Ta là cha của nó
Gió lạnh mùa đông, cuốn theo từng bông tuyết phiêu tán khắp đất trời, đông năm nay tuyết rơi không đồng đều nhưng cường độ rơi cùng cái lạnh, những năm còn lại đều không thể so sánh.
Tựa như thiên địa cũng đang than thở vì một ai đó, tựa như áng mây cũng đồng cảm mà rơi lệ, nhưng lệ này lại là tuyết trời, trắng xóa cả một vùng.
Đứng nhìn gió tuyết đang dần một lớn, phụ thân của thiếu niên đứng trước hiên nhà, gió lạnh thổi những bông tuyết bay bay, theo khung cửa nhà mang theo cái lạnh luồn vào bên trong.
Bông tuyết trắng xóa, theo gió thổi cũng đọng lại một chút trên mái tóc phụ thân của thiếu niên làm cho y trông có thêm một chút năm tháng.
Tuyết đọng trên đầu giống như tuyết đang hỏi, giống như mái tóc của y cũng đang trả lời tuyết về nỗi lòng của y hiện tại nhưng ánh mắt kiên định của y lại không mảy may dao động.
Ngày hôm nay, phụ thân của thiếu niên sẽ đi đến Cổ Đồng lĩnh, đi cầu tiên gia, cầu một đường sinh cơ cho hài tử của mình.
Gió tuyết ngày một lớn, đứng sau phụ thân của thiếu niên là thê tử của y và đệ đệ ruột, hai người hai biểu cảm khác nhau nhưng có thể nhìn ra được đều có vẻ lo âu và bất an.
Mẫu thân của thiếu niên càng phiền muộn hơn, nàng nhìn gió tuyết rồi lại nhìn phu quân như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại yên lặng nhìn bóng lưng kia, nàng không muốn nhìn thấy hài tử của nhà mình bỏ mạng cũng đồng dạng không muốn phu quân vì cứu nó mà gieo mình vào gió tuyết nguy hiểm.
Tư Tảo trầm mặc nhìn huynh trưởng, đêm hôm trước hai người sau khi nói chuyện về môn phái tiên gia, sau khi bàn bạc một phen, hai người dẫn nhau đến nhà lão trưởng thôn để hỏi về đường đi, dù sao lão trưởng thôn cũng kiến thức sâu rộng.
Mà đúng như hai người đã kỳ vọng, lão trưởng thôn sau khi trầm ngâm nhìn hai người thật lâu rồi đi vào bên trong nhà lấy một tấm bản đồ đưa cho hai huynh đệ, sau đó lão có dặn một câu trước khi đi.
“Dùng vật quý giá nhất của người cần cứu rồi đưa lên cho bọn họ đổi lấy một lần ra tay”
Sau khi hai người trở về, phụ thân của thiếu niên đi vào trong nhà, nhìn sắc mặt con trai, trong lòng y càng thương tâm hơn, tìm tòi một hồi, y tìm thấy một cái trống lúc lắc nhỏ.
Món đồ chơi mà hồi còn bé đứa nhỏ này thích nhất, khi nhìn thấy cái trống này, trong mắt phụ thân của thiếu niên càng trở nên ôn hòa hơn, ẩn ẩn ở trong đó càng là sự kiên định.
Y vuốt ve cái trống này như đang nhớ lại một đứa trẻ chưa tới một tuổi oe oe khóc nhè, trên miệng khẽ mỉm cười, y định cầm cái trống này rồi đi ra ngoài thì bỗng nhiên nhìn thấy bên tay của Tư Không đang nắm chặt một vật.
Đó là chiếc vòng mà ngày đó Tiểu Như đưa cho hắn, thấy như vậy y có chút suy nghĩ, một hồi sau phụ thân của hắn bỏ chiếc trống ở một bên đầu giường, y lấy chiếc vòng đi.
Ba người đứng nhìn, mẫu thân của Tư Không không nhịn được mà run giọng, dường như vì trời lạnh cũng hoặc là đang lo lắng cho phu quân cùng hài tử nhà mình.
“Cha nó ơi...”
Nhưng nàng chưa nói xong, phụ thân của Tư Không đã quay lại rồi mỉm cười, y lắc đầu rồi thở ra một hơi hòa vào trời tuyết.
“Ta là cha của nó, nàng yên tâm”
Nói rồi phụ thân của Tư Không mở chiếc dù giấy ra rồi bước đi, trong gió tuyết bay bay, trong cái lạnh thấu da thịt, trong ánh mắt lưu luyến và lo lắng của người nhà, y ôm hy vọng lên đường đến môn phái tiên gia, tìm một đường sinh cơ cho đứa con của mình.
