên ngoài bay bay thổi qua từng khe cửa mà tạo ra âm thanh vi vu cũng không ảnh hưởng đến suy nghĩ của hai người.

Lâm Tú đang cầm trong tay một quân cờ trắng, đang định đặt tay xuống thì quân cờ này bỗng nhiên hóa thành màu đen, tay y khựng lại rồi khẽ nhíu mày nhìn, trong mắt có chút ngoài ý muốn.

“Sao không hạ xuống?”

Lão giả Tự Thiên Tử thấy như vậy liền nhìn Lâm Tú rồi cười hỏi.

“Đổi trắng thay đen, hạ xuống không phải là thành toàn cho nước cờ của ngươi sao?”

Lâm Tú nhìn đối phương rồi mỉm cười, y không do dự ném quân cờ đen này đi rồi lấy một quân cờ trắng tiếp tục đặt xuống nơi định đặt ban nãy.

“Ở đó có lão già kia tọa trấn, đệ tử của ngươi hẳn sẽ không có chuyện gì, kiếp hồng trần…”

Lão giả Tự Thiên Tử khẽ lắc đầu rồi chậm rãi truyền ra lời nói, tay lão cũng đang cầm một quân cờ đen cũng đang định hạ xuống thì nó lại biến thành màu trắng khiến cho lời nói của lão cũng khựng lại, thần sắc cũng hiện ra ngoài ý muốn rồi thở dài.

“Lâm Thánh Sư, ngươi nói xem rốt cuộc còn bao lâu nữa a”

Lão giả Tự Thiên Tử truyền ra lời nói tang thương của mình, Lâm Tú nghe vậy cũng trầm mặc, một lát sau y liền lắc đầu rồi nhàn nhạt truyền ra lời nói.

“Vô tận, nhìn được điểm đích nhưng đường đi không có thì cũng bằng không, Tự Thiên Tử, cái tên của ngươi cũng như ý nghĩa, tùy theo số trời vậy..”

Nói xong, Lâm Tú nhìn ra phía bên ngoài, ánh mắt của y như đang nhìn ngắm gió tuyết nhưng cũng như đang nhìn về một phương hướng, trong mắt có chút suy tư nhưng cuối cùng vẫn là yên lặng.

Tổ đường của Tự Thiên thư viện, dưới gió tuyết bay bay, dưới trời đông lạnh lẽo hòa vào trong đó là một tiếng thở dài đầy tang thương, mang theo sự mệt mỏi khó nói rõ trong năm tháng.

Thác thôn, nhà của Tư Không.

Trong gian nhà khách, ba người lớn trong nhà thiếu niên cùng với một ông lão mang theo thần sắc ngưng trọng cùng mệt mỏi, bốn người không nói một lời nào dường như đang suy tính.

Mà ông lão kia thì thần sắc lộ ra vẻ bất lực, lão là thầy thuốc trong thôn được gọi là Y lão.

“Lão phu học nghệ không thông, thứ lỗi cho ta không làm gì được loại độc này…”

Y lão thở dài lắc đầu, giọng nói truyền ra vẻ đắng chát cùng bất lực.

“Y thúc, xin người đừng tự trách, không có thúc thì người trong thôn không biết phải làm gì khi bị bệnh”

Cả nhà Tư Không an ủi Y lão, một lát sau Y lão thở dài quay về, nhìn bóng lưng của lão, ba người cũng không khỏi tiếc nuối.

Ban nãy lão đến rồi kiểm tra, sau nửa ngày thì quay ra thất thần rồi lắc đầu, vết thương của Tư Không làm hắn bị trúng một loại độc rất kỳ dị, lão nói nếu để lâu thì hắn sẽ mất mạng, nhanh thì bảy ngày, chậm thì một tháng sẽ phát độc mà chết.

Mẫu thân của hắn lúc này thần sắc như chết lặng đứng tựa ở một bên cửa nhìn gió tuyết, cái lạnh cũng không thể nào ngăn nổi dòng lệ nóng trong mắt của nàng rơi xuống, từng giọt lệ bi thương mang theo sự bất lực, nàng không dám nhìn đứa con mà mình đã nuôi dưỡng mười năm cứ như vậy chết đi.