Tư Tảo trầm mặc nắm chặt tay, đêm hôm qua hai người bàn bạc để cho gã đi thế nhưng đối phương lại đổi ý, trong lòng thở dài rồi chạy theo đem chiếc áo lông gấu khoác lên trên người.
“Bảo trọng, Không nhi và ta đợi huynh ở nhà, còn tẩu tẩu nữa”
Hai huynh đệ vỗ lưng nhau, phụ thân của Tư Không mỉm cười rồi dứt khoát xoay người rời đi.
Tư Không nằm trong phòng, hắn vẫn nhắm mắt như cũ nhưng trong giấc mộng của mình, hắn như thấy được trong trời đông tuyết rơi đầy lạnh giá, phụ thân của hắn một mình lặng lẽ bước đi dần xa dần xa.
Như mộng lại như thực, hàng nước mắt của hắn lại một lần nữa chảy ra, không biết trong lúc ngủ say hắn đã chứng kiến những gì, nhưng giọt nước mắt lại là chân thật không một chút hư ảo, cũng như tình cảm của phụ mẫu hai người dành cho hắn vậy.
“Cha..”
Tư Không yếu ớt thì thào, hắn vẫn hôn mê như cũ không tỉnh, hàng nước mắt càng chảy dài hơn.
Tuyết rơi rất dày, giữa trời gió rét thấu tâm can, một bóng người nam tử từng bước từng bước đi trong gió tuyết, y đi qua để lại từng dấu chân nhưng rất nhanh được lấp đi bởi màn mưa tuyết dày đặc.
Trời đông, không một ai nguyện ý đi ra ngoài giữa lúc tuyết rơi thế nhưng bây giờ lại có một người liều mình gieo thân vào trong gió tuyết lạnh lẽo mà thê lương, bước đi khó khăn trên lớp tuyết dày.
Gió thổi qua, từng mảng bông tuyết cũng theo đó bay tán loạn, cơn buốt lạnh thổi ập lên tấm thân đang chậm chạp bước đi đầy khó khăn trong cơn mưa tuyết khiến cho bước chân của y hơi khựng lại rồi run lên vì cái lạnh.
Cái giá lạnh khiến cho sắc mặt phụ thân của thiếu niên càng tái nhợt hơn, đôi môi đã thâm lại, hai hàm răng cắn chặt lấy nhau như muốn nứt ra, đôi tay có dùng đồ giữ ấm nhưng vẫn run rẩy không ngớt, một đường nhìn vào bản đồ mà đi, chặng đường này y đã đi được một nửa.
Phụ thân của thiếu niên hiểu rõ, đối với giữa thiên địa bao la, bản thân giống như một hạt bụi trần, nhưng y còn cả một trách nhiệm quan trọng mà bản thân đang gánh vác sau lưng.
Nhân sinh của phàm tục chẳng qua là tồn tại giúp cho thế gian có sự cân bằng, đối với đất trời rộng lớn vô tận mà nói cũng chỉ là một bông tuyết yếu ớt giữa trời đông.
Nhưng bông tuyết này lại mang theo cảm xúc, mang theo sự ấm áp của một người phụ thân, một mình một đường đi tìm cho con trai một lần cơ hội sống sót.
Tuyết bay bay, mưa lất phất, bóng dáng gầy gò chậm rãi bước đi đầy cô tịch, gió tuyết thổi lên trên vạt áo của người này giống như đang thổi lên ngọn lửa trong lòng của y.
Gió thổi không làm tắt ngọn lửa của y mà càng thổi ngọn lửa ngày càng bừng cháy mãnh liệt giúp cho phụ thân của thiếu niên có thêm động lực kiên trì chống chọi với giá lạnh.
Chân tay đã lạnh cóng, hai hàng lông mi cũng vì lạnh giá mà có tuyết đọng lại nhưng ánh mắt của y vẫn kiên định và cố chấp, nhìn con đường trắng xóa trước mắt, từng bước chân nặng trĩu run rẩy bước đi, bóng lưng tiêu điều yếu ớt.
Thời gian không có nhiều, vì vậy y cũng không dừng lại nghỉ ngơi, tính mạng của hài tử trong nhà đang treo trên cán cân sinh tử, y dặn lòng phải kiên trì, nhất định phải kiên trì.
Cổ Đồng trấn là một trấn nhỏ nằm gần với một dãy sơn mạch tại phía Tây của Thiên Hồng quốc tên là Cổ Đồng lĩnh, cũng là nơi tiếp giáp với một nhánh hạ du của Đại Mã hà.
Gọi là Cổ Đồng lĩnh bởi vì từ xưa nơi này xuất hiện một vài ngọn núi sản sinh ra một mạch quắng, mạch quắng đó chủ yếu là đồng khoáng, người dân không biết mạch quắng này tồn tại từ bao giờ cho nên lấy tên Cổ Đồng mà đặt ra.
Mà ở trên Cổ Đồng lĩnh, tục truyền có một môn phái tiên gia, từ những năm tháng rất xa, người phàm trong vùng thường thấy những đạo hào quang mang theo khí lành giáng xuống rồi tạo phúc cho thổ dân nơi này, từ đó lập nên một ngôi miếu nằm ở một ngọn đồi gần Cổ Đồng lĩnh và nhận cúng bái của người quanh vùng.
Thời gian thoáng cái đã trôi qua không biết bao nhiêu năm tháng, trải qua nhiều thế hệ của nhân gian, người quanh vùng cũng không để ý nhiều vào những chuyện xưa, cho nên từ lâu miếu thờ ở trên ngọn đồi kia không còn người tới dâng hương.
Từ đó ngôi miếu này dưới năm tháng cùng dòng người vô tình, từng lớp bụi bặm cũng theo gió của năm tháng thổi vào trong miếu rồi đọng lại thành từng mảng dày.
Trăm dặm đường đi, phụ thân của thiếu niên gian nan bước đi trong gió tuyết hết năm ngày đường, tuyết rơi cũng đã mỏng đi, tầm nhìn cũng khá rõ cho nên đã thấy được trước mắt là một cái trấn nhỏ.
Cứ thế bước đi đầy khó nhọc, lớp tuyết dày như vậy việc di chuyển sẽ mất sức hơn, thêm vào cái lạnh cũng làm cho phổi của y như đông đứng lại, đối với người bệnh vừa khỏi như y mà nói thì không khác gì đang tra tấn bản thân.
Phụ thân của thiếu niên không dừng lại ở Cổ Đồng trấn mà chỉ đi ngang qua một cái quán nước rồi mua một chút nước ấm, sau khi nhận được y bèn tiếp tục bước đi.
Theo như chỉ dẫn của bản đồ, cổ miếu kia là nằm ở trên một ngọn đồi gần đó, đường đi cũng không khó nhưng bởi sức lực không còn nhiều cho nên phải mất cả một nén hương sau, hiện ra trước mắt y là một ngôi miếu cổ xưa tràn ngập vẻ tang thương.
Nơi này đã lâu rồi không có người tới dâng hương cho nên có phần cũ kỹ, mà điều kỳ lạ chính là bên ngoài tuyết rơi động lại rất dày nhưng chỗ này ngoại trừ trên mái của ngôi miếu có chút tuyết thì xung quanh trăm trượng không có một chút tuyết nào.
Điều huyền bí này lại khiến cho nội tâm phụ thân của thiếu niên có chút bất an cùng khẩn trương, đủ loại cảm xúc ngổn ngang phức tạp sinh ra ở trong lòng y.
Nhưng vì con trai, y cắn răng rồi đi vào trong, nơi này bụi bặm bám rất nhiều, bất kể cánh cửa hay sàn nhà, thậm chí từng viên gạch cũng có bụi bám lên.
Năm tháng vô tình đều ảnh hưởng tới vạn vật nhưng trong đó vẫn có ánh nến đang cháy, khi y đi vào liền cảm giác được sự ấm áp khiến toàn thân như được thư giãn.
Hết thảy cái lại giá từ sâu trong tâm hồn hay từ trời đông giá rét đem lại theo y bước vào đều bị xóa sạch không một dấu vết, loại cảm giác ôn hòa này khiến cho y càng ôm nhiều hy vọng hơn.
Nhớ tới lời lão thôn trưởng, muốn cầu kiến người ở trên núi phải đốt một nén nhang, lấy lửa ở ánh nến trong miếu mà đốt.
Hít sâu một hơi, phụ thân của thiếu niên loay hoay tìm xung quanh, dưới gầm bàn y lấy được một cây hương dài một xích to bằng đầu đũa, không do dự y châm lên cây nhang này.
Nhang được đốt cháy, khói bay nghi ngút khắp ngọn miếu.
Cổ Đồng lĩnh, sâu bên trong dãy núi, nơi đó có từng tòa lầu các tỏa ra từng luồng khí an lành tràn ngập vẻ thanh tịnh, xung quanh có những mảng sương mang theo từng luồng sinh ý trôi nổi quanh quẩn làm cho nơi này càng trở nên thoát tục hơn.