Nhưng nàng không thể làm được gì ngoài sự bất lực lan tràn trong nội tâm sau khi nghe Y lão nói ra kết quả, nàng không phải thần tiên cho nên ngoài bất lực và thương tâm ra cũng không thể làm gì hơn.

“Không nhi nó..”

Mẫu thân của Tư Không nghẹn ngào nhìn phu quân rồi run rẩy nói.

Cha của hắn không có giọt lệ nào rơi xuống nhưng lòng y lại như có từng con dao đang cứa sâu ở bên trong, càng lúc càng đau đến nỗi hai nắm đấm của y vì siết chặt mà trở nên tái đi, cả người y lúc này cũng run lên.

Nghĩ đến đứa con trai đáng thương cả hai người nuôi nấng và chăm sóc hơn mười năm, cuộc đời nó cứ như vậy kết thúc làm cho nội tâm của y càng đau thương hơn.

“Ca, tẩu tẩu, hai người nghe ta nói, ta có biện pháp này nhưng không biết có thành hay không..”

Tư Tảo ở một bên, thần sắc cũng lộ ra vẻ bi ai nhìn huynh trưởng và tẩu tẩu rồi do dự truyền ra lời nói.

Gã và cha của Tư Không là hai huynh đệ ruột, cha mẹ đều đã mất, gia tộc cũng ló ngơ hai người, mặc dù đã đi xa rất nhiều năm thế nhưng xuất phát từ thuở nhỏ hay là từ trong huyết mạch mà gã cùng với cha Tư Không rất đoàn kết.

Đối với đứa cháu trai này, Tư Tảo cũng biết được chút ít sự thật của nó thế nhưng từ trước tới nay gã cũng không đề cập tới.

Phụ mẫu của Tư Không nghe đệ đệ mình nói như vậy liền đưa mắt nhìn lại, trong mắt hai người hiện lên chút hy vọng, họ biết người đệ đệ này có nhiều hiểu biết hơn bởi vì gã đi ra bên ngoài lâu năm, cũng tiếp xúc nhiều nơi.

“A Tảo, đệ cứ nói đừng do dự, kể cả cần mạng ra đổi ta cũng khiến cho nó thành”

Phụ thân của Tư Không vội vã bắt lấy bả vai của Tư Tảo rồi khẩn trương lên tiếng.

Tư Tảo gật đầu rồi dẫn hai người vào trong, sau khi ngồi xuống bàn, gã chậm rãi truyền ra lời nói.

“Ta nghe nói ở phía tây của nước ta tiếp giáp với một dòng sông lớn là nhánh chính của Đại Mã hà, ở đó có một dãy núi được gọi là Cổ Đồng lĩnh, nơi đó nghe đồn có một môn phái tiên nhân trong truyền thuyết, bọn họ năm xưa thường hay xuống núi để giúp đỡ những người dân quanh vùng, có lẽ bọn họ sẽ có biện pháp cứu giúp Không nhi, tuy nhiên đó cũng chỉ là lời đồn đãi mà ta được nghe những huynh đệ bên ngoài kia bàn luận với nhau cho nên cũng không nắm chắc”

Tư Tảo nói xong, chính gã cũng không xác định được, dù sao theo như lời gã nói tất cả chỉ là lời đồn đãi truyền miệng.

Nhưng tin tức này rơi vào trong tai của hai người lại như tiếng sét đánh bên tai, tiếng sét này không phải là hủy diệt mà là đem đến niềm hy vọng cho hai người.

“Môn phái tiên nhân?”

Phụ thân của Tư Không suy nghĩ một chút rồi lại nhìn đệ đệ mình, trong mắt y đã có sự hy vọng cùng với vẻ kiên định, cho dù không xác định nhưng đã có tin đồn ắt hẳn sự việc cũng đã diễn ra.

Nghĩ đến đây, niềm hy vọng trong lòng của y càng lớn hơn.

Mà mẫu thân của thiếu niên cũng đồng dạng, tuy rằng nét phiền muộn trên gương mặt vẫn không giảm nhưng trong mắt cũng xuất hiện niềm hy vọng.

Nàng cũng như phu quân, cũng ôm niềm hy vong thành công cứu vớt tính mạng của hài tử nhà mình.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.