Ở trong một khu mật thất có một cái lão giả đang ngồi tĩnh tọa, bỗng nhiên lão mở bừng hai mắt rồi nhìn ra bên ngoài.
Ba tiếng chuông thanh túy và trầm thấp đột nhiên vang lên, truyền ra khắp tông môn, toàn bộ đệ tử, trưởng lão hay những lão giả ở trong tông môn này đều ngừng lại rồi ngắm nhìn.
“Lã Túc, xuống miếu xem ai đã thắp hương, nếu không cần thiết thì yêu cầu họ rời đi là được”
Sâu bên trong tông môn này đột nhiên truyền ra một âm thanh uy nghiêm tựa như tiếng sấm, âm thanh vừa dứt, đồng thời ở một ngọn núi khác cũng có một dải cầu vồng theo yêu cầu của chủ nhân lời nói cấp tốc lao đi, hướng cổ miếu mà đến.
Cầm nén hương rồi cầu khẩn với một tấm mộc bài có viết hai chữ Hòa Vân, cắm nén hương xuống bát đá, phụ thân của thiếu niên quỳ xuống một cái bồ đoàn đầy bụi bặm, bái lạy một hồi rồi cứ vậy chắp tay ngồi đợi.
“Đông… đông… đông”
Trong miếu, ba tiếng chuông bất ngờ vang lên làm cho y giật mình, người dân xung quanh cũng bị kinh động nhìn lên miếu rồi bàn tán.
Sau tiếng chuông là một âm thanh bình tĩnh mang theo một loại mị lực nào đó đánh sâu vào trong linh hồn khiến cho người ta cảm nhận được sự bất phàm của người đến.
“Người dâng hương, ngươi có chuyện gì muốn cầu kiến Hòa Vân phái ta ?”
Một bóng người bỗng nhiên hiện ra đứng sau lưng phụ thân của Tư Không, vừa xuất hiện y liền phất ống tay áo truyền ra một lực nhu hòa nâng đỡ người trước mắt đứng lên.
Vị này là một người đàn ông, bộ dáng hơn ba mươi tuổi nhưng hai con mắt không đồng tình với số tuổi đó, bộ đạo bào màu trắng có những đường nét vân vụ thanh sắc, khiến cho người này có một vẻ thoát tục, khí chất thanh cao không vui không buồn, người này là vị Lã Túc kia.
“Người dâng hương không cần quỳ bái, người có khó khăn gì cần cầu kiến, trước đó đưa ra chân vật của người cần giúp”
Giọng nói của vị Lã Túc này không hiện ra cảm xúc gì, gã theo lệnh thực hiện quy cũ.
Được đối phương giúp đỡ đứng dậy, nhưng khi thấy được bộ dáng của đối phương, da đầu phụ thân của Tư Không bỗng nhiên run lên, cái loại cảm giác sợ hãi từ sâu trong linh hồn không thể áp chế được.
Phàm nhân thấy tu sĩ cũng như con kiến nhìn thấy thần linh, loại so sánh này khiến cho người ta cảm nhận được một cảm giác nhỏ bé, phụ thân của Tư Không cũng đồng dạng cảm thấy như vậy.
“Tiên..tiên nhân đại nhân, cầu xin các người cứu giúp con trai ta, đây là tín vật trao đổi”
Phụ thân của Tư Không cắn răng, cố gắng khiến cho mình bình tĩnh nhưng vẫn run rẩy truyền ra lời nói, áp lực khi đứng gần tiên nhân khiến cho y không tự chủ được định quỳ xuống.
Lã Túc không có biểu tình gì nhưng vẫn dùng một chút lực lượng khiến cho đối phương đứng vững.
Ánh mắt gã liếc nhìn vật ở trong tay đối phương một chút như không có để ý, thế nhưng rất nhanh ánh mắt của gã hơi nheo lại, khẽ chau mày rồi nhìn kỹ, trong lòng có một chút suy đoán thế nhưng lại không chắc chắn.
“Vật này là của con trai ngươi, đợi ở nơi này, khi nén hương cháy hết ta sẽ quay lại”
Lã Túc cầm chiếc vòng tay rồi nhìn đối phương, lát sau gã áp chế kinh nghi trong lòng rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Phụ thân của Tư Không cung kính cúi đầu không dám nhúc nhích, nhưng niềm hy vọng mà y ôm ở trong lòng để đi đến đây, theo Lã Túc cầm chiếc vòng rồi rời khỏi càng mãnh liệt hơn.
Hình như mọi chuyện đã đi theo đúng những gì mà y hy vọng, chỉ chờ đối phương quay lại.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 9 |